Mục lục
Nam Phụ Pháo Hôi Chỉ Yêu Tiền Không Yêu Đương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Diệp rụt người lại phía sau.

Cố Tư Ảnh dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế tựa ở bên cạnh cậu, ánh mắt trầm lắng nhìn sang Kiều Diệp hỏi: “Em muốn gặp ai, thế?”

Kiều Diệp: "…"

Không biết vì lý do gì mà cậu cảm thấy một luồng sát khí bừng bừng cùng với cảm giác áp bức bao phủ cả người mình, Kiều Diệp rụt cổ, lắc đầu đáp: "Tôi không tìm ai khác cả, chỉ tìm mỗi anh thôi!”

Cố Tư Ảnh lúc trước cảm thấy sầu nào thì giờ đây đã được an ủi, hắn xoa mái tóc xoăn của Kiều Diệp, nói: "Em ngoan ngoãn đợi tôi một lát, tôi đi lái xe sang đây!”

Cố Tư Ảnh vừa mới đứng dậy thì Kiều Diệp đã vội nắm lấy cổ tay áo của ,trên mặt viết đầy vẻ đầy nghi ngờ, cẩn thận chút một hỏi: "Anh sẽ không bỏ đi luôn chứ?”

Cố Tư Ảnh rất thích Kiều Diệp dùng biểu cảm giống như con thú nhỏ như này: "Em đừng lo, tôi rất nhanh sẽ quay lại đây thôi!”

“Không được, lỡ như anh không quay lại thì tôi phải làm sao bây giờ?” Kiều Diệp nói: “Hay… hay là kết bạn đi.” Kiều Diệp bèn lấy điện thoại ra, vẫn còn có 2% pin điện thoại, cậu nhanh chóng bật mở mã QR, mắt cũng không thèm chớp nhìn sang Cố Tư Ảnh.

Cậu không muốn tiếp tục ngồi xổm nguyên buổi bên thùng rác để nhặt phương thức liên lạc của Cố Tư Ảnh thêm một lần nào nữa đâu, tấm danh thiếp cậu nhặt được hôm nay đã hoàn toàn bị cậu vò nát mất rồi.

Cố Tư Ảnh cảm thấy Kiều Diệp lúc này quả thực là đáng yêu không chịu nổi. Câu chắc hẳn vô cùng sợ hãi nếu như sau này không tìm được Cố Tư Ảnh hắn đây mà.

Trái tim Cố Tư Ảnh lập tức mềm nhũn, hắn lấy điện thoại di động ra, mở Wechat rồi quét mã QR của Kiều Diệp.

Kiều Diệp mở to mắt chăm chú nhìn điện thoại di động của Cố Tư Ảnh, con điện thoại ấy có màu đen lại còn lấp la lấp lánh nữa chứ, nhìn trông cực kỳ sang trọng, lướt cũng không bị đơ chút nào hết trơn: “Điện thoại này của anh trông có vẻ dùng rất thích nha, bao nhiêu tiền một con vậy?”

Nếu như rẻ thì Kiều Diệp cậu thật sự muốn đi tậu một cái.

“Không đắt, chỉ có hơn một vạn mà thôi.” Cố Tư Ảnh trả lời.

Chỉ có…

Kiều Diệp, người mới vừa rồi bị chủ nhà tống cổ ra ngoài đường bởi vì không có tiền trả tiền nhà: "..."

Quấy rầy rồi, tạm biệt!

“Tôi đã gửi lời mời kết bạn rồi, em đồng ý đi!” Cố Tư Ảnh lắc điện thoại bảo.

“Ồ, được!” Kiều Diệp vừa tính bấm vào nút đồng ý thì ngay lúc đó điện thoại đã chính thức sập nguồn.

Kiều Diệp ngượng ngùng cười cười, cúi đầu: "Anh đi lái xe đi, tôi đứng đây chờ anh quay lại!”

Cố Tư Ảnh xoay người rời đi.

Kiều Diệp ghé người vào xe nôi, nhìn hai nhóc con ngốc nghếch, vươn tay chọc vào mặt chúng.

Khuôn mặt của nhóc con giống như miếng đậu hũ mới ra lò, núng na núng nính, chọc một cái thành một cái động nhỏ, lại còn rất có đàn hồi.

Kiều Diệp cảm thấy chơi rất vui, không ngừng chọc phá tụi trẻ..

Hai đứa nhóc con nhìn baba cười ngu.

“Nhóc con à, sau này ba ba sẽ không ở bên cạnh hai đứa nữa!” Kiều Diệp tình ý sâu xa nói: “Ba ba sẽ kiếm thật nhiều tiền, nên hai đứa nhóc tụi con cứ yên tâm ở trong nhà daddy mấy đứa nhé, ăn thật no, uống cũng phải nó, chăm chỉ tu luyện, tranh thủ biến thành cây non càng sớm càng tốt, sau đó ba ba sẽ lén trộm hai nhóc trở về, nghe thấy chưa? "

"A?”

“Ah!”

Hai đứa nhóc một ứng một hợp, tiếp tục cười ngu với Kiều Diệp, mảy may không biết rằng ba ba của tụi nó đã phải buông tay ông chủ quầy giàu có rồi.

Kiều Diệp nhìn hai nhóc con không tim không phổi này, thì thầm lẩm bẩm: "Baba nuôi hai đứa lâu như vậy mà hai đứa không có lấy một chút luyến tiếc. Hai đứa nhớ phải ăn uống đầy đủ, cũng không biết hai đứa có phải cây non hay không, có thể biến thành tiểu yêu tinh không nữa."

"Ba cũng không biết tại sao linh lực lại gần như biến mất hoàn toàn, nên không có cách nào giúp hai đứa kiểm tra đo lường linh lực được. Chưa được mấy năm sau khi ba biến thành người không hiểu sao lại xuyên không rồi, lúc đầu cũng chẳng có linh lực.”

Nói đến linh lực, Kiều Diệp không khỏi cảm thấy ỉu xìu.

Rốt cuộc phải đến bao giờ thì cậu mới có thể tu luyện thành một đại yêu cực mạnh đây?

Cố Tư Ảnh lái xe đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Hai nhóc con đang bập bà bập bẹ ngôn ngữ độc quyền của trẻ con, còn Kiều Diệp đang cúi đầu ủ rũ ngồi ở một bên.

Cố Tư Ảnh xuống xe, Kiều Diệp cũng không phát hiện.

Cố Tư Ảnh đi đến trước mặt Kiều Diệp rồi ngồi xuống: "Đang nghĩ gì vậy?"

Kiều Diệp thoáng giật mình, ngẩng đầu phát hiện Cố Tư Ảnh đã trở lại, ánh mắt lập tức sáng ngời: "Anh quay lại nhanh vậy!"

“Tôi sợ người nào đó đợi rồi sốt ruột.” Cố Tư Ảnh trả lời.

“Không sốt ruột, không sốt ruột!” Kiều Diệp cuống quýt xua tay, cậu rất nhàn rỗi, thứ dư dả nhất chính là thời gian.

Mặt trăng lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, màn đêm buông xuống, Cố Tư Ảnh đứng dậy, nhét tất cả hành lý mà Kiều Diệp đặt dưới đất vào trong xe, nói với Kiều Diệp: "Đi thôi, về nhà chúng ta lại nói tiếp!”

“Tôi… tôi cũng có thể đi cùng sao?” Kiều Diệp kinh ngạc trợn tròn mắt, cậu đã chuẩn bị tìm một hố đất để ngồi xổm xong xuôi hết rồi, vậy mà bất ngờ lại đến quá đột ngột.

“Tại sao, em không muốn đi cùng tôi sao?” Cố Tư Ảnh hỏi ngược lại.

“Có chứ muốn chứ, tôi sẵn lòng, cám ơn daddy đã thu nhận.” Kiều Diệp nhanh chóng trả lời, cậu nói xong rồi lại sợ Cố Tư Ảnh đổi ý vội vàng nhanh chóng mở cửa ngồi lên xe, sau đó vươn hai tay ra, nhìn Cố Tư Ảnh một cách ngây thơ: "Đưa hai đứa nhóc sang cho tôi bế đi!”

Cố Tư Ảnh: "..."

Cố Tư Ảnh đẩy xe nôi tới phía trước, hai cục bột trắng mở tròn mắt nhìn Cố Tư Ảnh, không ngừng cười ngu.

Mộc Mộc đang gặm tay, mặt dính đầy nước dãi, Sâm Sâm với lấy núm vú giả hình con thỏ ê a cắn gặm.

Cố Tư Ảnh đứng ngây người một hồi, làm cách nào để bế hai đứa nhóc này lên?

Cố Tư Ảnh đã sống hơn 20 năm, chuyện gì hắn cũng từng trải qua, thế nhưng chưa từng trải qua việc làm ba, cho nên không biết cách bế trẻ con.

Cố Tư Ảnh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Diệp với ánh mắt cầu cứu.

Kiều Diệp không hề nhận được tín hiệu cầu cứu của Cố Tư Ảnh, thậm chí cậu còn nhích ra phía sau, nhường lại chỗ trống chân thành nói: "Anh đưa hai nhóc sang cho tôi, tôi ẵm còn anh lái xe!”

Cố Tư Ảnh: "..."

Cố Tư Ảnh toàn thân cứng đờ bế Mộc Mộc lên, giống như đang ôm một khúc gỗ, kẹp nách Mộc Mộc rồi đặt vào lòng Kiều Diệp: "Em bế cẩn thận!”

“Đừng lo, không phải là vấn đề gì lớn!” Kiều Diệp đặt Mộc Mộc sang bên phải một cách thuần thục, rồi đưa tay đón lấy Sâm Sâm.

Cố Tư Ảnh bắt chước làm theo ôm Sâm Sâm đặt vào lòng Kiều Diệp, gấp chiếc xe nôi lại rồi cho vào sau cốp xe.

Kiều Diệp đến lúc này mới để ý, hoài nghi nói với Cố Tư Ảnh: “Không ngờ anh lại không biết bế trẻ con!”

Cố Tư Ảnh: … Không nói nữa! Em nói nữa là tôi để em ở lại đây đấy!”

Im miệng! Im miệng!

Kiều Diệp lập tức ngậm chặt miệng mình lại, tay trái ôm một nhóc tay phải ôm một nhóc, im lặng ngồi ngoan.

Ngày mai cậu sẽ đi kiếm tiền, kiếm được thật nhiều tiền thì sẽ không cần phải đến nhà Cố Tư Ảnh ở nhờ nữa.

Hai nhóc con nằm gọn trên khuỷu tay của Kiều Diệp, một nhóc đang gặm tay, nhóc còn lại thì gặm chân.

Cố Tư Ảnh thông qua gương chiếu hậu nhìn ba ba con giống nhau như đúc ở hàng ghế sau mà lòng nóng như lửa đốt. Hắn khởi động xe, không yên tâm dặn dò: "Kiều Diệp, em ngồi cho vững, bế hai nhóc cẩn thận!”

“Đã rõ đã rõ, không sao đâu!” Kiều Diệp vặn vẹo người để ngồi thoải mái hơn, sau đó đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vẻ mặt hối hận mà nói: “Tôi quên mất anh không cho tôi nói chuyện, tôi im đây!”

Cố Tư Ảnh: "..."

Suốt dọc đường, trong xe chỉ phát ra tiếng kêu bập bẹ của hai đứa nhóc.

Cố Tư Ảnh có một căn hộ ở gần công ty, khoảng cách đường đi từ công ty đến không tới nửa tiếng đồng hồ. Hắn lái xe vào ga ra, mở cửa phía sau: "Tới nơi rồi!”

Kiều Diệp bế hai đứa nhóc chui ra khỏi xe.

Cố Tư Ảnh kinh hồn bạt vía, Kiều Diệp tay chân nhỏ bé, một lúc bế hai cục thịt lớn như vậy thật sự làm khó cậu rồi.

Cố Tư Ảnh tăng tốc động tác trên tay, lấy xe nôi từ trong cốp xe ra.

Kiều Diệp thuần thục nhét hai nhóc vào trong xe nôi.

Cố Tư Ảnh ngẩn người, trẻ nhỏ là nuôi như thế này sao?

Hắn khó khăn giúp hai nhóc thay đổi tư thế nằm cho thoải mái, rồi lấy hành lý của Kiều Diệp từ trong cốp ra.

Kiều Diệp có chút ngại ngùng khi để Cố Tư Ảnh làm việc này, nhanh tay đón lấy hành lý nhưng lại bị Cố Tư Ảnh từ chối.

“Ngoan, em chăm sóc tốt con là được rồi.”

Được miễn lao động, sao lại không muốn chứ, chút ngượng ngùng ban nãy trong lòng Kiều Diệp lập tức biến mất.

Cậu thong thả đẩy xe nôi theo sau Cố Tư Ảnh, ra khỏi gara dưới tầng hầm, vào thang máy đến tầng 17.

Sau khi vào nhà, Kiều Diệp ngoan ngoãn thay dép dành cho khách, đẩy xe nôi đứng ở phòng khách, không biết nên ngồi ở đâu.

Nhà của Cố Tư Ảnh thật to thật đẹp, so với căn nhà cậu thuê kia tốt hơn rất nhiều.

Kiều Diệp nhìn phải ngó trái, ngắm nhìn xung quanh. Trên ngăn tủ có để một chậu cây phát tài, Kiều Diệp như thể tìm thấy được đồng loại, ngay lập tức vui vẻ.

Cậu vui vẻ đến gần chậu cây, cúi đầu ngửi mùi của cây phát tài, sau đó đưa tay chạm vào, thì thầm lẩm bẩm, "Oa, tôi ngưỡng mộ cậu ghê ấy, khi nào thì tôi mới có thể biến thành một cây non được vùi mình trong đất, được một người chủ cực kỳ giàu có đem về nhà nuôi đây. Làm người thật khó nha, còn phải kiếm tiền, làm cây phát tài, hút vận may thì tốt rồi.”

"Làm một cây phát tài thật may mắn biết bao!" Kiều Diệp lưu luyến không rời chạm vào lá của cây phát tài, tiếc rẻ buông tay.

Cố Tư Ảnh cởi áo khoác đến gần Kiều Diệp, nghe thấy cậu nói chuyện một mình: "..."

Cố Tư Ảnh hỏi: "Em có muốn tôi tìm một chậu hoa rồi trồng em vào trong đó không?”

Kiều Diệp chớp chớp mắt, lắc đầu, vẻ mặt không nỡ đặt chậu hoa xuống: "Không, không cần! Tôi chỉ là thấy chậu hoa này rất đẹp thôi!”

Cậu phải giữ bí mật việc cậu là một cây phát tài, nếu không cậu sẽ bị bắt vào phòng thí nghiệm và bị người ta mổ xẻ để nghiên cứu mất. Điều này là hiển nhiên, Kiều Diệp vẫn hiểu được.

Ài cũng không biết để hai nhóc con này ở chỗ Cố Tư Ảnh thì liệu hắn có phát hiện ra thân phận thật sự của hai nhóc hay không, liệu hắn có bắt hai cây non nhỏ này mang đi nghiên cứu không.

Kiều Diệp có chút ;lo lắng thở dài, từ ngày mai trở đi, cậu sẽ làm việc thật chăm chỉ và kiếm thật nhiều tiền, sau đó đưa hai nhóc con này rời khỏi hang sói Cố Tư Ảnh càng sớm càng tốt, để chúng không bị chính ba ruột mình mang đi cắt lát.

Kiều Diệp đặt xong chậu hoa, đi tới bên cạnh hai nhóc con, đẩy xe nôi, nhìn Cố Tư Ảnh, cực kì đáng thương nói: " Cố Tư Ảnh, tôi đói rồi!"

Cố Tư Ảnh ngước mắt nhìn Kiều Diệp.

Kiều Diệp chớp mắt long lanh vô tội.

Đôi mắt này trong veo giống như một dòng suốt tinh khiến, khiến người ta mềm lòng.

Cố Tư Ảnh hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Kiều Diệp liếm môi, hỏi: "Tôi có thể ăn bất cứ món gì tôi muốn sao?”

Cố Tư Ảnh gật đầu.

"Oa, Cố Tư Ảnh! Anh đúng là người tốt!" Kiều Diệp nói vài câu nịnh nọt: "Anh chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

Cố Tư Ảnh nhếch khóe miệng cười, nhìn Kiều Diệp.

Kiều Diệp nghiêng đầu một lúc, hỏi: "Vậy chúng ta đi ăn cá nhé! Có được không?"

Cố Tư Ảnh gật đầu.

Kiều Diệp nhìn Cố Tư Ảnh trước mắt hình như rất dễ nói chuyện, ngập ngừng hỏi dò: "Tôi biết một nhà hàng cá cực kì ngon, chúng ta có thể đến đó ăn được không?”

"Được thôi, nghe Kiều Diệp!”

“Vậy…” Kiều Diệp ngẩng đầu, mặt dày, bày ra đôi mắt lấp lánh nhìn sang Cố Tư Ảnh: “Vậy nói trước nhé, anh mời khách nha, tôi thật sự không có tiền đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK