Mục lục
Nam Phụ Pháo Hôi Chỉ Yêu Tiền Không Yêu Đương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý Lâm Na mở to mắt nhìn thật kỹ khuôn mặt đẹp trai của giám đốc đang từ sấm chớp vạn trượng trong nháy mắt biến mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở. Sau đó, buông phần công việc trong tay xuống, cầm lấy âu phục, xoay lưng rời khỏi văn phòng.

Có khi nào thật sự là, có người đến tặng con trai cho giám đốc Cố?

Cố Tư Ảnh từ tòa nhà cao tầng Cố thị đi ra, đi đến công viên ven bờ sông Tây Ninh, ở đằng xa, hắn nhìn thấy tên lừa đảo đang ngồi trên ghế.

Kiều Diệp hôm nay mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lá cây, đang đung đưa, trông có chút giống một cây non bên trong công viên. Bên cạnh Kiều Diệp còn có một chiếc xe nôi cũng có màu tương tự.

Lẽ nào tên lừa đảo này thực sự là tới tặng con trai?

Cố Tư Ảnh bị suy nghĩ của chính mình chọc cười. Hắn đến đây là muốn xem xem tên lừa đảo này lấy từ đâu ra hai đứa con trai đem đến cho hắn.

Một năm trước, Cố Tư Ảnh có tham gia một bữa tiệc rượu, không may bị kẻ khác gài bẫy rồi hạ thuốc, vô tình phát sinh quan hệ với Kiều Diệp. Đó quả là một đêm thoải mái khoan khoái đến bất ngờ, minh tinh nhỏ vừa trắng trẻo phù hợp với khẩu vị của hắn.

Kết quả là sáng hôm sau, minh tinh nhỏ tỉnh dậy bèn lật mạt không nhận người, vội nói mong hắn xem như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nhanh như chớp co chân bỏ chạy. Giám đốc - có chút cạn lời - Cố, dẫu sao hắn cũng không phải loại người ưa dùng vũ lực để dành được thứ mình muốn, tuy có chút hảo cảm với người kia nhưng đối phương cũng không có ý này nên hắn cũng không đến nỗi độc đoán cưỡng ép, minh tinh nhỏ đầy vẻ từ chối thật sự khiến người ta không thoải mái.

Thế những chuyện hắn và minh tinh nhỏ nọ bị chụp trộm hắn cũng không coi đó là chuyện gì quan trọng mà để tâm, nhưng thật không ngờ minh tinh nhỏ kia lại hoàn toàn biến mất tăm hơi khỏi ngành giải trí.

Cố Tư Ảnh có chút hối hận, chẳng lẽ là hắn đã ép người đến cùng rồi sao?

Nhưng được lắm, ba tháng sau, Kiều Diệp lại chủ động đến tìm hắn.

Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cố Tư Ảnh nhìn Kiều Diệp, lòng cảm thấy có chút khó chịu, kết quả chưa kịp mở miệng thì minh tinh nhỏ khí thế hừng hực chỉ tay thẳng mặt Cố Tư Ảnh rồi dõng dạc nói: "Cố Tư Ảnh, tôi đã cất công phục vụ anh tận tình cả một đêm, ấy thế đến một xu tôi cũng chẳng có. Bộ lương tâm của anh đã ném cho chó gặm sao?”

"Cố Tư Ảnh, anh mau đưa cho tôi một trăm vạn, chúng ta sẽ chấm dứt ngay tại đây. Tôi sẽ cút đi thật xa cũng sẽ không quay lại làm phiền anh thêm nữa.. Nếu không, tôi sẽ lan truyền tin với cánh báo chí anh ăn nằm cùng người ta mà không trả tiền!"

Cố Tư Ảnh tức chết mất, hắn đã lớn ngần này còn chưa từng bị ai chỉ thẳng mặt như thế này.

Hắn thật không ngờ mình lại mù mắt nhìn nhầm người, còn tưởng rằng minh tinh nhỏ với đôi mắt như nước trong veo kia là một đứa nhỏ đáng yêu, ai dè lại là một tên lừa tiền.

Cố Tư Ảnh vứt xuống một trăm vạn rồi lập tức rời đi.

Sau hôm đó, Kiều Diệp thật sự biến mất khỏi giới giải trí cũng như biến mất khỏi tầm mắt của Cố Tư Ảnh. Không ngờ một năm sau, tên lừa đảo này lại xuất hiện, còn trở thành Quan m tặng con*.

* Quan m Tống Tử là một vị Bồ Tát được nhiều gia đình thờ phụng. Các gia đình lập miếu thờ Ngài, tượng Quan m Tống Tử cũng từng được coi như báu vật. Ngài ban con cho những gia đình hiếm muộn hay cầu con trai. Ngài cũng cứu độ cho người hữu duyên mà lầm đường, giác ngộ những ác quỷ có ý định hại người. Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ảnh hưởng rất sâu trong tư tưởng người xưa. Những người phụ nữ không sinh được con trai thì chính là phạm vào tội lớn, có thể bị bỏ về nhà đẻ rất lớn. Vì lý do đó, nhiều người phụ nữ cầu xin Tống Tử Quán m để được ban cho một người con trai.

Cố Tư Ảnh bị chọc tức đến bật cười, bước đến trước mặt Kiều Diệp, dừng chân nhìn chiếc xe nôi có trang thiết bị khá đầy đủ bên cạnh cậu.

Cố Tư Ảnh chưa kịp nói, Kiều Diệp vừa thấy có người đến gần liền ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mặt, có chút sợ hãi kêu: “Ngài Cố...” Chút ngạo mạn trong cuộc gọi ban nãy giờ đã bốc hơi đi mất.

Cố Tư Ảnh ngước mắt nhìn Kiều Diệp.

Cố Tư Ảnh đang đứng, còn Kiều Diệp đang ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ đáng thương cùng yếu đuối bất lực nhìn Cố Tư Ảnh, hệt như cải trắng bị người ta vứt bỏ.

Lừa người đấy, đều là giả thôi, Cố Từ Ảnh cảnh cáo bản thân hết lần này đến lần khác, không được mắc lừa.

“Không phải đã lấy một trăm vạn của tôi cũng hứa sẽ không xuất hiện trước mắt tôi nữa sao?” Giọng Cố Tư Ảnh cười lạnh, chất vấn hỏi: “Cậu muốn gì?"

Kiều Diệp chớp chớp đôi mắt vô tội, rụt người lại, thận trọng chỉ tay vào chiếc xe nôi bên cạnh: " Anh đừng hiểu lầm, tôi tới đây để tặng con trai cho anh!"

Cố Tư Ảnh: "... Tại sao tôi không biết mình có con trai?"

Kiều Diệp lắc đầu, len lén tiến gần đến người Cố Tư Ảnh, đầu ngửi mùi hương trên người Cố Tư Ảnh, mùi polymer tỏa ra xung quanh hắn thật sự rất thơm khiến cây phát tài như cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

“Hai đứa nhóc kia thật sự là con của anh!” Kiều Diệp nói đến đây, có chút ngại ngùng, vừa kéo chiếc xe nôi đến trước mặt Cố Tư Ảnh: “Chính là buổi tối đó, một phát ăn ngay.. Anh nhìn xem, tôi thật sự không lừa anh!”

Từ trong chiếc xe nôi phát ra vài tiếng kêu bập bẹ của trẻ con : "A a ..." Là Mộc Mộc gọi.

“Ahh!” là tiếng Sâm Sâm thở dài.

Kiều Diệp ngước ánh mắt đầy háo hức và mong chờ nhìn Cố Tư Ảnh.

Cố Tư Ảnh có vẻ như tin vào lời nói của cậu: "Em sinh?"

Kiều Diệp cảm thấy Cố Tư Ảnh có chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu cũng không biết chỗ nào không đúng nữa, thế nên ngoan ngoãn gật đầu.

"Kiều Diệp!" Cố Tư Ảnh đột nhiên nổi giận, hắn nhìn cậu: "Em là đàn ông, tôi cũng là đàn ông! Em sinh một đứa con cho tôi?”

Mặc dù trên thời sự đã từng đưa tin chuyện đàn ông sinh con, nhưng tỉ lệ quá ít ỏi, Cố Tư Ảnh tin chắc rằng tên lừa đảo trước mặt đang nói dối.

“Không phải một đứa, mà là hai.” Cậu chớp chớp mắt, không hiểu vì sao Cố Tư Ảnh lại nổi giận, cậu xòe hai ngón tay ra, ăn ngay nói thật giải thích với Cố Tư Ảnh: “Nhóc lớn tên là Mộc Mộc, nhóc nhỏ là Sâm Sâm.”

Cố Tư Ảnh: "..."

Kiều Diệp nhìn thấy gương mặt Cố Tư Ảnh tối sầm lại, lo lắng: " Cố Tư Ảnh, phải chăng anh không muốn chịu trách nhiệm?”

Cố Tư Ảnh nhấc mái che xe nôi lên, hai đứa nhóc giống nhau như đúc, chúng mặc quần yếm khủng long màu xanh lá cây, bàn chân nhỏ đạp đạp nô đùa , cùng nhau toét miệng cười với Cố Tư Ảnh.

Cố Tư Ảnh thoáng giật mình.

Kiều Diệp tiếp tục cằn nhằn nói bên tai hắn: "Cố Tư Ảnh, anh thật sự muốn chối bỏ trách nhiệm đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi thật sự không có tiền, nên tôi mới đem hai cây no... hai đứa con trai giao cho anh. Nếu như anh không muốn thừa nhận cũng được, anh xem thế này được không, trước tiên anh nuôi một khoảng thời gian, đợi đến khi nào tôi có nhiều tiền thì sẽ lập tức đón hai đứa đi!”

Cố Tư Ảnh căn bản không nghe thấy Kiều Diệp nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn hai đứa nhóc đang nằm trong xe nôi.

Hai nhóc con có đôi mắt màu nâu hạt dẻ, giống hệt Cố Tư Ảnh. Cố Tư Ảnh cũng không biết vì lí do gì, ngay từ khi hắn sinh ra đã sở hữu đôi mắt màu hạt dẻ. Thường ngày nhìn không quá rõ ràng, nhưng nếu để ý kỹ, con ngươi màu nâu sẫm quả thực ánh lên màu đỏ sẫm.

Cố Tư Ảnh thậm chí không có cách nào làm trái với lương tâm mà không thừa nhận hai đứa trẻ này. Hoặc nói là, con tim hắn vẫn luôn tin tưởng Kiều Diệp, con ngươi màu hạt dẻ của tụi nhóc tăng thêm sự xác thực cho lời nói của Kiều Diệp đến một trăm phần.

Nói cách khác, hắn đang dần tin vào lời nói của Kiều Diệp, đôi mắt màu hạt dẻ của chúng gia tăng phần đáng tin trong lời nói của cậu. Hai đứa nhóc nhoẻn miệng cười ngu với Cố Tư Ảnh, sâu tận trong đáy lòng Cố Tư Ảnh tự nhiên dâng trào cảm giác thân thiết cùng quen thuộc.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của nhóc lớn Mộc Mộc, Mộc Mộc giơ bàn tay nhỏ bé ra, nắm chặt lấy ngón tay của Cố Tư Ảnh đưa vào miệng mình. Bàn tay của nhóc lớn mềm không thể tin nổi , Cố Tư Ảnh đứng sững tại chỗ, căn bản không dám nhúc nhích, mặc cho Mộc Mộc ngoạm lấy ngón tay của mình cắn mút.

"A, a ..." Đứa nhỏ Sâm Sâm cũng huơ huơ tay, cố gắng nắm lấy ngón tay của Cố Tư Ảnh.

Cố Tư Ảnh khẽ run người quay đầu, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn Kiều Diệp: "Chúng thật sự là con trai tôi?”

"Đúng vậy!" Kiều Diệp thuộc kiểu người suy nghĩ đơn giản, thấy Cố Tư Ảnh dần chấp nhận hai đứa bé, bắt đầu cao hứng khoe khoang với hắn: "Sao nào, Trông tụi nó đẹp lắm đúng không?”

Cố Tư Ảnh tỉ mỉ ngắm nhìn hai nhóc con, nghiêm túc gật đầu: "Đẹp lắm!”

“Hì hì hì.” Kiều Diệp lập tức nở nụ cười hài lòng.

Cố Tư Ảnh cẩn thận rút ngón tay của mình ra khỏi bàn tay của nhóc Mộc Mộc, khẽ chạm vào đôi chân của đứa nhóc. Ngay cả bàn chân của tụi nhỏ mũm mĩm trông rất đáng yêu, vừa nhìn là biết được Kiều Diệp chăm sóc rất tốt.

“Em thật sự sinh ra hai đứa bé này?” Cố Tư Ảnh vẫn không thể tưởng tượng được, đàn ông sinh con, trước đây hắn chỉ là nghe nói thật không ngờ lại thật sự xảy ra, còn là xảy ra bên cạnh hắn.

Kiều Diệp trừng mắt nhìn Cố Tư Ảnh, hung dữ hỏi: "Anh có muốn đến bệnh viện làm xét nghiệm không?”

“Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy điều này thật khó tin.” Cố Tư Ảnh trầm giọng bảo.

Hắn nhìn tụi nhóc, thấy rằng hai đứa nhóc có rất nét giống với Kiều Diệp, vừa nhìn là biết con ruột.

Kiều Diệp thấy Cố Tư Ảnh vẫn cứ dán chặt mắt vào mặt hai đứa nhóc thầm nghĩ hắn đang nghi ngờ đó có phải là con mình không, liền cảm thấy Cố Tư Ảnh vốn dĩ không tin tưởng mình, thứ không tốt đẹp gì, hừ.

Kiều Diệp tức giận lên tiếng: "Ba tháng trước hai đứa nhóc này được sinh ra ở bệnh viện Hoa Khang, sinh non ba tháng. Anh tự mình tính thử xem với thời điểm như trên thì hai đứa có phải con anh hay không. Nếu vẫn không tin tụi nhỏ là con anh thì chúng ta đến bệnh viện xét nghiệm DNA!”

“Không phải tôi không tin!” Cố Tư Ảnh khàn giọng nói, hắn chuyển mắt từ người hai nhóc lên người Kiều Diệp.

Thanh niên trước mặt bụng phẳng lì, nhìn không giống như người từng mang thai một đôi song sinh.

Kiều Diệp trợn mắt, vừa che bụng mình vừa hung dữ quát: "Anh đang nhìn cái quái gì thế? Mau mau dẫn con trai của anh về đi, tôi lập tức phắn đi ngay!”

“Một năm này, em thật sự đã sinh con một mình sao?” Cố Tư Ảnh đè giọng hỏi, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình có chút vô dụng.

Kiều Diệp chớp mắt nhìn biểu cảm kỳ lạ của Cố Tư Ảnh cảm thấy hình như hắn đã hiểu lầm gì đó, nhưng bản năng sinh tồn của thực vật đã mách bảo cậu chọn cách im lặng.

Kiều Diệp ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ bản thân vốn ban đầu quyết định dẫn theo cây non tác quai tác quái, kết quả tụi chúng không muốn biến thành cây non.

“Sao em không đến tìm tôi sớm hơn?” Cố Tư Ảnh đứng dậy, vươn tay xoa mái tóc hơi xoăn của Kiều Diệp, trong giọng nói có mấy phần chua xót.

Hắn còn cho rằng Kiều Diệp là một tên lừa đảo chuyên lừa tiền, kết quả đến không kịp chuẩn bị.

Vật nhỏ này, chính là cố ý đến đánh cắp trái tim đây.

Kiều Diệp rụt cổ, cậu cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Một trăm vạn cứ như thế mà bay trong nháy mắt, biết thế ban đầu cậu đã đòi Cố Tư Ảnh hẳn một nghìn vạn, thế thì bây giờ đâu cần phải vác mặt dày đến gặp người ta.

"Tôi ... Ai dà." Kiều Diệp không biết nên trả lời thế nào, liền gạt tay Cố Tư Ảnh ra: "Anh ... anh hãy chăm sóc tụi nhóc thật tốt. Tôi đi trước đây!”

Cố Tư Ảnh: "... Ý em là gì?”

"Đây là nhóc lớn, anh trai, tên Mộc Mộc." Kiều Diệp chìa ngón tay, chỉ vào đứa nhóc bên trái.

Mộc Mộc ngốc nghếch muốn nắm lấy ngón tay Kiều Diệp nhưng không được, đôi mắt to tròn đầy thắc mắc, miệng không ngừng nói a a.

"Đứa bên phải là nhóc nhỏ Sâm Sâm, em trai.” Kiều Diệp nắn khuôn mặt của Sâm Sâm.

"Mộc Mộc ồn ào hơn, còn Sâm Sâm thì yên tĩnh hơn. Anh nhớ cho chúng ăn một ngày ba bữa đầy đủ. Khi nào tôi kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ đến đón chúng. Tạm thời làm phiền anh rồi!"

Gương mặt của Cố Tư Ảnh dần tối sầm hơn. Hắn vốn tưởng ngôi sao nhỏ quay về tìm anh, nhưng hóa ra người ta vốn dĩ không có ý đó , là hắn tự mình đa tình rồi. .

"Ài tôi thật sự không muốn tìm anh, nhưng sữa bột đắt quá, tôi không nuôi nổi hai đứa nó, ! Mà nếu hai đứa nhóc có thể biến thành cây rồi trồng vào chậu hoa thì tôi cũng sẽ không cho anh đâu." Kiều Diệp có chút ưu thương thở dài.

Ước gì hai đứa nhóc này có thể biến thành cây non, như vậy chỉ cần tưới nước và phơi nắng là được. Cậu sẽ tìm một góc thoải mái trong công viên rồi cùng hai con cắm rễ tại đó, ngủ một giấc, nói không chừng tụi nhỏ đã lớn rồi.

Hai cây non này vốn không tranh giành!!

Kiều Diệp chỉ tiếc bản thân rèn sắt không thành thép, đưa tay chọc vào mặt của hai nhóc mà không có để ý đến gương mặt của Cố Tư Ảnh giờ đây đã tối đen như mực đằng sau.

Cố Tư Ảnh đến gần Kiều Diệp, nghiến răng hỏi: "Con trai tôi, không tìm đến tôi thì em định tìm đến ai?”

Tác giả có lời muốn nói:

Mắt đỏ là có nguyên do

Truyện cỏ cây khác với ngoài đời, các bạn đừng nghiêm trọng vấn đề quá nhé!

Có những lý do khiến Cố Tư Ảnh yêu Kiều Diệp ngay từ cái nhìn đầu tiên, và anh ấy sẽ giải thích rõ ràng.

Vui lòng để lại lời nhắn, không biết cuối cùng có được như vậy không.

Hạnh phúc mỗi ngày trong năm 2022!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK