Kiều Diệp hai tay chống cằm, tựa lên bàn ăn, lo lắng nhìn Cố Tư Ảnh.
Không đúng nha!
Trong cuốn tiểu thuyết cậu đọc thì Cố Tư Ảnh đã gặp Tống An ở ngay chương đầu tiên rồi cơ thế thì tại sao bây giờ hình như hai người hoàn toàn không quen?
Chẳng lẽ là bởi vì cậu nam phụ pháo hôi này ôm theo hai nhóc con chạy trốn, chưa kịp tạo cơ hội cho hai nhân vật chính gặp nhau thế nên hai người họ vẫn chưa quen biết? Còn hôm nay cậu mang hai nhóc con trở lại câu chuyện, vì thế nên hai nhân vật chính mới gặp nhau ư?
Kiều Diệp nâng cằm suy nghĩ, cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng rất đúng đắn.
Vậy thì cậu còn rất quan trọng đấy nhỉ, Kiều Diệp cười hì hì.
Lão tổ tông nói hay lắm, thà rằng phá mười ngôi chùa cũng chẳng ai đi hủy một cọc hôn, Kiều Diệp cảm thấy bản thân gánh vác trách nhiệm tác hợp cho Cố Tư Ảnh và Tống An, nếu như có thể làm mối cho hai đứa con của trời, nói không chừng lập được công đức thì cậu có thể quay trở về hoặc là trở thành một đại yêu cực mạnh.
Kiều Diệp đảo con ngươi một vòng, cảm thấy chính mình thực sự quá thông minh.
Cố Tư Ảnh lịch sự đáp lại Tống Thành vài câu, Tống Thành cũng rời đi với em trai của mình.
Em trai của anh ta thích Cố Tư Ảnh, anh ta luôn biết rõ điều đó, nhưng Cố Tư Ảnh giờ đã có con rồi, nhà họ Tống bọn họ không thể vung dao đoạt tình được, Tống Thành trìu mến vuốt tóc em trai mình: “Nghe lời, về nhà anh sẽ giới thiệu người khác tốt hơn!”
Hai mắt Tống An đỏ hoe, gật đầu: “Em biết rồi anh, chúng ta về nhà ăn cơm thôi, em không muốn ăn bên ngoài nữa!”
"Ừ!”
Tống Thành lái xe đưa em trai về nhà, Tống An nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, âm thầm lau sạch nước mắt, nếu như cậu nhớ không lầm, chàng trai vừa rồi ở bên cạnh Cố Tư Ảnh hình như là Kiều Diệp.
Người trước đó đã hạ thuốc Cố Tư Ảnh để leo lên giường.
Với tính cách của Cố Tư Ảnh, Tống An hiểu rất rõ, anh Tư Ảnh của cậu ta nhất định là muốn chịu trách nhiệm.
Nhưng anh Tư Ảnh có biết không Kiều Diệp là... một người đầy tâm cơ. Anh Tư Ảnh chắc chắn là bị cậu ta lừa dối rồi.
Tống An vừa giận vừa buồn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Kiều Diệp rướn cổ, nhìn bé thỏ trắng Tống An cúi đầu hoàn toàn rời đi cùng anh trai mới quay đầu lại, nháy mắt hỏi Cố Tư Ảnh: "Này, anh cảm thấy Tống An như thế nào?”
“Không có gì đặc sắc!” Cố Tư Ảnh đẩy xe nôi đến trước mặt Kiều Diệp, thản nhiên nói: “Trông hai đứa nhóc cho tốt, tôi đi thanh toán.”
“Ồ, được!” Kiều Diệp nhận lấy xe đẩy.
Thôi được rồi, khẳng định là vừa trông thấy tiểu công tử Tống An nhà người ta đã bị mê hoặc đến độ không phân rõ nổi đông tây nam bắc phân, thật không ra làm sao cả.
Xì, đúng là đồ nói một đằng nghĩ một nẻo mà.
Kiều Diệp cúi đầu dạy dỗ hai đứa nhóc: "Về sau hai đứa không được nói một đằng nghĩ một nẻo như daddy của mấy đứa đâu nhé, phải thay đổi để người ta yêu thích biết chưa?”
Hai áo bông nhỏ ngay lập tức nhoẻn miệng cười thật tươi với Kiều Diệp.
Kiều Diệp cũng mỉm cười nhìn hai nhóc, cậu vươn tay nắn khuôn mặt phúng phính của nhóc lớn Mộc Mộc, nhẹ nhàng kéo: “Bé cưng ơi, anh trai mặc áo trắng vừa rồi là ba dượng của hai nhóc đấy, hai đứa thích anh ấy không?”
Mộc Mộc và Sâm Sâm: "Ah ya ya ya!"
Hai đứa nhóc khoa tay múa chân, ánh mắt vui sướng như nhìn không thấy.
“Nhóc vô lương tâm!” Kiều Diệp chọc Sâm Sâm, nhỏ giọng lầm bầm: “Vận khí của Tống An thơm như vậy, chắc chắn là một người tốt.” Có lẽ sẽ không bắt nạt bọn nhóc đâu nhỉ? Tuy nhiên, lỡ như Tống An không thích bọn nhóc thì sao bây giờ? Liệu cậu ta có bảo Cố Tư Ảnh ném bọn chúng đi không?
Kiều Diệp cau mày buồn rầu thở dài một hơi.
Mộc Mộc và Sâm Sâm nhóc trước nhóc sau, lần lượt bắt chước động tác của Kiều Diệp, thở dài như ông cụ non, sau đó tự chọc cười chính mình, nhìn nhau không bao lâu lại bật cười khanh khách.
Kiều Diệp rầu rĩ nhìn hai nhóc con đang đùa vui vẻ, vươn tay xoa đầu chúng, tóc của trẻ con vô cùng mềm mại, sờ cũng cực kỳ thoải mái.
Kiều Diệp sờ qua rua lại vài cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Có rồi!"
Cố Tư Ảnh đứng bên cạnh Kiều Diệp, nhìn cậu chốc lát vui vẻ, chốc lát lại ưu sầu, lát lại phụng phịu như một đứa trẻ.
“Có cái gì?” Cố Tư Ảnh hỏi.
"Có cách rồi." Kiều Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Tư Ảnh, hai mắt bỗng chốc sáng lên. Cậu đưa tay bứt một sợi tóc của Sâm Sâm cho vào lòng bàn tay, mở ra trước mặt Cố Tư Ảnh: "Đây, cầm lấy rồi đi xét nghiệm DNA, sau đó đăng ký hộ khẩu cho hai nhóc con."
Người mù luật như Kiều Diệp loáng thoáng thấy được trong tiểu thuyết, sau khi xét nghiệm ADN xong sẽ chứng minh được quan hệ ba con, có thể đăng ký hộ khẩu, sau khi lấy được sổ hộ khẩu, thì sẽ có cái gì ấy nhỉ... à, quan hệ hợp pháp, Cố Tư Ảnh sẽ không thể vứt bỏ hai nhóc con này, nếu không thì hắn sẽ phải ngồi tù. Kiều Diệp tự khen ngợi sự thông minh của bản thân.
Sâm Sâm oan ức mở to đôi mắt, nước mắt từ vành mắt chầm chậm tràn ra.
Cố Tư Ảnh: “...”
“Kiều Diệp, em làm khiến Sâm Sâm khóc rồi kìa.” Cố Tư Ảnh không biết phải làm sao.
Kiều Diệp cúi đầu, nhìn Sâm Sâm hai mắt đẫm lệ, trong lòng cũng không mảy may cảm thấy áy náy, thậm chí còn vươn tay cảnh cáo Sâm Sâm: “Không được khóc, khóc xấu rồi baba không cần nhóc nữa đâu!”
Sâm Sâm chớp chớp mắt, tủi thân nhìn Kiều Diệp thế nhưng không dám rơi thêm giọt nước mắt nào nữa.
Cố Tư Ảnh: "..." Lần đầu tiên hắn biết được hóa ra còn có thể chăm sóc trẻ như này.
Cố Tư Ảnh chăm chú nhìn con trai mình bị ba ruột bắt nạt, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ: "Kiều Diệp, em đưa cho tôi một sợi tóc thế này, làm sao tôi có thể giữ được, đợi ngày mai đến bệnh viện rồi nhổ một cọng cũng đâu có muộn!” Nhân tiện đã đến bệnh viện thì kiểm tra tổng quát cho hai nhóc con luôn.
“Hả?” Kiều Diệp chớp mắt, chột dạ đứng lên, nhìn về phía hai nhóc con ném luôn cọng tóc trong tay đi: “Chẳng phải nhổ vô ích một sợi của nhóc con rồi sao?”
Sâm Sâm nghe thấy lời Cố Tư Ảnh, tủi thân bĩu môi, nước mắt lưng tròng, nhưng bị Kiều Diệp trừng nên không dám khóc, nom nhìn nhóc càng thêm đáng thương.
Nhóc tỏ ra đáng thương quay sang về phía Cố Tư Ảnh với tay cầu cứu: "A, á, a!"
Kiều Diệp xoa đầu Sâm Sâm, không hề áy náy mà nói: “Không sao không có gì hết, dù sao thì tóc con cũng nhiều mà.”
Suy cho cùng thì trên thế giới này vẫn chưa có cái cây nào trọc đầu xuất hiện cả.
Sâm Sâm càng thêm tuyệt vọng.
Cố Tư Ảnh đứng một bên nhìn xem cảnh hai ba con tương tác qua lại, không nhịn được cười, những chuyện trải qua trong tối này khiến Cố Tư Ảnh càng ngày càng hiểu rõ, Kiều Diệp không phải là một người ba có thể chăm sóc được con mình. Ngay bản thân cậu cũng chỉ là đứa nhóc mười chín tuổi mà thôi.
Trong ánh mắt của Cố Tư Ảnh hiện lên vài phần trìu mến xen lẫn đau lòng.
“Được rồi, đừng làm ồn nữa, về nhà thôi!” Cố Tư Ảnh cứu hai nhóc con khỏi Kiều Diệp, một tay đẩy xe nôi, một tay kéo Kiều Diệp, một nhà bốn người cùng nhau về nhà.
Cố Tư Ảnh mang hành lý của Kiều Diệp lên phòng ngủ ở tầng hai, Kiều Diệp vừa về đến nhà đã chạy đi tắm rửa, cậu là một cái cây nên mỗi ngày đều cần được tưới nước, chỉ có như thế mới có thể khỏe mạnh được.
Ba ba con Cố Tư Ảnh đang ngồi trên ghế sofa ở tầng một. Hai nhóc con chăm chú nhìn người mới được nhậm chức daddy này, không ngừng cười ngu.
Cố Tư Ảnh càng nhìn càng thấy lì lạ, cảm thấy hai đứa nhóc quả thực giống như đúc với mình, quan hệ huyết thống thật sự là một cái gì đó kỳ lạ, nhờ hai viên kẹo đường này đã lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn, Cố Tư Ảnh không ngừng vươn tay ra trêu chọc hai nhóc con.
Nhóc bé Sâm Sâm vươn cánh tay về hướng Cố Tư Ảnh: “Ahhhh!” Muốn ôm!
“Muốn bế sao?” Cố Tư Ảnh hỏi.
Sâm Sâm cười toe toét, thò tay bám lấy cánh tay của Cố Tư Ảnh, đôi mắt long lanh tràn đầy mong chờ, cố gắng bò lên: “A~!”
Cố Tư Ảnh không chống đỡ được sự mong chờ của Sâm Sâm, vươn tay ra luồn qua nách Sâm Sâm để bế nhóc lên. Cơ thể của đứa nhóc mềm nhũn như không xương khiến cả người Cố Tư Ảnh cứng đờ, chân tay lóng ngóng, không dám cử động. Sợ rằng bản thân dùng chút sức thì sẽ khiến Sâm Sâm bị thương.
Phải… phải làm sao bây giờ?
Nhưng Sâm Sâm mãi không yên, bị Cố Tư Ảnh túm hai nách nên cu cậu không thoải mái, cái mông nhỏ uốn éo qua lại, cố gắng thoát khỏi sự gò bó từ Cố Tư Ảnh.
“Sâm Sâm ngoan đừng cử động!” Cố Tư Ảnh cẩn thận chút một nhắc nhở, hắn muốn ôm Sâm Sâm vào lòng nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Kiều Diệp tắm rửa xong, từ trên tầng hai đi xuống liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cố Tư Ảnh duỗi cánh tay, còn Sâm Sâm mắc kẹt ở giữa không trung, Sâm Sâm lại ngốc nghếch cười cười.
Kiều Diệp đến gần hai ba con, tò mò hỏi: "Cố Tư Ảnh, hai người đang làm gì vậy?"
Cố Tư Ảnh: "..."
“Tôi nên bế con như thế đây?” Cố Tư Ảnh hỏi.
Kiều Diệp mỉm cười, cứu nhóc bé khỏi tay Cố Tư Ảnh, trực tiếp xách đứa trẻ nhét vào xe nôi. Nhóc con thực vật đáng yêu không có yếu ớt như nhóc con loài người, có thể tùy tiện xách chúng là được rồi.
Cố Tư Ảnh: "..." Đây là cách bế trẻ con sao?
Kiều Diệp dùng chân đá vào xe đẩy: "Baba đi pha sữa cho hai đứa, uống sữa bột xong rồi thì đi ngủ đấy nhớ.”
"A~!"
"Ba a~!" Cuối cùng cũng được uống sữa, hai nhóc con háu ăn vui mừng kêu lên.
Kiều Diệp lấy sữa bột trong túi mình ra, vét sạch một thìa cuối cùng, cho vào bình sữa, vỗ vỗ vào bình pha sữa ở dưới mí mắt của Cố Tư Ảnh, sau đó không nói tiếng nào đến phòng bếp rót nước sôi pha sữa.
Cố Tư Ảnh: “...”
Cố Tư Ảnh cầm lấy bình sữa, nhìn thoáng qua, bên trong trông còn sạch hơn khuôn mặt của hai nhóc con.
Hắn quay đầu lại nhìn hai nhóc ngốc nghếch trong xe nôi đang cười hi ha với hăn, hắn bỗng nhiên tin rằng, Kiều Diệp thực sự không nuôi nổi bọn trẻ nên mới đưa về cho hắn.
Căn bản không phải muốn nối lại tình xưa với hắn.
Cố Tư Ảnh cảm thấy đau lòng, chạm vào bàn tay nhỏ của hai nhóc con. Bàn tay nhỏ đầy đặn thịt do Kiều Diệp chăm sóc, cào trong lòng bàn tay của Cố Tư Ảnh, hắn bèn nắm lấy, đưa lên miệng khẽ hôn một cái: "Không để ba ba con mấy đứa phải cực khổ thêm lần nào nữa!”
Hai nhóc con chỉ biết quấn lấy hắn mà cười ngu.
Sâm Sâm còn phun ra bong bóng nước miếng.
Kiều Diệp cầm hai bình sữa đi ra đưa đưa cho hai nhóc.
Hai đứa uống sữa, còn Kiều Diệp vì nhàm chán mà ngồi khoanh chân trên sofa nghịch điện thoại.
Cố Tư Ảnh ngồi trên sofa phía đối diện: "Ngày mai chúng ta đi trung tâm mua sắm."
Kiều Diệp vừa lướt Weibo, vừa ngước nhìn Cố Tư Ảnh: "Ừm, được thôi!” Sau đó cậu cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nói: "Nhân tiện đi làm xét nghiệm ADN rồi đăng ký hộ khẩu cho bọn trẻ.”
Cố Tư Ảnh: "... Được!"
Cố Tư Ảnh suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Kiều Diệp, không cần xét nghiệm cũng có thể đăng ký hộ khẩu”
Kiều Diệp ngẩng đầu lên, nhìn hai con, lắc lắc đầu: "Vẫn là sớm đi xét nghiệm đi. tránh sau này anh bỏ rơi hai nhóc con.”
Cố Tư Ảnh: "... Tôi là loại người như này ư?”
Kiều Diệp lướt Weibo.
Cố Tư Ảnh ngồi trên sofa trầm ngâm suy nghĩ, căn hộ ở gần công ty này có thể tạm thời ở được, ngày mai hắn nhờ Lâm Na đặt mua thêm một căn hộ thêm một phòng trẻ con, hai đứa trẻ cũng có thể ở được.
Còn nữa, sửa sang căn biệt thự ở ngoại ô lại một chút, xây thêm phòng ngủ cho hai nhóc con rồi một nhà bọn họ sẽ chuyển đến đó.
Bọn trẻ còn rất nhỏ, không khí bên đó ổn định đối với sức khỏe cũng tốt hơn.
Cố Tư Ảnh ngồi trên ghế sofa suy nghĩ. Khoảng thời gian này con trai còn chưa biết đi thế nhưng Cố Tư Ảnh thậm chí ngay cả cháu của mình sau này sẽ đi học ở đâu cũng đã nghĩ xong xuôi.