Hoàng hôn buông xuống, cả dòng sông Tây Ninh được nhuộm thành một mảng đỏ rực.
Kiều Diệp vô cùng đáng thương ngồi xổm ở một góc trong công viên ven sông, nhìn dòng nước cuồn cuộn của sông Tây Ninh, cảm thấy nước trong đầu mình có lẽ còn nhiều hơn cả sông Tây Ninh này.
Bên kia bờ sông là khu tài chính nổi tiếng của thành phố Tây Ninh, từng tòa nhà cao ốc mọc san sát nhau, ánh đèn rực rỡ in trên mặt sông, cùng muôn vàn náo nhiệt, xa hoa.
Tòa nhà cao nhất bên bờ đối diện chính là trụ sở chính của tập đoàn Cố thị, Kiều Diệp biết rằng, lần này, cậu tìm đến đây chính là tới tìm tổng giám đốc Cố thị Cố Tư Ảnh, cậu là tới tặng con trai cho Cố Tư Ảnh.
Lúc này, tấm danh thiếp của giám đốc Cố thị đã bị Kiều Diệp vò nát trong tay.
Bây giờ cậu có nên gọi cuộc điện thoại này? Hay là đợi một lát nữa rồi gọi?
Kiều Diệp nhìn vào pin trong điện thoại vẫn còn hẳn mười phần trăm, nghĩ rằng bản thân vẫn có thể chờ thêm nửa giờ nữa.
Kiều Diệp thở dài một hơi, nhớ lại những chuyện xảy ra từ một năm trước, sâu sắc cảm nhận, lát nữa gặp mặt, cậu có lẽ sẽ bị Cố Tư Ảnh sẽ ném xuống dòng sông Tây Ninh cuồn cuộn này.
Trong xe nôi bên cạnh Kiều Diệp cũng theo đó phát ra tiếng thở dài thườn thượt.
Kiều Diệp kéo mái che của xe nôi lên, là hai đứa trẻ bụ bẫm đang nằm trong xe.
Nhóc lớn là Mộc Mộc còn nhóc nhỏ là Sâm Sâm.
Nhóc lớn Mộc Mộc đã dậy, nhìn thấy gương mặt Kiều Diệp, lập tức mừng rỡ mà khoa tay múa chân, nhoẻn miệng cười ngốc nghếch không ngừng ríu rít với Kiều Diệp, để lộ cặp nướu hồng hào, Kiều Diệp đã chăm sóc Mộc Mộc được ba tháng, nhìn thoáng qua là biết tên nhóc này đang đói bụng.
Kiều Diệp chìa tay nhéo nhẹ phần má trắng nõn của nhóc lớn, đổ sữa bột vào trong bình sữa giữ nhiệt rồi đưa cho nhóc lớn .
Đứa bé sớm đã quen hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời lập tức giang đôi tay nhỏ bé trắng nõn khó khăn giữ chặt bình sữa, ừng ực uống sữa.
Nhóc nhỏ vẫn đang nằm ngủ một cách ngon lành ở cạnh bên, không có dấu hiệu cho thấy là sẽ tỉnh dậy, khóe miệng còn thổi ra bong bóng hạnh phúc.
Kiều Diệp với tấm lòng của cha già mà ngất xỉu trước vẻ đáng yêu của nhóc con, cậu cúi đầu cắn lên cặp má bầu bĩnh của nhóc nhỏ.
Đôi mắt to tròn của nhóc lớn đang long lanh nhìn Kiều Diệp, vừa uống sữa, vừa nhìn Kiều Diệp vừa cười ngốc nghếch, chốc chốc lại thổi ra bọt sữa.
Kiều Diệp nhìn lại nhóc lớn đang một mình cười ngây ngốc.
Con trai của ông đây quả nhiên là đáng yêu nhất, thuận tiện giống lão đàn ông là người nhưng lại hành động như con cún Cố Tư Ảnh kia.
Kiều Diệp đưa tay, giúp đỡ nhóc lớn đỡ bình sữa, ghé vào xe nôi ngắm nhìn khuôn mặt của Mộc Mộc, tuyệt vọng nói với Mộc Mộc: "Nhóc con, con thật sự không nghĩ đến việc sẽ trở thành một cây non sao? Nếu con biến thành một cây non, thì baba có thể trồng con vào trong chậu hoa, ôm sát vào trong lòng thì không cần phải giao con cho người khác nữa rồi."
Mộc Mộc vẫn thản nhiên uống sữa, phớt lờ đi lời nói của Kiều Diệp.
"Ài, đầu năm nay, một xu cũng làm khó chết cây phát tài!" Kiều Diệp thở dài: "Nếu con đã không đồng ý biến thành cây non lang thang khắp nơi cùng baba, vậy thì đừng trách ba giao con cho cây cao lương quái đản. Dù sao hai đứa con vô cùng tham ăn, baba thật sự không nuôi nổi các con nữa rồi!"
Mộc Mộc chớp chớp mắt ra vẻ như bản thân vô tội mà chăm chú nhìn Kiều Diệp, ra sức uống sữa. Như muốn nói rằng không phải do Mộc Mộc uống sữa quá nhiều dẫn đến nghèo, mà là do Sâm Sâm uống quá nhiều nên mới nghèo.
"Nhưng hai đứa đừng lo, baba sẽ chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều tiền, chờ đến lúc hai đứa biến thành cây non, baba sẽ trộm hai đứa khỏi cây cao lương quái đản kia, hai đứa nhớ ăn sạch gia tài của cái cây quái dị đó trước khi baba đến đón nhá!"
Mộc Mộc uống hết sữa, bèn đưa bình sữa đưa cho Kiều Diệp: "A!" Cho baba!
Kiều Diệp nhận lấy bình sữa, đặt ở trong giỏ, vừa quay đầu sang thì nhóc nhỏ cũng vừa dậy.
Kiều Diệp đưa bình sữa cho Sâm Sâm.
Nhóc nhỏ hành động y hệt anh trai, bắt đầu ừng ực tu sữa.
Nhóc lớn chép miệng, đôi mắt tha thiết nhìn sữa của em trai: " A, a a !"
Kiều Diệp nhìn Mộc Mộc y hệt Thiện Tài đồng tử* : "Con không thể uống thêm nữa, nếu uống nữa thì sẽ quá béo, không thể biến thành cây non được đâu!"
* Thiện Tài đồng tử: Theo phẩm Nhập Pháp Giới trong Kinh Hoa Nghiêm (quyển 45, bản dịch cũ), Thiện Tài là một cậu bé người Ấn Độ, con trai của một vị trưởng giả ở Phúc Thành, từ khi mang thai cho đến lúc sinh ra Thiện Tài đồng tử thì trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế trưởng giả đặt tên cho con là Thiện Tài (của cải tốt lành).
"A!"
Nhóc lớn không hài lòng hừ hừ với Kiều Diệp.
Cây non ngốc, baba chuẩn bị tặng hai đứa cho người khác rồi đấy, còn hai đứa chỉ biết nghĩ đến chuyện ăn với ăn thôi.
Tốt nhất là nên ăn sạch Cố Tư Ảnh đi, để hắn phá sản.
Hừ.
Kiều Diệp vươn tay chọc chọc phần má mềm như kẹo bông gòn của nhãi con.
Nếu không nói ra chắc có người không tin hai đứa nhóc này là từ bụng Kiều Diệp chui ra, là nhóc con của Cố Tư Ảnh chủ sở hữu hơn phân nửa tòa nhà cao tầng san sát nhau ở phía đối diện.
Kiều Diệp là một gốc cây phát tài, tình cờ mở được linh trí, mỗi ngày trôi qua đều sống rất vui vẻ chỉ ăn no chờ chết, cho đến một ngày, cậu đọc một quyển sách nát mang tên《 Cực hạn sủng ái 》, vừa ngủ một giấc khi thức dậy thì đã xuyên vào cuốn sách này.
Nội dung cuốn sách kể về một tiểu thiếu gia lăn lộn trong giới giải trí nhận hết muôn vàn sủng ái có câu chuyện ngược luyến tình thâm cùng bá đạo tổng tài, cuối cùng gặt hái được nhiều thành công từ sự nghiệp lẫn yêu đương.
Mà "Kiều Diệp", chỉ là một nam phụ pháo hôi trong quyển truyện này. Tên nam phụ này leo lên giường của tổng tài đã mang thai con của hắn, ra sức bắt nạt tiểu nam chính, tác quai tác quái, cuối cùng tự bản thân tìm đường chết, hưởng dương được ba chương tiểu thuyết.
Kiều Diệp sau khi đọc hết ba chương, biết rằng pháo hôi Kiều Diệp cuối cùng sẽ chết, liền ném điện thoại đi ngủ. Sau khi ngủ dậy đã trở thành nhân vật pháo hôi Kiều Diệp.
Thời điểm Kiều Diệp xuyên qua cũng là ngày hôm sau sau khi lăn giường với Cố Tư Ảnh, vừa mới đặt chân vào trong cốt truyện. Vì để bảo toàn cái mạng cún, Kiều Diệp quả quyết lựa chọn từ nay về sau hòa toàn không liên quan gì với Cố Tư Ảnh nữa.
Trước khi đi, Kiều Diệp còn đặc biệt trộm lấy một trăm vạn của Cố Tư Ảnh coi như tiền bịt miệng, thề với cả tấm lòng rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại Cố Tư Ảnh một lần nào nữa.
Kiều Diệp vốn cho rằng cậu chỉ là đang ôm một cây non, cầm tiền của Cố Tư Ảnh, lưu lạc chân trời góc bể, ăn no chờ chết, trải qua cuộc sống tạm bợ tươi đẹp.
Ai mà biết được, một lần mang thai lại đến hai đứa lận. , Kiều Diệp không biết được có phải bởi vì xuyên vào cơ thể của người khác, hay là linh khí bản thân không đủ nên không có cách nào biến thành một cây non, chỉ có thể mang thai như bình thường, đến bệnh viện sinh ra hai nhãi con.
Hai đứa nhóc sinh non, vừa bảy tháng đã chào đời, lại thêm một tháng nằm viện, một trăm vạn cứ thế trôi đi như nước chảy.
Cho tới hôm nay, y hoàn toàn bị bà chủ nhà đuổi cổ ra ngoài đường, lang thang trên đường phố, không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày, tìm đến người cha ruột thân yêu của hai đứa nhóc này để xin miếng sữa bột.
Sữa bột thật sự quá đắt đỏ, y thật sự không tài nào nuôi nổi hai đứa nhỏ.
Vì để nhãi con có thể đủ ăn không lo chết đói, vả mặt thì vả mặt, dù cho có bị Cố Tư Ảnh ném xuống sông cũng không sao cả, dù sao y cũng là một gốc cây yêu tinh, không thể chết đuối được ...
Nghĩ lại thì nước sông có chút lạnh ...
Kiều Diệp có chút đau lòng, y cảm thấy bản thân có chút vĩ đại. Chỉ vì đàn con thơ mà chấp nhận hy sinh chút tôn nghiêm của chính mình.
Sâm Sâm không cẩn thận đánh rơi bình sữa, Kiều Diệp nhặt lên rồi đặt lại vào tay cậu nhóc.
"A a a—", Sâm Sâm huơ huơ hai bàn chân nhỏ, nhìn về phía Kiều Diệp mà kêu.
"Sâm Sâm ngoan, mau uống sữa nào!"
Kiều Diệp vừa vỗ về hai đứa con cho có lệ, vừa than ngắn thở dài.
Ài, cuộc sống mưu sinh thật vất vả , cây non như cậu muốn tồn tại cũng cũng không dễ dàng.
Kiều Diệp hận không thể chặt tay mình rốt cuộc tại vì sao cậu lại tiện tay nhấn mở quyển tiểu thuyết kia chứ! Trở thành một con cá ướp muối rồi ngày ngày nằm phơi bụng tận hưởng không vui sao? Hay là do tiền tiêu không hết hả?
Kiều Diệp mơ hồ nhớ lại lúc bản thân còn ở thế giới thực, có một người đặc biệt giàu có lại vô cùng dịu dàng , luôn ở bên cạnh và chăm sóc cậu, mãi cho đến lúc cậu mở được linh trí, , hóa thành hình người. Chỉ là cậu vừa mới biến hình, thì người đàn ông kia đã biến mất, Kiều Diệp cũng không nhớ nổi hắn là ai.
Thế nhưng người hảo tâm để lại cho y một khoản tiền đủ dùng và một căn nhà rất to.
Nhưng bây giờ thì sao, y đến một cái nịt cũng chẳng có, cùng đàn con thơ lưu lạc trên phố, Kiều Diệp khóc không ra nước mắt.
Hai đứa nhóc trong xe nôi không hiểu được nỗi khổ tâm của baba , chỉ thấy sắc mặt Kiều Diệp đổi tới đổi lui, cảm thấy rất thú vị, , liên tục cười hahaha, đôi chân nhỏ bé cận lực đạp liên hồi. trong không khí.
Đứa con trai ngốc!
Bình sữa trong tay Sâm Sâm được Kiều Diệp lấy lại, lại nhìn chiếc điện thoại chỉ còn vỏn vẹn lại năm phần trăm pin trong tay. Nếu như lúc này không gọi điện, chiếc điện thoại đáng giá mấy trăm tệ này sẽ tự động tắt nguồn.
Kiều Diệp dứt khoát ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, cẩn thận mở danh thiếp bị nhàu nát không ra hình dạng gì của Cố Tư Ảnh trong tay ra.
Tấm danh thiếp này là nhờ công sức cậu ngồi đợi suốt cả buổi chiều bên cạnh thùng rác của Cố thị mới nhặt được.
Kiều Diệp cố mở to con mắt nhìn kỹ hàng chữ trên tấm danh thiếp, lấy điện thoại ra, ngón tay liên tục bấm một dãy số lên màn hình, hít sâu một hơi ấn phím gọi.
——Bíp!
Đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Một cô gái với giọng nói ngọt ngào: "Alo, xin chào, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Cố Tư Ảnh. Xin hỏi ngài có việc gì ạ?"
"Tôi, cái đó." Kiều Diệp thấy đây không phải là giọng của Cố Tư Ảnh, ngay lập tức sợ hãi, cậu thận trọng nói: "Làm phiền cô có thể đưa máy cho Cố Tư Ảnh được không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với ngài ấy!"
"Thật tiếc quá, giám đốc Cố hiện đang rất bận, ngài có thể nói cho tôi, tôi sẽ giúp ngài chuyển lời đến giám đốc Cố!" Cô trợ với thái độ rất chuyên nghiệp, lịch sự từ chối điện thoại của y với Cố Tư Ảnh.
"Thôi cũng được!" Kiều Diệp gãi gãi đầu: "Phiền cô chuyển lời đến Cố Tư Ảnh rằng tôi tới tặng con trai cho ngài ấy, mua một tặng một nha!"
Trợ lý Lâm Na: "…??!"
Gì chứ? Cái gì, cô có nghe nhầm không vậy?
"Ngài, ngài đang nói đùa sao?" Lâm Na có chút khó hiểu hỏi, cô đi theo Cố Tư Ảnh từ lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh đến tận bây giờ, suốt năm năm qua, Lâm Na chưa bao giờ thấy bên cạnh giám đốc Cố xuất hiện bất cứ người đàn ông hay phụ nữ nào, tự nhiên lòi đâu ra con trai?
"Tôi thật sự không đùa! Đây thật sự là con trai của Cố Tư Ảnh, làm phiền chị gái xinh đẹp chuyển lời đến ngài ấy, có được không?" Giọng cậu mang chút nhẹ nhàng, sảng khoái tựa cỏ cây, khiến người đối diện cảm thấy rất thoải mái: "Điện thoại của tôi sắp cạn sạch pin rồi, cảm ơn cô trợ lý xinh đẹp tốt bụng nha!"
Lâm Na với nghi ngờ và bát quái đầy đầu, đưa cuộc điện thoại hết sức quan trọng đến văn phòng của Cố Tư Ảnh.
"Tổng giám đốc, có người tìm sếp, nói là ..."
Cố Tư Ảnh ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"
"Có người tìm sếp, nói là tới tặng con trai cho sếp." Lâm Na khó khăn mở lời nói cho Cố Tư Ảnh.
Cố Tư Ảnh: " ... ?" Cố Tư Ảnh ngẩng đầu nhìn Lâm Na, hoài nghi trợ lý tài năng này đang đùa với hắn.
"Đối phương còn nói, mua một tặng một." Lâm Na chống đỡ ánh nhìn như đạn mạc, vất vả nói hết.
Cố Tư Ảnh chau mày, lạnh lùng nói: "Cúp máy."
Kiều Diệp không thể tin nổi trừng mắt, điện thoại thế mà bị cúp? Cậu nhớ rõ giọng nói kia, chính là giọng của Cố Tư Ảnh.
Quả nhiên đàn ông đều là móng lợn lớn, cậu ở đây khổ khổ sở sở sinh con trai cho anh ta, sắp chết đói đến nơi vậy mà Cố Tư Ảnh lại ở cùng chị gái xinh đẹp kia tại phòng làm việc, còn cúp điện thoại của cậu.
Kiều Diệp nhìn hàng số trên tấm danh thiếp, lại khó khăn gọi lại lần nữa, điện thoại được thông.
—Bíp!
Lại bị cúp máy nữa rồi.
Lại tắt máy, lại tắt máy, lại gọi tiếp!
Điện thoại cuối cùng cũng được nhận.
Giọng nói thâm trầm của Cố Tư Ảnh dường như mang theo dao, thông qua chiếc điện thoại rẻ tiền xuyên vào màng nhĩ của Kiều Diệp.
"Tôi mặc kệ cậu là ai, thời gian của tôi rất quý giá, tôi…"
Đáng tiếc Kiều Diệp hoàn toàn không hiểu được sự phẫn nộ của Cố Tư Ảnh. Cố Tư Ảnh không nghe điện thoại, Kiều Diệp còn phẫn nộ hơn Cố Tư Ảnh. Cậu trực tiếp ngắt lời Cố Tư Ảnh, vô cùng lớn tiếng hét lên: "Cố Tư Ảnh, tôi đợi anh ở công viên đối diện, điện thoại của tôi hết pin rồi, anh nhanh tới mang con trai anh đi đi, nếu không, tôi bế đến công ty cho anh."
Giọng nói có chút quen thuộc, Cố Tư Ảnh nghi ngờ một chút, bất chợt nhớ đến đêm vừa kịch liệt vừa đẹp đẽ đó.
Cố Tư Ảnh nhếch khóe môi, mỉm cười.
Là tên lừa đảo đó.