• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tắc Viễn nhớ rất rõ chuyện này nhưng không phải vì anh thích tham gia lễ hội anime mà bởi sự kiện đó đã để lại cho anh một ký ức khó quên đầy xấu hổ.

Năm nhất đại học, để lấy tín chỉ, Lục Tắc Viễn tham gia câu lạc bộ anime. Khi câu lạc bộ tổ chức lễ hội, họ thuê các thành viên cosplay nhân vật nhằm phối hợp quảng bá cho trường. Thù lao là 300 tệ cho nửa ngày. Một công việc nhẹ nhàng vừa có tín chỉ vừa có tiền, Lục Tắc Viễn đương nhiên không thể từ chối.

Kết quả là, khi tới nơi, người phụ trách nhìn thấy nước da trắng trẻo của anh liền yêu cầu anh cosplay thành 'Công chúa Tuyết'__

Một nhân vật nữ hoàng băng giá trong một bộ anime hành động.

Ban đầu, Lục Tắc Viễn cực kỳ phản đối.

Đối với một người đàn ông bình thường, việc mặc váy là điều không thể chấp nhận được.

Không chỉ phải đội tóc giả dài màu trắng, anh còn phải đeo kính áp tròng màu xanh lam. Chiếc váy là loại satin màu xanh dương, thậm chí còn có đường xẻ cao bên trái...

Thế nhưng, đã đến nơi rồi, thêm vào đó người phụ trách lại thuyết phục rằng sẽ trang điểm kỹ càng đến mức không ai nhận ra, Lục Tắc Viễn cuối cùng cũng miễn cưỡng mặc vào.

Với lớp trang điểm mà ngay cả bà nội cũng không thể nhận ra, Lục Tắc Viễn vẫn cảm thấy không thoải mái. Anh chỉ trụ được đến giữa ngày rồi vội vàng rời đi.

Ký ức xấu hổ thời năm nhất vốn đã bị chôn sâu nay bỗng ùa về như cơn ác mộng.

Lục Tắc Viễn bất giác rùng mình____

Quá khứ đáng xấu hổ như vậy, anh nhất định sẽ không bao giờ kể cho Tần Tiêu.

Nhưng khi nghĩ lại, anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Các đàn chị biết chuyện anh cosplay 'Công chúa Tuyết' đều đã tốt nghiệp và làm việc ở một công ty lớn tại thành phố A. Anh cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào.

Thực ra, nói đi cũng phải nói lại, kể cả Tần Tiêu có biết chuyện này thì cũng chẳng sao. Đè bẹp Tần Tiêu không phải việc khó, dù là mặc đồ nữ cũng vẫn 'đè' được cậu.

Tiếc rằng, Tần Tiêu không hề biết Lục Tắc Viễn có một quá khứ đen tối như thế. Nếu biết, chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua mà phải đào sâu tới tận gốc rễ câu chuyện.

"Làm sao có chuyện cô ấy không có mặt! Chính tại lễ hội đó tôi lần đầu nghe đến tên Hạ Vu An," Tần Tiêu hừ lạnh, không tin lời Lục Tắc Viễn.

Tuy nhiên, điều khiến Tần Tiêu tức giận hơn cả không phải là lời phủ nhận của Lục Tắc Viễn, mà là...

Lục Tắc Viễn làm sao lại tỏ ra như rất hiểu và quan tâm đến Hạ Vu An vậy? Năm nhất sao? Hóa ra Lục Tắc Viễn quen biết Hạ Vu An từ lâu như thế?

"Lục Tắc Viễn, cậu quen Hạ Vu An từ năm nhất à?" Tần Tiêu hỏi, giọng điệu đầy chua chát. "Cũng chẳng có gì to tát. Tôi chỉ quen cô ấy muộn hơn cậu vài tháng thôi."

Nghe vậy, Lục Tắc Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, đáp: "Nếu cậu chịu tận dụng năng lực tiền bạc của mình, chắc không khó để biết tôi và Hạ Vu An học chung trường cấp ba, thậm chí cả cấp hai nữa."

Ý của Lục Tắc Viễn rất rõ ràng: anh và Hạ Vu An đã quen biết từ cấp hai. So ra thế nào, Tần Tiêu cũng thua.

Lời vừa dứt, Tần Tiêu đỏ bừng cả mặt, lông trên người Tần Husky cũng dựng đứng hết cả lên, cái đuôi thì thề sẽ không bao giờ vẫy với Lục Tắc Viễn nữa.

Đúng là tình địch thì chính là tình địch!

Cảm xúc của con người có thể che giấu nhưng tâm trạng của một chú chó thì lộ hết cả qua cái đuôi.

Tần Tiêu hoàn toàn không biết giấu suy nghĩ của mình.

Thấy Tần Tiêu xù lông như vậy, trong lòng Lục Tắc Viễn bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ của sự thoải mái, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không muốn để Tần Tiêu hiểu lầm.

Đợi Tần Tiêu nguôi giận, Lục Tắc Viễn mới chậm rãi nói: "Cậu yên tâm, dù tôi và Hạ Vu An học chung trường cấp hai và cấp ba nhưng hầu như chẳng nói chuyện bao giờ. Cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau thì chào hỏi vài câu."

Nói rồi, Lục Tắc Viễn xoa đầu Tần Husky một cách không thương tiếc, khiến bộ lông vốn đã dựng đứng của cậu càng thêm bù xù, nhưng ít ra cái đuôi không còn xụ xuống ỉu xìu như trước nữa.

"Không cần cậu giải thích. Tôi đâu có căng thẳng vì cậu." Tần Husky vênh mặt lên, kiêu ngạo vô cùng.

Lục Tắc Viễn nhún vai: "Tôi đâu có nói vậy. Rõ ràng cậu căng thẳng là vì Hạ Vu An thôi."

Tần Tiêu sững sờ, hai chân đứng yên không nhúc nhích, nghiêng người qua một bên: "Tất, tất nhiên rồi!"

Lục Tắc Viễn cười khẩy: "Tình địch, lại đây, vào vòng tay tôi, không thì lại bị nói là không dắt chó bằng dây bây giờ."

"Gâu......" Tần Tiêu kêu khẽ một tiếng, trong những chuyện quan trọng cậu vẫn rất biết lý lẽ. Không hề vùng vẫy, cậu ngoan ngoãn nhích lại gần Lục Tắc Viễn, trông chẳng khác nào một chú chó nhỏ đang đòi được yêu thương.

Lục Tắc Viễn bế Tần Tiêu lên.

Trên đường về nhà, bế Tần Tiêu khiến Lục Tắc Viễn nóng đến toát cả mồ hôi.

Không hiểu sao, Lục Tắc Viễn cảm thấy Tần Tiêu càng lúc càng nặng, ôm cậu ngày càng mệt.

Khi sắp về đến nhà, Lục Tắc Viễn nghe thấy một giọng nói phát ra từ vòng tay mình: "Này, Lục Tắc Viễn, chúng ta cũng không hẳn là tình địch đúng không?"

"Đâu, đâu có tình địch nào lại ôm nhau thế này....." Giọng Tần Tiêu càng lúc càng nhỏ, như thể đang lẩm bẩm với chính mình, không muốn Lục Tắc Viễn nghe thấy.

"Cậu bận tâm chuyện đó làm gì?" Lục Tắc Viễn hỏi.

"Ờ, vậy tôi không bận tâm nữa, được chưa." Tần Tiêu đáp, nghe như đã nghĩ thông nhưng Lục Tắc Viễn vẫn nhận ra cậu không hài lòng lắm với câu trả lời của mình.

"Thực ra cũng không giống lắm." Lục Tắc Viễn nói. "So với tình địch, chúng ta giống bạn tình hơn."

"Bạn tình*? Tôi còn có tình người nữa đấy!" Tần Tiêu không biết nói gì trước cách gọi của Lục Tắc Viễn, "Thế chúng ta là bạn à?"

(*đoạn này nó kiểu: tình địch – tình hữu – tình người, đúng ra là 'bằng hữu')

Lục Tắc Viễn thoáng khựng tay đang mở cửa lại.

"Ừ." Anh không phản bác.

Cửa mở ra, Lục Tắc Viễn định đặt Tần Husky xuống rồi mới bật đèn.

Thế nhưng, đèn còn chưa kịp bật, Lục Tắc Viễn chợt cảm thấy mình vấp phải thứ gì đó.

Tần Tiêu!

Chỉ cần nghĩ một chút là biết ngay, chắc chắn Tần Tiêu lúc ra khỏi nhà đã không dọn lại mớ đồ lộn xộn, khiến bây giờ anh bị vấp.

"Bịch!" May mà căn hộ thuê không lớn, cửa vào là giường, Lục Tắc Viễn mất thăng bằng liền ngã xuống giường.

Ồ không, chính xác hơn không phải ngã xuống giường, mà là ngã đè lên Tần Tiêu.

Trong bóng tối, Lục Tắc Viễn cảm nhận được môi mình chạm vào thứ gì đó mềm mại đến bất ngờ.

Tần Husky dưới người anh biến mất, thay vào đó, không biết từ khi nào Tần Tiêu đã trở lại hình dáng thú nhân.

Xung quanh tối om, là con người nên Lục Tắc Viễn không có khả năng nhìn trong bóng tối, nhưng Tần Tiêu thì lại có.

Tần Tiêu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Lục Tắc Viễn đang lao thẳng về phía mình.

Như thể bị một sức mạnh vô hình điều khiển, Tần Tiêu không hề né tránh.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, Tần Tiêu là người nhận thức được điều đó trước cả Lục Tắc Viễn. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, mọi suy nghĩ dường như bị xóa sạch.

Trong trí nhớ của Tần Tiêu không còn gì đọng lại. Cậu thậm chí không nhớ nổi mình đã lục đồ của Lục Tắc Viễn và vứt lung tung từ lúc nào.

Hiện tại, chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu Tần Tiêu:

Cậu và Lục Tắc Viễn đã hôn nhau. Nụ hôn đầu của cậu..... lại bị tình địch cướp mất?

....

Phản ứng của Lục Tắc Viễn chậm hơn rất nhiều so với người mang dòng máu Husky thiên bẩm như Tần Tiêu.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tắc Viễn là nghĩ rằng mình vừa hôn phải cái mũi ướt của Tần Tiêu khi cậu ở dạng chó.

Việc thơm chó vốn là chuyện thường tình, Lục Tắc Viễn cố trấn an trái tim đang đập loạn nhịp của mình bằng cách tự nhủ như vậy.

Thế nhưng, khi anh vừa ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy một âm thanh.... giống như tiếng môi chạm vào nhau đầy dính nhớp.

Lục Tắc Viễn chưa bao giờ nếm trải thứ gì ngọt ngào như thế....

....

Anh định rời khỏi người Tần Tiêu, nhưng trong bóng tối, bàn tay anh vì không nhìn thấy gì mà đặt nhầm lên ngực của cậu.

Lục Tắc Viễn vô ý dùng sức rồi tay anh chạm vào một điểm cực kỳ nhạy cảm trên cơ thể Tần Tiêu.

Theo phản xạ, chân Tần Tiêu co giật, tai và đuôi cậu như bị luồng điện mạnh chạy qua. Nơi Lục Tắc Viễn vừa chạm vào bỗng dưng ngứa ngáy, như có một đàn kiến nhỏ bò qua.

Nếu là Tần Tiêu của một tuần trước, có lẽ cậu vẫn có thể chịu đựng như một người đàn ông cứng rắn, không để lộ chút cảm xúc nào.

Nhưng đáng tiếc, từ ngày sống trong hình hài Tần Husky, cậu đã hình thành một thói quen xấu: cứ hơi một chút là r.ên r.ỉ, vẫy đuôi với Lục Tắc Viễn, vì cậu biết rõ, chỉ cần làm vậy, anh sẽ không thể làm ngơ trước mình.

Hiểu rõ Lục Tắc Viễn, điều này từng là niềm tự hào của Tần Tiêu nhưng cậu không ngờ, hôm nay chính nó lại khiến cậu rơi vào tình cảnh này.

"Ưm....... hừm..."

Trong cổ họng của Tần Tiêu vang lên vài âm thanh chẳng mấy liên quan khi đối diện với 'tình địch'.

Dù không nhìn biểu cảm, chỉ cần là người ngoài cũng có thể nhận ra, những âm thanh ấy hoàn toàn biểu lộ rằng Tần Tiêu ít nhiều đang tận hưởng tình huống này chứ đừng nói đến Lục Tắc Viễn, người đang ở sát gần đến mức nghe rõ từng âm thanh nhỏ nhất.

Khoảng cách gần gũi, dù là tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên gấp bội, làm Lục Tắc Viễn càng nghe rõ những tiếng r.ên r.ỉ ngượng ngùng của Tần Tiêu.

Không hiểu sao, một chút suy nghĩ tinh quái bắt đầu nảy mầm trong lòng Lục Tắc Viễn.

Thay vì lập tức đứng dậy, anh lại giả vờ 'vô tình' trượt tay, đặt vào một vị trí khác trên người Tần Tiêu...

Phản ứng của Tần Tiêu chẳng những giống ban đầu mà còn mãnh liệt hơn, làm Lục Tắc Viễn càng khó kiềm chế.

Trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ____

Nếu thật sự...... nếu thật sự tiến xa hơn một bước với Tần Tiêu, liệu cậu chàng thiếu gia mềm yếu này có vừa khóc vừa ôm lấy cái đuôi ướt đẫm, phát ra những âm thanh êm tai...

Phải thừa nhận, Lục Tắc Viễn rất muốn chạm vào đuôi của Tần Tiêu. Nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế, bởi anh biết nếu thật sự làm vậy, có thể anh sẽ không dừng lại được.

Chiếc hộp Pandora ấy, anh không thể và cũng không dám mở ra...

Khi nhận ra bản thân đang nghĩ về một người đàn ông, lại còn là 'tình địch' với những ý nghĩ không đúng mực, Lục Tắc Viễn cắn chặt răng, cố đè nén xung động trong lòng. Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, để lại những vết hằn đỏ trong lòng bàn tay.

Dù trong đầu tràn ngập những ý nghĩ không trong sáng, Lục Tắc Viễn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ bất cứ cảm xúc bất thường nào.

Ngược lại, Tần Tiêu lại đỏ bừng mặt, tai nóng rực, giật giật như thể đang cháy.

Cuối cùng, Lục Tắc Viễn nuốt khan, đứng dậy khỏi người Tần Tiêu.

Cả hai ngầm hiểu ý, không ai mở đèn. Có lẽ là vì họ không muốn đối mặt với thực tại, hoặc cũng có thể họ đang tận hưởng chút thân mật thoáng qua, vượt ra khỏi mối quan hệ tình địch hay tình bạn, dù chỉ một giây.

Lục Tắc Viễn, mày và thiếu gia này là không thể nào.

Tương lai của mày chỉ đơn giản là sống một cuộc đời bình thường. Tốt nghiệp, đi làm, chăm sóc ông bà nội. Đừng mơ mộng những thứ xa vời không dành cho người bình thường.

Lục Tắc Viễn, đừng lún sâu vào nữa.

Anh tự nhủ với chính mình, từng chút từng chút phân tích khả năng tương lai giữa anh và Tần Tiêu, từng lớp từng lớp bóc tách để đi đến kết luận: khả năng ấy bằng không.

....

Sau một lúc lâu, Lục Tắc Viễn tỉnh táo lại trước.

"Để tôi bật đèn." Anh nói ngắn gọn, rồi đi thẳng đến công tắc đèn như thể đã quá quen thuộc.

Nhưng anh không bật đèn ngay lập tức.

Lục Tắc Viễn đang cho Tần Tiêu thời gian để che chắn bằng tấm chăn.

Đồng thời, anh cũng cho mình chút thời gian, bởi anh sợ cơn bốc đồng trong mình sẽ bùng lên.

Khi đèn được bật sáng, Tần Tiêu đã dùng chăn che kín một phần cơ thể.

Tuy nhiên, khi ánh mắt anh vô tình dừng lại trên bờ vai của Tần Tiêu, nhìn thấy những vệt đỏ in hằn trên đó, Lục Tắc Viễn không thể tránh khỏi việc hít vào một hơi thật sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK