Dằn lòng ép mình bình tĩnh lại, Lục Tắc Viễn mở đoạn ghi âm Tần Tiêu gửi đến.
Âm thanh 'ngao oo o' xen lẫn tiếng thở dốc, tựa như đau đớn và mệt mỏi sau một trận chạy cuồng loạn.
Người khác có lẽ sẽ chỉ nghĩ đây là tiếng rên của một chú chó, nhưng Lục Tắc Viễn có thể nghe ra được ý nghĩa trong tiếng kêu ấy.
Đó là lời cầu cứu. Tần Tiêu bị thương ở chân và đang bị ai đó truy đuổi.
'Tôi đến đây, cố gắng chạy về nhà nhé. Đừng sợ, nếu có thể, nhớ gửi định vị mới nhất cho tôi.'
Lục Tắc Viễn nhanh chóng nhắn tin lại.
Dặn dò xong, anh lao ra khỏi cổng trường, chạy như bay băng qua đường phố đông đúc, dốc toàn lực.
"Bác tài, đến Đại lộ Lâm Giang!" Lục Tắc Viễn không ngần ngại nhảy lên một chiếc taxi, "Phiền bác lái nhanh chút."
Từ đại học C đến Đại lộ Lâm Giang khoảng năm, sáu cây số. Thường ngày Lục Tắc Viễn chẳng nỡ bắt taxi, nhưng giờ thì anh chẳng bận tâm gì nữa.
Mắt không rời màn hình điện thoại nhưng anh không nhận được thêm tin nhắn nào từ Tần Tiêu.
Lục Tắc Viễn chưa từng hối hận như lúc này____
Lẽ ra anh nên gắn thiết bị định vị cho Tần Tiêu, chí ít không để cậu rời khỏi tầm mắt!
.....
Trời bất chợt u ám, như báo hiệu một cơn mưa giông sắp đến. Một tiếng sấm rền vang xé tan bầu trời, át đi mọi ồn ào của nhân gian và cả những tiếng kêu ai oán không rõ từ đâu vọng lại.
Tần Tiêu co ro trong đống rác, hối hận chưa từng có____
Cậu đáng lẽ không nên chạy ra ngoài!
Nếu còn ở trạng thái thú nhân, Tần Tiêu sẽ chẳng sợ gã đàn ông to lớn cầm chiếc kìm kia, nhưng giờ biến lại thành Husky, cậu chỉ là một 'phế vật' nhỏ bé, chỉ biết chạy trốn.
Nhưng trớ trêu thay, miếng đệm thịt dưới chân cậu dẫm phải mảnh thủy tinh, khiến việc chạy trốn trở nên vô cùng khó khăn. Mỗi bước chạy là một tiếng 'gâu gâu' đau đớn.
Ban đầu, Tần Tiêu cũng cố thử giao tiếp với hai người kia___
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!" - Tôi là Husky thuần chủng cao quý có chủ nhân đàng hoàng! Các người là đồ tội phạm, không thấy cổ tôi có vòng cổ sao? Các người nhìn móng tôi đi, đều được Lục Tắc Viễn chăm sóc cẩn thận, làm gì có con chó hoang nào được thế!
Nhưng khổ nỗi, trên đời này chỉ có Lục Tắc Viễn mới hiểu được ngôn ngữ của Tần Tiêu.
Đối diện với thái độ ngạo nghễ của Husky Tiêu, một gã đàn ông nói: "Con chó này cũng ghê gớm ghê, làm như tụi mình không dám bắt nó vậy."
"Con này hình như gọi là Husky, có giá trị đấy." người kia đáp, "Không chừng là bị chủ bỏ vì phá phách."
"Gâu gâu gâu!" - Các người mới bị bỏ rơi ấy! Lục Tắc Viễn thích tôi lắm, hiểu chưa!
Tần Tiêu mạnh mẽ phản bác, hùng hồn vô cùng.
Nhưng sự kiêu ngạo đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi hai gã đàn ông cầm kìm rượt đến gần, sự hùng hồn của Tần Tiêu lập tức tan biến. Cậu hoảng loạn chạy loạn xạ. Vừa tìm được chỗ để gửi định vị cầu cứu cho Lục Tắc Viễn thì hai tên đó lại đuổi kịp.
Không thể vừa ngậm điện thoại vừa chạy trốn, Tần Tiêu đành ném điện thoại đi, cố nén cơn đau mà tiếp tục chạy.
Cậu không biết mình đã chạy đến đâu, chỉ biết cố gắng hết sức. Cuối cùng, khi không thể chạy nổi nữa, cậu đành trốn vào một đống rác, nén đau, nín thở chờ đợi.
Bên ngoài, cơn mưa lớn đổ xuống, làm ướt sũng bộ lông của Tần Tiêu, lông dính sát vào người khiến cậu khó chịu vô cùng.
Thì ra, trong mắt động vật, thành phố đáng sợ đến thế!
Tần Tiêu âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng hai gã đàn ông kia sẽ nản chí mà từ bỏ. Thế nhưng, trời đã mưa lớn mà họ vẫn kiên trì không buông tha.
Cậu nhớ chiếc ổ ấm áp, nhớ món trứng gà, nhớ những cái gãi ngứa...
Được rồi, cậu thừa nhận, cậu nhớ Lục Tắc Viễn.
Co ro trong góc, Tần Tiêu run rẩy, cố gắng thu mình lại. Điều hối hận nhất của cậu lúc này chính là những ngày tháng ăn quá nhiều, giờ thì thân hình to lớn này không thể nào trốn kín trong đống rác.
Cậu chưa kịp phản ứng, chiếc kìm lạnh lẽo và đáng sợ đã siết chặt cổ cậu. Chiếc kìm như một đôi bàn tay to lớn bóp nghẹt cổ Tần Tiêu, khiến cậu ho khan vài tiếng, cậu cố gắng xoay đầu để cắn kẻ kia nhưng lại bị chiếc kìm giữ chặt đến nghẹt thở.
Những gì kinh hoàng hơn đang chờ phía sau. Một gã to lớn với cơ bắp cuồn cuộn thấy cậu vẫn còn giãy giụa, liền xách bổng cậu lên như một xiên thịt nướng rồi kéo cậu xuống, khiến cậu không thở được.
Lục Tắc Viễn......
"Đại ca, hình như con chó này khóc rồi?" Một trong hai gã đàn ông ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt tội nghiệp của Tần Tiêu.
Trong lòng, Tần Tiêu gọi tên Lục Tắc Viễn hết lần này đến lần khác, mũi cậu phập phồng___
Cậu không muốn chết, Lục Tắc Viễn còn chưa thật sự thích cậu mà.....
"Tần Tiêu!"
"Thả cậu ấy xuống! Ai cho các người động vào cậu ấy!"
Trong giây phút mơ hồ, Tần Tiêu dường như nghe thấy tiếng Lục Tắc Viễn. Cậu gần như nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
-
Từ trường học, dưới sự hối thúc liên tục của Lục Tắc Viễn, tài xế cuối cùng cũng phóng nhanh đến vị trí mà Tần Tiêu đã gửi.
Khi đến nơi, Lục Tắc Viễn không thấy Tần Tiêu đâu. Trời vẫn đang mưa như trút, anh lao vào màn mưa mà không chút do dự, tốc độ nhanh đến mức tài xế nghĩ rằng anh đang vội đi thi.
"Giới trẻ bây giờ thật nóng nảy, đến cả ô cũng không buồn mang theo....." Tài xế lẩm bẩm.
......
Lục Tắc Viễn đứng trong màn mưa, mặc cho những giọt nước lạnh giá quất vào người. Anh dự định lần theo vết máu mà Tần Tiêu để lại để tìm, nhưng cơn mưa lớn đã cuốn trôi tất cả.
Tần Tiêu, cậu không được xảy ra chuyện....
Anh liên tục cầu nguyện trong lòng, cố mở to mắt tìm kiếm nhưng chẳng thấy bất kỳ manh mối nào.
Một bà cụ lượm ve chai đi ngang qua cũng nhận ra vẻ lo lắng của Lục Tắc Viễn.
"Cậu trai trẻ, cậu đang tìm gì thế?" bà cụ hỏi với giọng đầy thiện ý.
Dù hơi thở gấp gáp sau một chặng đường chạy dài, Lục Tắc Viễn vẫn không dừng lại dù chỉ một giây.
"Bà.... bà ơi, bà có.... thấy một chú Husky không? Chính là một giống chó, trên ngực có chữ thập. Nó bị thương ở chân, có thể đi khập khiễng, và.... và có người đang đuổi theo nó...." Giọng nói gấp gáp của Lục Tắc Viễn khiến anh bị sặc, nước mắt trào ra vì cơn ho.
Trước đây, Lục Tắc Viễn không thích dấu thập trắng trên ngực Tần Tiêu lắm nhưng giờ lại thấy may mắn vì đó là đặc điểm dễ nhận biết nhất của cậu.
Như thể lời cầu nguyện được đáp lại, bà cụ lượm ve chai nói: "Tôi có thấy, nó ngậm một chiếc điện thoại, bị hai gã bắt chó rượt theo, đúng không? Họ đi về phía kia, chỗ đó vắng người. Cậu nên gọi thêm người lớn đi cùng, không thì dễ gặp rắc rối."
"Cảm ơn bà, cảm ơn bà!" Lục Tắc Viễn nói rồi chạy ngay về hướng bà chỉ.
-
Và rồi, anh nhìn thấy chú Husky mập ú mà mình chăm sóc kỹ càng bị hành hạ đến mức này.
Người bình thường thấy hai gã đàn ông hung dữ như vậy chắc sẽ sợ hãi mà tránh xa.
Xung quanh không một bóng người, chẳng hiểu lấy đâu ra dũng khí, Lục Tắc Viễn lao thẳng tới.
"Tần Tiêu!"
Anh ôm chặt lấy Tần Tiêu, cố dùng tay gỡ chiếc kìm đang siết chặt cổ cậu ra, đến mức tay anh rách cả da.
"Ê, mày là ai hả!" Gã to con quát lớn, giọng như muốn làm điếc tai của Lục Tắc Viễn, nhưng anh vẫn cố hết sức kéo chiếc kìm, cố gắng giành lại Tần Tiêu.
Ngón tay của Lục Tắc Viễn rướm máu vì bị bào mòn nhưng anh vẫn nắm chặt không buông, quyết không để gã kia kéo Tần Tiêu đi.
"Cậu ấy là của tôi!" Lục Tắc Viễn hét lớn, không chút nhượng bộ.
Nếu lúc này nhìn vào gương, chắc chắn Lục Tắc Viễn sẽ giật mình___
Đôi mắt của anh đỏ ngầu, đầy tơ máu, trông còn đáng sợ hơn cả tên trộm chó trước mặt.
Gã to con có lẽ không ngờ một thanh niên trông thư sinh như vậy lại đáng sợ đến thế, hắn bất giác bị khí thế của Lục Tắc Viễn làm cho chùn bước.
Cuối cùng, Lục Tắc Viễn dồn hết sức lực bẻ gãy chiếc kìm đang trói buộc Tần Tiêu.
Keng!
Chiếc kìm rơi xuống đất cùng những giọt mưa chìm vào bụi bẩn.
"Tần Tiêu, tôi đến cứu cậu đây. Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên để cậu ở nhà một mình.... Cậu tỉnh lại đi!"
Lục Tắc Viễn ôm chặt Tần Tiêu, vỗ về cậu để điều chỉnh hơi thở. Anh cúi xuống hôn vào chiếc mũi ướt nhẹp của Tần Tiêu.
Lông chó ướt nước khiến mặt của anh hơi đau nhưng được ôm Tần Tiêu ấm áp và vẫn thở đều khiến lòng Lục Tắc Viễn tràn đầy cảm giác biết ơn. Anh thầm cảm ơn ông trời đã không một lần nữa cướp đi người quan trọng nhất của mình....
"Ê, rõ ràng đây là chó của tao! Mày là học sinh phải không? Đúng là không biết điều, dám ngang nhiên giật chó trên phố. Tao sẽ tố cáo mày với trường đấy!" Hai gã đàn ông vừa nói vừa xông tới, định giành lại Tần Tiêu.