Nhưng, nếu tim ngừng đập, chẳng phải là chết sao?
Lục Tắc Viễn thở dài, anh vẫn nghĩ rằng nên đưa Tần Tiêu về nhà, ít nhất như vậy sẽ an toàn hơn.
Lục Tắc Viễn lấy ra địa chỉ mà thầy giáo đã đưa cho.
"Biệt thự trên đỉnh núi Hồ Phú Sơn, số điện thoại: xxxx."
Hồ Phú Sơn là một địa danh, ở đây không có hồ, chỉ có vô số ngọn núi.
Khoảng thời gian này là mùa mà Lục Tắc Viễn đã từng đi leo núi với câu lạc bộ leo núi. Nơi này cách Đại học C rất xa, nếu đi bằng tàu cao tốc hoặc máy bay, chắc chắn không thể mang Tần Tiêu đi cùng được vì sợ Tần Tiêu giữa đường lại biến thành Husky và bị đuổi xuống xe. Dĩ nhiên, nếu đi với câu lạc bộ leo núi thì vừa tiết kiệm tiền vé tàu và vé máy bay, lại không phải lo Tần Tiêu sẽ biến thành Husky.
Vì chủ tịch câu lạc bộ leo núi là một sinh viên khá thích động vật nhỏ, trước đây trong các buổi xây dựng nhóm, cũng có bạn đã mang thú cưng mà mình nuôi lén trong ký túc xá đến.
Lục Tắc Viễn nhìn điện thoại, Tần Tiêu vẫn chưa trả lời tin nhắn. Nếu không vì lớp học sắp tới và buổi tối còn phải đi làm thêm ở bệnh viện, Lục Tắc Viễn thật sự muốn về nhà xem thử.
....
Mang theo tài liệu mà thầy giáo đưa cho, Lục Tắc Viễn đến lớp đúng giờ. Đây là một lớp học chung, giới thiệu về logic học, theo thường lệ, thầy giáo lại đang đọc tài liệu PowerPoint. Không hiểu vì lý do gì, Lục Tắc Viễn không thể tập trung.
Chỉ nghĩ đến việc phải chờ hết lớp để về nhà gặp tên ngốc Tần Tiêu đó, Lục Tắc Viễn lại cảm thấy lòng nóng ruột.
Hơn nữa, rất có thể tối nay, phải đưa Tần Tiêu về nhà rồi.....
Lục Tắc Viễn nhắn tin cho bác sĩ Lý:
[Bác sĩ Lý, tối nay cháu có thể xin nghỉ một lát không? Có một người bạn có thể phải về nhà, cháu muốn ở bên cậu ấy một chút.]
Chẳng mấy chốc, bác sĩ Lý đã trả lời:
[Dĩ nhiên là được! Cậu đã giúp đỡ chúng tôi lâu rồi mà còn chưa xin nghỉ lần nào. Cậu không nói là người bạn nào, tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới. Hề hề.jpg]
Lục Tắc Viễn cười khẽ rồi tiếp tục trả lời:
[Cảm ơn bác sĩ Lý, có thời gian cháu sẽ dẫn cậu ấy đến chơi.]
Bác sĩ Lý lại nhắn:
[Ha ha ha, tôi chỉ đùa thôi, nghe như cậu đang dẫn người yêu về ra mắt gia đình ấy. Không biết thì tưởng là bạn trai cậu đấy.]
Lục Tắc Viễn trả lời bác sĩ Lý một biểu cảm Husky.
Nhìn biểu cảm ấy, Lục Tắc Viễn lại nhớ đến Tần Tiêu.
Cậu nhìn chiếc điện thoại nứt một vết, lướt qua những tin nhắn trước đó với Tần Tiêu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, ngay cả tiếng gọi tên thầy giáo cũng không còn nghe thấy.
"Lục Tắc Viễn? Bạn Lục Tắc Viễn có ở đây không?"
Giáo viên trên bục giảng gọi tên Lục Tắc Viễn vài lần.
Nhiều người trong lớp đồng loạt quay lại nhìn, dù đứng giữa đám đông, Lục Tắc Viễn vẫn nổi bật với vẻ sạch sẽ như tỏa sáng. Chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần jean bạc màu gần như phai nhạt khiến anh không thể không thu hút ánh nhìn.
"Có ạ." Lục Tắc Viễn cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gọi, liền tắt màn hình điện thoại, úp mặt xuống bàn.
"Đang mất tập trung phải không?" Giáo viên nhắc nhở.
"Em xin lỗi thầy." Lục Tắc Viễn lễ phép đáp lời.
Theo lẽ thường, đến đây giáo viên thường bỏ qua, nhưng không biết hôm nay Lục Tắc Viễn gặp vận đen hay sao mà giáo viên lại nói: "Vậy em lên đây làm bài tập trên PowerPoint."
Đối với một 'ứng cử viên học bổng' như Lục Tắc Viễn, điểm chuyên cần rất quan trọng. Mặc dù anh có thể kéo điểm tổng bằng bài thi cuối kỳ nhưng điều đó chỉ khả thi khi điểm chuyên cần của anh đủ tốt. Lục Tắc Viễn lo rằng chỉ vì một phút lơ đãng mà bị đánh điểm chuyên cần rất thấp.
"Vâng ạ." Dù trong lòng còn muốn xem tiếp đoạn tin nhắn với Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn vẫn đáp lời.
Để thể hiện thái độ nghiêm túc, Lục Tắc Viễn không mang theo điện thoại khi lên bục.
Khi nhìn bài tập, Lục Tắc Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm - may mắn là anh đã xem trước tài liệu giáo viên gửi từ trước nên các câu hỏi này không quá khó.
Anh bắt đầu làm bài một cách chăm chú. Dù bài tập không làm khó được anh nhưng càng làm, tâm trạng của anh lại càng thêm bồn chồn.
Ở chỗ ngồi của Lục Tắc Viễn, chiếc điện thoại bị úp màn hình liên tục sáng lên rồi lại tắt. Màn hình hiển thị một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, kèm theo tin nhắn từ một người lạ mặt:
[Ngaoo aoo aoo ~] - Lục Tắc Viễn, cứu tôi với! Có người muốn bắt tôi! Chân tôi bị mảnh kính đâm, đau chết mất!
Sau đó là một tin nhắn định vị.
-
Đồng hồ quay ngược lại một tiếng rưỡi trước.
Tần Tiêu đã quên mất lời dặn của Lục Tắc Viễn là không được ra ngoài lung tung. Một mình cậu đi dạo bên bờ sông.
Ra khỏi nhà, cậu dày mặt mượn vài đồng tiền lẻ từ một cô gái ven đường, sau đó chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi cho đàn em của mình.
Không lâu sau, đàn em của Tần Tiêu lái xe đến ngay lập tức, mang theo điện thoại dự phòng và cặp kính râm ngầu lòi theo yêu cầu.
Tần Tiêu không muốn ai biết chuyện cậu có thể biến thành Husky nên sau khi nhận điện thoại dự phòng, cậu lập tức đuổi đàn em về.
Đàn em: .....
Đúng là chỉ làm công cụ mà.
"Cái xe này, tặng chú đó." Tần Tiêu phóng khoáng nói.
Sau khi đàn em rời đi, việc đầu tiên Tần Tiêu làm với điện thoại là mở WeChat, nhập số của Lục Tắc Viễn rồi gửi lời mời kết bạn.
Đoán xem tôi là ai?
Tần Tiêu gửi lời nhắn xác thực như vậy.
Cậu không nói rõ mình là ai, bởi trong đầu đã tính toán sẵn - nếu nói rõ, Lục Tắc Viễn chấp nhận rồi thôi.
Nhưng nếu không nói rõ mình là ai, Lục Tắc Viễn sẽ phải nhấp vào ảnh đại diện và nhìn thấy gương mặt đẹp trai rạng ngời của cậu.
Chờ một lúc lâu, Tần Tiêu vẫn chưa nhận được hồi âm từ Lục Tắc Viễn.
Trong khi chờ đợi, Tần Tiêu bắt đầu suy nghĩ __
Khả năng khiến Lục Tắc Viễn đồng ý làm 'vợ' cậu liệu có bao nhiêu phần trăm?
Nhìn chung, Tần Tiêu cảm thấy tình hình hơi khó khăn.
Thứ nhất, cha mẹ có thể sẽ không đồng ý nhưng chuyện này vẫn có cách giải quyết. Chỉ cần anh hai đừng đổi xu hướng tính dục và tiếp tục gây rối khắp nơi, thì dù Tần Tiêu cậu có là gay, cậu cũng là một gay chất lượng. Cậu chỉ cần một mình Lục Tắc Viễn. Hơn nữa, Lục Tắc Viễn vừa xuất sắc lại hiếu thảo, chắc chắn rất được lòng người lớn.
Thứ hai, ông bà của Lục Tắc Viễn có đồng ý không? Thường thì thế hệ lớn tuổi khá bảo thủ, mà Lục Tắc Viễn lại rất hiếu thuận. Nhưng Tần Tiêu nghĩ, chuyện này cũng có thể giải quyết: không cần nói ra là được. Nếu có đi thăm ông bà, cậu có thể tự nhận mình là anh em tốt của Lục Tắc Viễn. Đợi đến khi thân quen, có khi ông bà còn nhận cậu làm cháu nuôi, thế là có danh nghĩa cùng thế hệ với Lục Tắc Viễn.
Tần Tiêu nghĩ càng lúc càng đẹp, đến nỗi cái đuôi giấu trong quần suýt nữa cũng vẫy tít ra ngoài.
Tần Tiêu không muốn bị người ta nghĩ mình là kẻ b.iến th.ái đeo dụng cụ giả đuôi giữa phố.
"Đuôi, im lặng đi!" Cậu tự tát nhẹ vào mông mình, không biết rằng điều này khiến người qua đường lẳng lặng tránh xa, nhìn cậu như một tên thần kinh.
"Còn chưa đến lúc khui sâm banh ăn mừng đâu." Tần Tiêu lẩm bẩm. "Điều quan trọng nhất vẫn là Lục Tắc Viễn có muốn hay không. Người ta thích Hạ Vu An cơ mà."
Tần Tiêu thở dài. Làm sao để khiến Lục Tắc Viễn thích mình dù chỉ một chút đây?
Dù Lục Tắc Viễn rất thích vuốt tai và đuôi của cậu, nhưng Tần Husky và Tần Tiêu không phải là một. Một khi cậu trở lại hình dạng con người, không còn tai và đuôi, làm sao cậu có thể cạnh tranh với Hạ Vu An? Khi đó, cậu chẳng qua chỉ là tình địch của Lục Tắc Viễn mà thôi.
Hơn nữa, Lục Tắc Viễn luôn tỉnh táo và có chí tiến thủ. So với một học sinh dốt như cậu, thực sự chẳng có mấy điểm chung.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu Tần Tiêu ___
Nếu có thể mãi mãi giữ nguyên hình dạng hiện tại, chẳng phải Lục Tắc Viễn sẽ không thể rời xa mình sao?
"Auuuuuuuuuuu!" Tần Tiêu càng nghĩ càng bực bội. Không kiềm chế được bản năng Husky trong huyết quản, cậu ngẩng đầu tru lên giữa phố.
Người qua đường bắt đầu nhìn cậu như một người nổi tiếng trên mạng đang gây sự chú ý.
Tần Tiêu cố nghĩ về ưu điểm của mình, liệt kê từng cái một rồi lại tự phủ nhận:
Có thể hình tốt, thích vận động, có cơ bụng và cơ ngực?
Chậc, nhưng cơ bụng và cơ ngực hình như chẳng có chút sức hút nào với Lục Tắc Viễn. Cậu từng không ít lần để trần trước mặt người ta, thậm chí còn bị nhét nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ nữa, vậy mà cũng chẳng thấy Lục Tắc Viễn có cảm giác gì.
Giàu có?
Tần Tiêu lại liệt kê thêm một ưu điểm nữa.
Nhưng, đó đâu phải tiền của cậu. Cậu chẳng có năng khiếu làm ăn gì. Hễ đầu tư cổ phiếu nào là cổ phiếu đó lỗ, may mà có lão cha giỏi giang cứu vãn.
Chờ đã...
Giàu có.
Có lý mà! Tần Tiêu nghĩ, từ khi nào mà cậu lại do dự như thế? Thích một người thì cứ dùng tiền mà chiều chuộng thôi!
Trong đầu lóe lên một ý tưởng, Tần Tiêu chợt nhớ tới chiếc điện thoại cũ kỹ sắp hỏng của Lục Tắc Viễn.
Đúng rồi! Hiện giờ cậu đang ở trạng thái con người, lại có điện thoại trong tay, sao không mua ngay cho Lục Tắc Viễn một cái mới? Đã nói là đời người có ba cái gấp, vậy thì phải thực hiện ngay!
Nghĩ đến đây, Tần Tiêu không khỏi cảm thấy vô cùng đắc ý.
Thực ra, chuyện mua điện thoại hoàn toàn có thể giao cho người khác làm. Cậu chỉ cần gọi một cuộc là có thể bảo người ta giao hàng tận nơi.
Nhưng không, Tần Tiêu muốn đích thân làm việc này. Cậu muốn tự mình bán hoa, mua nến, rồi trang trí lại ngôi nhà thật lộng lẫy.
Tần Tiêu tưởng tượng cảnh Lục Tắc Viễn bị mình làm cảm động, gọi cậu một tiếng 'Oppa Tần Tiêu' mà thấy vui vẻ đến mức quên bẵng mình vẫn còn trong trạng thái bán thú. Cậu hoàn toàn không ý thức được rằng bất cứ lúc nào mình cũng có thể biến trở lại thành Tần Husky.
Vậy nên, khi biến trở lại thành Tần Husky ngay cạnh thùng rác, nội tâm của Tần Tiêu lập tức sụp đổ.
Hơn nữa___
Ai mà để chai rượu bể lung tung như thế này chứ? Mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi!
Khi còn là người, đi giày, Tần Tiêu không cảm nhận được gì. Nhưng giờ, trong hình dạng Husky, chỉ một chút bất cẩn đã khiến cậu dẫm trúng một mảnh thủy tinh.
"Auuu! Auuuuu!" Tần Tiêu đau đến mức r.ên r.ỉ, nước mắt làm nhòa đi tầm nhìn. Lúc làm chó mà được Lục Tắc Viễn bế đi khắp nơi, cậu đâu từng chịu cảnh khổ sở thế này.
Nhưng Tần Tiêu không có ý định từ bỏ. Chiếc điện thoại 'ba gấp' này cậu nhất định phải mua cho Lục Tắc Viễn. Điện thoại đã có trong tay, giờ chỉ cần đặt hàng trực tuyến, về nhà từ từ trang trí nữa là xong.
"Hức hức hức..." Tần Tiêu đang r.ên r.ỉ thì chợt nghe thấy tiếng nỉ non của một con chó khác.
Ban đầu cậu cứ tưởng mình nghe nhầm, vì trên đường từ nãy tới giờ cậu chẳng thấy con chó nào cả.
Quay đầu lại, Tần Tiêu nhìn thấy một gã đàn ông cao to, tay cầm chiếc kìm lớn.
-
Khi Lục Tắc Viễn trở về chỗ ngồi, tiết học đã kết thúc___
Trời mới biết tại sao một giáo viên được đồn là cho điểm cao như vậy lại như hắc hóa, không chỉ bắt anh làm bài ngay trên bảng mà còn yêu cầu anh giải thích chi tiết, kéo dài đến tận lúc tan học.
Lần này Lục Tắc Viễn thực sự nhớ đời. Anh thề sẽ không bao giờ đăng ký học thầy này nữa.
Tránh xa!
Tan học, Lục Tắc Viễn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Như tên bắn, anh mở điện thoại ngay khi vừa ra khỏi lớp. Thế nhưng, nhìn thấy tin nhắn, đầu óc của anh bỗng chốc trống rỗng, tiếng ồn xung quanh như tan biến. Cảm giác như bản thân bị bỏ rơi giữa thế giới, y hệt cái ngày cha mẹ rời đi khi anh còn nhỏ.