Khi Tần Tiêu vừa biến lại thành hình dạng chó Husky, quần áo trên người cậu liền rơi đầy đất. Lục Tắc Viễn đã quá quen thuộc với tình huống này, nhanh nhẹn cởi bỏ bộ đồ của mình ra khỏi người Tần Husky.
Trong suốt quá trình này, Tần Tiêu hợp tác một cách bất ngờ. Dù miệng cứ r.ên r.ỉ đòi ăn lòng đỏ trứng gà khi về nhà nhưng tổng thể, cậu vẫn ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.
Có lẽ vì lúc nãy suýt bị Tần Lâu và Tần Huyền lôi về nên Tần Tiêu đã trở nên ngoan ngoãn hơn, không còn kiểu 'biến lại thành Husky xong bắt Lục Tắc Viễn mua quần áo dành riêng cho chó' như trước đây nữa.
"Không ăn lòng trắng trứng? Thế này là trứng gà vàng à, đại thiếu gia? Cậu kén chọn thật đấy!"
Miệng của Lục Tắc Viễn thì trách móc nhưng ánh mắt lại chẳng hề có chút gì khó chịu. Nhìn Tần Tiêu bốn chân chạy loạn xạ theo mình, anh chỉ thấy buồn cười.
Trùng hợp thay, Tần Tiêu đòi ăn lòng đỏ, mà Lục Tắc Viễn thì lại thích lòng trắng.
Lục Tắc Viễn, sau một ngày mệt mỏi, cũng thấy đói bụng. Nếu cả hai đều muốn ăn trứng, mua vài quả thì có làm sao.
Anh ngồi xổm xuống, vỗ tay về phía Tần Tiêu, cười nói: "Lại đây nào, tôi bế cậu."
Tần Tiêu do dự, đôi mắt nhỏ ngây ra, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Nếu không buộc dây dắt chó, lỡ bị đội bắt chó bắt mất thì hay ho lắm đấy!" Lục Tắc Viễn cố ý hù dọa.
Thực ra, Tần Tiêu đã sớm muốn được bế rồi. Chỉ là lòng tự trọng và bản năng của cậu đang đấu đá nhau nên mãi vẫn chưa đồng ý.
Lục Tắc Viễn vừa ngỏ ý, Tần Tiêu liền dừng lại ngay, lao vào lòng anh. Hương thơm dễ chịu của chó bao trùm lấy Lục Tắc Viễn.
Dù trong hình dạng người hay chó, Tần Tiêu đều có thân hình rắn chắc. Ôm trong tay một thân hình đầy đặn như vậy, cảm giác thực sự rất thú vị.
Cằm của Lục Tắc Viễn vô tình tựa vào giữa hai tai của Tần Tiêu, một người một chó, hòa hợp đến kỳ lạ.
Đi được một lúc, Tần Tiêu nhận ra điều gì đó không đúng. Cậu kêu lên vài tiếng: "Lục Tắc Viễn, có phải cậu đi nhầm đường rồi không? Đây đâu phải đường về nhà, cậu định đến trường làm gì?"
"Cậu không phải đòi ăn trứng sao? Tôi đang đi mua cho cậu đây!" Lục Tắc Viễn cúi đầu nói gần sát Tần Tiêu, hơi thở của anh vô tình phả vào tai chó Husky của cậu.
Tai của Tần Tiêu bị luồng hơi thổi vào ngưa ngứa, dần dần nóng lên.
Lúc này, cậu thầm cảm ơn trời đất vì mình đang trong hình dạng chó Husky, với bộ lông dày che phủ. Nếu không, đôi tai đỏ bừng thế này chắc chắn sẽ bị Lục Tắc Viễn cười cho mất mặt!
Lục Tắc Viễn ghé vào một cửa tiệm gần trường. Tiệm này mở đến tận khuya. Dù gì mua vài quả trứng cũng chẳng khó khăn gì. Sau khi trả tiền, anh nghe ông chủ tiệm trêu: "Cậu đẹp trai này, chó của cậu nhìn oai phong ghê, rõ ràng là hơn hẳn con chó nhà tôi."
Lời vừa dứt, Tần Tiêu liền tự hào kêu lên mấy tiếng 'gâu gâu' ngay bên tai Lục Tắc Viễn, như muốn khẳng định lời ông chủ nói là đúng.
"Nhị Cẩu, lại đây!" Ông chủ vừa gọi, từ sân sau, một chú chó vàng lớn đeo vòng cổ chạy ra.
Con chó vàng trông thân thiện, ngay cả với người lạ cũng vẫy đuôi chào. Nó cọ cọ vào ống quần của Lục Tắc Viễn, ánh mắt trông đầy sự đáng yêu.
"Con chó này gần gũi quá, đúng là ngoan thật." Lục Tắc Viễn chân thành khen ngợi, ánh mắt liếc qua Tần Husky trong lòng mình, bất giác nhớ lại lần đầu bị cậu đâm ngã sấp mặt.
"Gâu gâu gâu! Lục Tắc Viễn, cậu khen nó làm gì! Nó chỉ là một con chó ngu ngốc thôi!" Tần Husky tỏ rõ thái độ khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con chó vàng, như thể muốn nhảy xuống và dạy cho đối thủ một bài học.
Nhưng lý trí đã kìm chân Tần Tiêu lại. Dù gì con chó vàng kia có bộ răng chó thật, còn cậu thì đâu thể cắn lại nó.
Thêm vào đó, nếu vận động mạnh khiến nhiệt độ cơ thể và nhịp tim tăng lên, mà cậu đột ngột biến lại thành hình dạng thú nhân giữa đường phố......
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Tần Tiêu đã thấy xấu hổ. Cậu lấy móng vuốt gãi vào bụng Lục Tắc Viễn, thu người nhỏ lại trong vòng tay anh.
Nhưng trong lòng Tần Tiêu, cậu vẫn không ưa nổi con chó vàng kia.
"Ha ha ha, cậu đẹp trai, chó Husky nhà cậu đang ghen tị đấy!" Ông chủ tiệm cười lớn, nói đúng tim đen của Tần Tiêu.
"Gâu gâu gâu gâu!" Ghen gì mà ghen!
Tần Tiêu nhảy dựng lên, rõ ràng là đã phát cáu.
Lục Tắc Viễn nhìn cảnh tượng ấy, bật cười vui vẻ.
"Ôi chao, con chó này cứ như hiểu tiếng người vậy." ông chủ tiệm cười nói, "Nhìn kiểu này, chắc chắn là đang ghen tị rồi."
Trong tích tắc, Tần Tiêu tức đến mức tru tréo không ngừng.
Chỉ tiếc là ông chủ chẳng hiểu gì, cứ khăng khăng khẳng định Tần Tiêu đang ghen.
Tần Tiêu có khổ mà không nói được, cảm thấy vô cùng ấm ức. Là một người luôn giữ sĩ diện trước mặt người ngoài, cậu nghiêm túc quay sang Lục Tắc Viễn, nói: "Lục Tắc Viễn, cậu nhất định phải giải thích với ông chủ giúp tôi! Tôi không hề ghen đâu. Không đúng, từ 'ghen tị' này vốn không phải dùng như thế!"
"Cậu nợ tôi bao nhiêu lần vuốt tai rồi mà còn dám mở miệng nhờ vả?" Lục Tắc Viễn thì thầm bên tai Tần Tiêu khiến ông chủ tiệm nhìn anh với vẻ đầy thắc mắc.
"Gâu gâu gâu, làm ơn mà ~" Ánh mắt Husky của Tần Tiêu lúc này chân thành chưa từng có.
"Được rồi." Lục Tắc Viễn đáp, môi nhếch lên nụ cười mang chút nghịch ngợm, hoàn toàn khác với hình ảnh học sinh gương mẫu ban nãy. Anh quay sang ông chủ, nói: "Ông chủ này."
"Tiểu Tiêu nhà tôi nói là nó đang ghen đấy." Không chỉ không giúp Tần Tiêu giải thích, Lục Tắc Viễn còn bóp nhẹ tai Husky của cậu.
Hành động ngang ngược này của Lục Tắc Viễn khiến Tần Tiêu tức đến run người___
Đúng là Lục Tắc Viễn đáng ghét! Tình địch đáng ghét!
.....
Tay xách túi trứng, tay ôm Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn định băng qua con đường tắt trong trường để về nhà nhanh hơn.
Trời tối, bên ngoài trường học rất yên tĩnh, tiếng gào thét đầy bức xúc của Tần Husky rõ ràng đã gây phiền toái không ít.
Lục Tắc Viễn bèn đặt Tần Tiêu xuống đất.
Husky đang tru tréo bỗng dưng im bặt, ánh mắt cảnh giác hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Lục Tắc Viễn bóc một quả trứng ra. Dù còn để trong túi nhựa, anh vẫn rất nhanh nhẹn bóc sạch vỏ.
Có lẽ nhờ thực hành nhiều, Lục Tắc Viễn bóc trứng rất thành thạo. Anh ăn lòng trắng, sau đó đưa lòng đỏ đến trước miệng Tần Tiêu, giọng dịu dàng dỗ dành: "Tiểu Tiêu Tiêu, đừng ồn nữa. Không phải cậu muốn ăn trứng sao? Ăn đi."
Sự dịu dàng bất thường của Lục Tắc Viễn khiến Tần Tiêu hoảng hốt. Cậu thè lưỡi, bán tín bán nghi li.ếm lấy lòng đỏ trong lòng bàn tay của anh rồi cuộn vào miệng.
Nhai nhóp nhép.
Hết một cái, rồi thêm một cái nữa.
Tần Tiêu hạ cơn giận xuống quá nửa.
"Đi thôi, về nhà. Lần này tôi sẽ im lặng." Tần Husky ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
Tuy nhiên, vừa dứt lời, Lục Tắc Viễn lại không đáp lời ngay.
"Bạn học Lục?" Một giọng nữ từ xa vọng tới.
Tần Tiêu bỗng cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
Lục Tắc Viễn cũng vậy, khi nghe thấy giọng nói, anh thoáng chút bàng hoàng như bị kéo về một thời xa xưa.
"Bạn học Hạ Vu An?" Lục Tắc Viễn gật đầu chào cô gái đang bước tới.
Vì sợ chó, Hạ Vu An giữ khoảng cách an toàn, không tiến lại quá gần.
Khung cảnh này thật quen thuộc___một mối quan hệ tay ba rõ ràng.
Chỉ là giờ đây tình thế đã khác: Tần Tiêu đang trong hình dạng Husky, hoàn toàn không còn sức cạnh tranh.
Theo lý mà nói, Lục Tắc Viễn lẽ ra phải thấy ngượng ngùng hoặc ít nhất cảm thấy chút đau lòng vì bị từ chối. Nhưng trái với dự đoán, lòng anh rất bình lặng, không chút gợn sóng. Điều anh nghĩ tới lại là:
Tần Tiêu liệu có kích động mà lao vào không?
"Trời ơi, bạn học Lục, chú chó này là của bạn à?" Hạ Vu An phá tan bầu không khí ngượng ngập, bước tới gần hơn một chút.
Nhìn thấy Hạ Vu An, Tần Tiêu nghĩ mình nên cảm thấy vui vẻ nhưng không hiểu sao, cái đuôi của cậu lại cụp xuống một cách khó chịu.
"Đúng vậy, bạn học Hạ, muộn thế này sao bạn còn ở ngoài vậy?" Lục Tắc Viễn hỏi.
Sự lạnh nhạt của Lục Tắc Viễn khiến Hạ Vu An sững người. Cô vốn định nói chuyện với anh về lá thư ngày hôm đó nhưng cô có cảm giác Lục Tắc Viễn đã thay đổi nhiều.
"Hôm đó.... chuyện hôm đó Tần Tiêu xuất hiện hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tôi không quen cậu ấy đâu." Hạ Vu An không biết nói gì, đành trực tiếp nhắc tới chuyện hôm ấy.
Lời nói của Hạ Vu An khơi dậy sự ghen tức trong lòng Tần Tiêu___
Trời ạ! Sao đời bất công thế này? Cùng là đàn ông ưu tú, tại sao Hạ Vu An lại đối xử dịu dàng với Lục Tắc Viễn đến vậy? Hay là Lục Tắc Viễn có bí kíp yêu đương gì?
Tần Tiêu nhìn Hạ Vu An và Lục Tắc Viễn càng lúc càng gần nhau, lòng cậu càng khó chịu.
Tuy nhiên, Tần Husky không nghĩ rằng đó là vì Lục Tắc Viễn.
Hạ Vu An vốn định nói tiếp nhưng đột nhiên, một 'bếp gas di động' to lớn lao vào giữa cô và Lục Tắc Viễn.
Tần Tiêu bá đạo nói: "Lục Tắc Viễn! Cậu không được nói chuyện với Hạ Vu An nữa. Cậu đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chúng ta phải cạnh tranh công bằng!"
Cú đột kích bất ngờ của Tần Tiêu đã thành công dọa Hạ Vu An hoảng sợ.
Cô đành nuốt lời muốn nói, bối rối bảo: "Bạn học Lục, mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé. Chúc ngủ ngon, tôi về ký túc xá trước đây."
"Tạm biệt." Giọng Lục Tắc Viễn rất bình thản, suy nghĩ của anh không hề đặt vào Hạ Vu An mà lại quanh quẩn về lời của Tần Tiêu____
Cạnh tranh công bằng? Cậu nhóc này vẫn muốn tranh sao......
-
Hạ Vu An rời đi từ lâu, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu chậm rãi bước về nhà mà không nói gì.
Cuối cùng, Tần Tiêu phá vỡ sự im lặng: "Này, tình địch, nếu tôi không lao tới, cậu lại định tỏ tình với Hạ Vu An đúng không?"
Cách gọi 'tình địch' khiến Lục Tắc Viễn không mấy dễ chịu. Anh lạnh lùng đáp: "Tỏ tình thì sao?"
Câu trả lời làm Tần Tiêu tức đến run người nhưng lại không biết nói gì, vì cậu cảm giác mình chẳng có tư cách để nói.
"Này, sao cậu lại cố chấp với Hạ Vu An vậy?" Tần Tiêu hỏi với vẻ ủ rũ.
Lục Tắc Viễn không trả lời, rất lâu sau mới hỏi ngược lại: "Thế còn cậu? Tại sao cậu theo đuổi Hạ Vu An?"
Câu hỏi của Lục Tắc Viễn làm Tần Tiêu cứng họng.
Trong phút chốc, cậu thật sự không nghĩ ra lý do.
Nếu nói là vì thành tích thì Lục Tắc Viễn còn học giỏi hơn Hạ Vu An. Nếu nói về ngoại hình, thật ra Tần Tiêu cảm thấy Lục Tắc Viễn còn ưa nhìn hơn.
Tặc lưỡi. Có khi nào theo đuổi Lục Tắc Viễn lại tốt hơn?
Tần Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại tự khiến mình rối rắm.
Tất nhiên, ngoài miệng cậu vẫn rất cứng: "Tôi với Hạ Vu An là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Lần đầu tôi gặp cô ấy là ở lễ hội anime. Lúc đó...."
"Lễ hội anime? Ý cậu là lễ hội của CLB anime năm nhất tổ chức ấy hả?" Lục Tắc Viễn ngạc nhiên hỏi, "Hôm đó Hạ Vu An không có mặt đâu, cô ấy về quê rồi."