“Được, tôi sẽ trả tiền!” Cố Tư Ảnh rất dễ nói chuyện, chẳng giống với bộ dạng như hung thần ác sát khi hai người gặp nhau ở bờ sông Tây Ninh chút nào.
Kiều Diệp vui tới mức hai khóe mắt cong thành một đường: "Cảm ơn anh, yêu anh moa moa!”
Cố Tư Ảnh cũng cười theo.
Nhóc nói dối này, vừa nhìn là biết đang lừa ăn lừa uống đây mà.
"Vậy chúng ta đi ăn thôi, Mộc Mộc và Sâm Sâm phải làm sao đây, cần dẫn theo không?”
“Dẫn theo tụi nhỏ đi làm gì?” Kiều Diệp tò mò hỏi: “Cứ để hai đứa nó nằm trong xe nôi yên tĩnh không phải sẽ tốt hơn sao?”
Cố Tư Ảnh: "... Được sao?"
"Đương nhiên là được rồi!” Kiều Diệp với kinh nghiệm dày dặn phong phú nói: "Mỗi ngày tôi đều đi ra ngoài, hai nhóc tụi nó đều ngoan ngoãn nằm yên trong xe nôi đấy thôi!”
Cố Tư Ảnh: "..." Đây là cách chăm sóc trẻ em bây giờ sao?
“Vậy, tụi nhỏ khóc thì làm sao đây?” Cố Tư Ảnh có chút không yên lòng nói: “Tôi gọi điện tìm một bảo mẫu tới trông nom tụi nhỏ đi!”
“Ai da không cần thiết đâu .” Kiều Diệp xua tay, đi tới trước hai đứa trẻ, đẩy xe nôi đến cạnh ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm nghị vươn tay chỉ vào hai nhóc rồi nói: “Không được phép khóc, cũng không được tè dầm. Nếu không sẽ vùi hai đứa vào trong đất, tối đen như mực cái gì cũng không thấy được hết, dọa chết tụi con!”
Cố Tư Ảnh: “...”
Cố Tư Ảnh nhìn Kiều Diệp như thế không tài nào thốt nên lời, cho dù hắn chẳng có chút kinh nghiệm gì về giáo dục trẻ em, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đó không phải cách người ta chăm sóc trẻ con, cũng không rõ mấy tháng qua hai đứa nhóc như nào vẫn có thể thuận lợi lớn lên được.
Cố Tư Ảnh cảm thấy hơi đồng cảm với hai nhóc con.
Hắn bước tới chỗ xe nôi, đưa tay chạm tay vào khuôn mặt trắng nõn của hai đứa nhỏ.
Sâm Sâm lập tức nắm lấy ngón tay của Cố Tư Ảnh, toét miệng cười ngu còn liên tục bập bẹ ê a. Mộc Mộc cũng thích thú nhìn theo ngón tay của Cố Tư Ảnh, thấy Sâm Sâm vẫn chưa buông tay ra, liền ngước đầu nhìn Cố Tư Ảnh.
" y… da da!" Nhóc lớn vừa kêu lên vừa huơ tay gây chú ý với Cố Tư Ảnh, con ngươi màu nâu đỏ lấp lánh ánh cười nhìn hắn.
Tấm lòng người cha già của Cố Tư Ảnh lập tức bị chạm đến, tự hỏi sao con trai của hắn lại có thể đáng yêu đến như vậy!
“Mau đi ăn tối thôi!” Kiều Diệp như đứa trẻ háo hức nhìn sang Cố Tư Ảnh: “Tôi sắp chết đói rồi, nhanh lên!” Vừa nói cậu vừa thò tay cố tách Cố Tư Ảnh ra khỏi hai đứa nhóc.
Đôi mắt tròn xoe của Sâm Sâm nhìn Cố Tư Ảnh, rồi nhìn sang Kiều Diệp, bàn tay nhỏ vẫn không buông ngón tay của daddy mới quen: "A a~!" Sâm Sâm cũng muốn ăn!
Cố Tư Ảnh nhìn nhóc nhỏ dẹt miệng, trông như sắp khóc, lương tâm làm daddy như thể được đánh thức: "Chúng ta mang theo cả Sâm Sâm và Mộc Mộc theo ăn tối!”
"Ầy!"
"A!"
Hai nhóc con một tung một hứng, vỗ tay tán thành Cố Tư Ảnh.
Kiều Diệp trừng mắt nhìn Mộc Mộc và Sâm Sâm, dẫn theo hai đứa làm gì, hai nhóc làm gì biết ăn, ơr nhà ngủ giấc đẫy tốt hơn bao nhiêu.
Cuối cùng Kiều Diệp cũng không thể giống như mọi ngày để hai nhóc tì ở nhà như ý nguyện.
Một nhà bốn người lại leo lên xe, chiếc xe lăn bánh theo sự chỉ dẫn của cậu cũng đến địa điểm cuối cùng.
Là một nhà hàng cá nướng cao cấp.
Kiều Diệp còn rất biết chọn nơi để ăn.
Cố Tư Ảnh đưa mắt nhìn Kiều Diệp, đẩy xe nôi tiến vào nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đã tìm được một chỗ để ngồi xuống.
Kiều Diệp kéo ghế ngồi xuống đối diện với Cố Tư Ảnh, vui vẻ nói với Cố Tư Ảnh: "Thế nào? Nhà hàng này không tồi đúng không?”
Cố Tư Ảnh ngước nhìn xung quanh, điều kiện rất tốt, không gian rất yên tĩnh, hắn gật đầu thuận tay đưa thực đơn sang cho Kiều Diệp: "Cũng không tồi, em muốn ăn gì?"
Kiều Diệp liếm môi, ánh mắt có chút gian xảo,xác nhận hỏi lại lần nữa: "Tôi có thể gọi món gì cũng được đúng không?”
Đều được!” Cố Tư Ảnh nói.
Kiều Diệp lập tức mỉm cười để lộ ra răng cửa trắng tinh, ngón tay trắng như ngọc chỉ vào những món ăn ở trang đầu tiên của thực đơn, không ngần ngại nói: "Cái này, cái này, cái này, mỗi món cho tôi một phần!”
Nhân viên phục vụ quan sát dáng vẻ gầy gò của Kiều Diệp, rồi hướng mắt sang Cố Tư Ảnh, lại nhìn vào ngón tay xinh xắn của Kiều Diệp chỉ một lúc hẳn bảy tám món, thành thật đưa ra kiến nghị: "Thưa ngài, tôi nghĩ ngài nên gọi một phần cho hai người ăn, hoặc ba món cho hai người ăn là đủ rồi ạ!”
"Không đủ không đủ đâu!" Kiều Diệp xua tay, lại lật tiếp thực đơn, tiện tay chỉ vào hai phần salad, nói: "Hai món này tôi cũng, làm phiền chị gái rồi!”
"Cái này..." Người phục vụ liếc nhìn Cố Tư Ảnh.
“Không sao đâu, cứ theo vậy đi!” Cố Tư Ảnh vừa nói vừa đẩy xe nôi, thản nhiên nói: “Ăn không hết lát nữa chúng tôi đóng gói mang về.”
“Vâng, thưa ngài!” Nhân viên phục vụ viết những món ăn cậu yêu cầu lại, sau đó đi vào phòng bếp báo với bếp trưởng.
Khi người phục vụ rời đi, Kiều Diệp xấu hổ cười với Cố Tư Ảnh, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ chân thành: “Tôi có thể ăn hết mà, lãng phí thức ăn xấu hổ lắm, tôi sẽ không lãng phí đâu!”
Cố Tư Ảnh: “... Không ăn hết cũng không sao đâu!”
"Có thể ăn hết mà!” Kiều Diệp liếm môi, vẻ mặt vô cùng hoài niệm: "Tôi đã từng đến cửa hàng này rồi. Món cá của họ cực kỳ ngon, tôi có thể một lần ăn tận ba con cơ!”
Kiều Diệp đưa tay vẽ ra con số ba, vẻ mặt thoạt nhìn còn rất lấy làm tự hào.
Cố Tư Ảnh: "..."
Cố Tư Ảnh không nói nên lời: "Em tới cùng ai?”
"Người quản lý nha!" Nhân viên phục vụ mang bình nước nóng lên, Kiều Diệp rót cho mình một ly nước, lại ân cần đẩy ly nước đến trước mặt Cố Tư Ảnh: "Còn đi cùng với một gã béo nữa!”
“Một gã béo?” Cố Tư Ảnh uống một ngụm nước, đặt ly nước xuống, không thay đổi sắc mặt hỏi: “Ai?
“Hình như là ông chủ Hoàn gì gì đó.” Kiều Diệp ngoan ngoãn ngồi yên đã mấy phút không chịu được nữa mà nằm dài ra ghế than thở với Cố Tư Ảnh: “Một gã đàn ông béo lắm, tôi chỉ là ăn cá của gã mà, gã lại muốn giở trò với tôi!”
Tay của Cố Tư Ảnh khẽ run lên: "Sau đó thì sao?"
“Sau khi tôi ăn no uống đủ thì đập bể đầu cún của gã béo đó!” Kiều Diệp chột dạ nói: “Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là nghe nói gã phải nằm viện hơn nửa tháng!”
Cố Tư Ảnh: "..." Nằm nửa tháng còn không nghiêm trọng sao?
Nhóc lừa đảo này thoạt nhìn có vẻ khá gầy gò yếu ớt, nhưng không rằng khá mạnh đấy.
Cố Tư Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt lại, nhớ kỹ tên của ông chủ Hoàng, thản nhiên nói: "Đánh được lắm!”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tôi không có sai!” Kiều Diệp chán nản nói: “Nhưng mà người đại diện lại rất tức giận, anh ta không sắp xếp cho tôi công việc, tôi đã rảnh rỗi trong suốt một năm, nghèo tới mức sắp đến thùng rác nhặt rác rồi!”
“Người đại diện của em là ai?” Cố Tư Ảnh hỏi, hắn nhớ rằng Kiều Diệp là nghệ sĩ ở công ty con của hắn.
"Dương Phong."
“Được, tôi biết rồi!” Cố Tư Ảnh gật đầu. Được lắm, hắn thậm chí còn không biết công ty dưới chướng mình vậy mà có loại người người quản lý dẫn mối như vậy.
Vẫn may là Kiều Diệp không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Cố Tư Ảnh có một loại cảm giác vui vẻ vô cùng, đưa tay mái tóc xoăn của Kiều Diệp, nghiêm túc nói: "Em yên tâm, sau này loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!"
“Hả?” Vẻ mặt Kiều Diệp có chút tiếc nuối: “Vậy chẳng phải cũng không có cách đi cọ ăn cọ uống nữa sao?”
Cố Tư Ảnh: "..."
Cố Tư Ảnh cảm thấy cạn lời, hắn trầm mặc một lát, sau đó lại nói: "Em chỉ được đến “cọ” tôi, về sau không được “cọ” những người khác nữa!”
"Như thế không tốt lắm đâu!" Kiều Diệp có chút ngại ngùng nói: "Hôm nay tôi đến cọ anh, vậy hôm sau nên đi “cọ” công tử Bạc Liêu khác, “cọ” mãi với một người không tốt đâu!”
Công tử Bạc Liêu Cố Tư Ảnh: “...”
Cố Tư Ảnh chán nản.
Khi cả hai đang nói chuyện, các món ăn cũng được bày la liệt trên bàn. Kiều Diệp nhìn sắc mặt của Cố Tư Ảnh hình như không được ổn lắm, lập tức gắp một miếng lườn cá vào trong bát của Cố Tư Ảnh để lấy lòng hắn: “Món này ngon lắm, anh mau nếm thử xem!”
Cố Tư Ảnh bỗng chốc tiu nghỉu.
Ánh đèn trong nhà hàng sáng chói, ánh sáng màu xanh chiếu lên gương mặt Kiều Diệp, khiến cậu vốn đã trắng càng trắng hơn, hệt như một viên ngọc ẩn mình, đẹp đẽ lạ lùng.
Hắn căn bản không nỡ nổi giận với nhóc nói dối xinh xắn này được.
Dưới sự mong chờ của Kiều Diệp, Cố Tư Ảnh cầm đũa lên, gắp miếng lườn cá cho vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
Thực sự rất ngon, vị cay đầy đủ, tương mè cũng thích hợp.
Kiều Diệp lén nuốt nước miếng, ánh mắt như cún con nhìn khúc xương, mắt long lanh tròn xoe hỏi: "Thế nào, ngon không?"
Cố Tư Ảnh gật đầu: "Không tệ!"
Kiều Diệp nghe được Cố Tư Ảnh cũng thích món này, vui vẻ giãn mi tâm, nở một nụ cười thật tươi với hắn: "Đúng vậy, tôi biết ngay là không ai có thể từ chối lườn cá thơm ngon này được đâu!”
“Mau ăn đi!” Cố Tư Ảnh gắp một miếng bỏ vào bát cho Kiều Diệp.
"Ăn chứ!”
Kiều Diệp cầm đũa lên, nhanh như gió cuốn mây tan bắt đầu ăn uống.
Từng đĩa từng đĩa trống không, Cố Tư Ảnh kinh hồn bạt vía, tự hỏi cậu đã bao lâu rồi chưa ăn cơm.
“Ăn ít lại chút, cẩn thận bụng khó chịu!” Cố Tư Ảnh vừa duy trì tốc độ ăn uống ung dung của mình vừa không yên tâm nhắc cậu.
Kiều Diệp xua tay, chút chuyện nhỏ ấy mà.
Hai đứa nhóc đáng thương vẫn đang nằm trong xe nôi, ngửi thấy mùi thơm bèn tội nghiệp nhìn sang Cố Tư Ảnh, tỏ ý muốn được chia chút thức ăn.
Kiều Diệp ăn no căng bụng, ngả người ra sau ghế, đưa tay chỉ về phía hai đứa nhóc: “Ban đầu tôi đã bảo đừng đưa hai đứa nó mà, anh cứ nhất quyết đòi đưa theo, giờ để chúng nhìn chăm chú anh ăn, anh thật tàn nhẫn nha Cố Tư Ảnh”
Cố Tư Ảnh: "..." Lẽ nào em thật sự muốn để hai đứa nhóc mới ba tháng tuổi ở nhà một mình sao?
Cố Tư Ảnh nhìn hai nhóc con đang chảy nước miếng dính đầy mặt, thật sự đau lòng bèn dùng đũa nhúng một chút nước canh đưa đến bên miệng chúng.
Hai nhóc chẹp môi găm đũa nhoáng cái đã vui vẻ khoa chân múa tay trở lại.
Nhìn hai đứa nhóc mỉm cười vui vẻ Cố Tư Ảnh cũng vô thức mỉm cười theo, nhẹ nhàng xoa đầu hai nhóc, dịu giọng nói: "Ngoan nhé, hai đứa bây giờ còn quá nhỏ, sau nay lớn hơn chút mới được ăn!”
"Da a~!”
"A a~!"
Hai nhóc ngoan ngoan đáp lại lời Cố Tư Ảnh, tỏ ý bản thân đã hiểu.
Cố Tư Ảnh vừa chuẩn bị đứng lên thanh toán, từ đằng xa có hai người đàn ông tiến về phía hai người.
"Giám đốc Cố, trùng hợp quá, anh tới đây dùng bữa sao?”
Kiều Diệp ngẩng đầu nhìn hai người, người đàn ông mở lời có mày kiếm khí khái, đôi mắt nâu nhạt, đang nở nụ cười như có như không.
Thanh niên đi theo ở phía sau, cậu ta trông có hơi bẽn lẽn, làn da trắng ngần cùng đôi đỏ răng trắng, giữa lông mày mang theo vài phần lanh lợi. Kiều Diệp ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu trên người cậu ta.
“Giám đốc Tống, thật trùng hợp!” Cố Tư Ảnh từ trước đến nay vẫn luôn tỏ ra vô cảm với người ngoài, trả lời hệt như cái máy nhắc lại.
Giám đốc Tống Thành cũng không tức giận, anh ta nhìn sang phía Kiều Diệp và chiếc xe nôi đặt bên cạnh Cố Tư Ảnh, làm như vô tình hỏi: “Hai đứa bé này là con ai thế? Xinh xắn quá!”
Bất kỳ người làm cha làm mẹ nào khi nghe thấy người khác khen con mình đều sẽ cảm thấy vui vẻ, khóe mắt Cố Tư Ảnh mang theo ý cười, hiền hòa trả lời: “Là con trai tôi!”
“Giám đốc Cố, ngài có con trai sao?” Tống Thành còn chưa kịp lên tiếng thì người thanh niên nom khá lanh trí từ phía sau anh ta vội bước ra, vẻ mặt không thể nào tin nổi nhìn Cố Tư Ảnh, ngay cả câu hỏi cũng có chút run rẩy.
"Đúng vậy, là sinh đôi!"
“Ngài, ngài…” Vành mắt thanh niên đỏ hoe, cậu ta lùi về phía sau một bước, giấu mình sau lưng Tống Thành thêm lần nữa, kìm nén cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn có hơi sụt sùi: “Con của ngài thật đáng yêu, chúc mừng giám đốc Cố!”
“Cảm ơn!” Nghe con trai mình được khen, Cố Tư Ảnh mới chịu ngẩng đầu lên, nhìn về phía người thanh niên lánh trí kia, hỏi: “Người này là?”
"Đây là em trai tôi, Tống An!" Tống Thành vỗ vỗ mu bàn tay em trai mình, cười híp mắt nói với Cố Tư Ảnh: “ Là nghệ sĩ công ty giải trí của anh. Sau này phải nhờ anh quan tâm nhiều hơn!”
Tống An?
Kiều Diệp sửng sốt nhìn người thanh niên đã đỏ hoe vành mắt giống hệt một chú thỏ kia hơi ngẩn người.
Tống An không phải là nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này sao?
Là đứa con được trời chọn hưởng hết mọi yêu thương, luôn thuận buồm xuôi gió. Hèn chi cậu ngửi thấy mùi thơm từ người cậu ta, quả nhiên là hương thơm may mắn của người được trời chọn đó. Kiều Diệp khẽ nhích mông mình, tiến lại gần Tống An hơn chút, hít sự may mắn của cậu ta.
Sau đó, cậu lại quay đầu nhìn Cố Tư Ảnh, người đang ngồi đối diện với mình.
Chẳng phải Tống An là người yêu của Cố Tư Ảnh sao?