Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những năm Gia Hòa, triều đình khởi công xây dựng thủy lợi, khai khẩn đất hoang, giảm nô dịch, giảm tô thuế. Triều đại nước Ngụy trời yên biển lặng, ổn định thịnh vượng, bách tính an cư lạc nghiệp, sung túc dư dả, là thời kỳ thái bình thịnh thế được đời sau ca tụng không ngớt.

Trong thời đại hưng thịnh, việc hạn chế ca nhi và nữ tử không còn khắt khe như hồi trước, ở thời nhà Ngụy, ca nhi, nữ tử không cần phải bó buộc trong khuê phòng, sĩ nông công thương đều có thể làm được.

Thẩm Hi, con trai của Viện sứ Thái Y viện, là một ca nhi, cậu xinh đẹp tuyệt trần, nhưng bản tính lại vô cùng nghịch ngợm, không có việc gì làm suốt ngày chỉ muốn trở thành thần thám gì đó của nước Ngụy.

Vào dịp Trung thu, cũng là sinh thần của Thái hậu, trong cung tổ chức yến tiệc, Thẩm Hi cùng phụ thân đến dự.

Con nhà quan Ngũ phẩm như cậu vốn dĩ không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng Thẩm Hi là đặc biệt, hồi còn nhỏ nhờ vào gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của mình mà cậu được Thái hậu yêu mến, Bệ hạ hiếu thảo, thấy mẫu hậu vừa ý đứa bé này, liền đặc biệt cho phép Thẩm Hi thường xuyên vào cung chuyện trò.

Lần yến tiệc này cũng là Thái hậu bảo cậu đến dự.

“Hi nhi, đến đây, ngồi cạnh ai gia nè.” Thái hậu đã sáu mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, mặt mũi hiền lành, bà vẫy tay với Thẩm Hi, Thẩm Hi liền tùy tiện bước tới, lách mình một cái đã ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.

Nhưng không ngờ vừa ngồi xuống, bên cạnh đã vang lên một giọng nói quái gở: “Bảo ngồi liền ngồi, cũng không tự xem coi mình có thân phận gì.”

Người nói là Ngụy Thiều, Tứ công chúa được Bệ hạ sủng ái nhất, con của một Quý phi, tính nết kiêu căng xấc xược. Trước đây bởi vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Thẩm Hi nên cũng coi như có quan hệ tốt, nhưng nửa năm trước không biết xảy ra mâu thuẫn gì mà đến nay mỗi lần thấy mặt nhau là lại bốc lên mùi thuốc súng nồng nặc.

“Công chúa, mau nhìn kìa, Phó công tử đến rồi.” Tỳ nữ bên cạnh Tứ công chúa vỗ vỗ cánh tay của Tứ công chúa, cả hai cùng nhìn về phía người nam nhân đứng trước đại điện, trong điện cũng dần trở nên yên lặng, ánh mắt của rất nhiều tiểu thư thế gia đều rơi lên người nam tử mặc bạch y.

Người nam nhân được các nàng gọi là Phó công tử, tên đầy đủ là Phó Cẩn Xuyên, Trạng Nguyên lang trong kỳ thi đình cách đây nửa năm, là con trai của đệ nhất phú hào Lĩnh Nam, không chỉ có học vấn cao, thái độ làm người cũng rất tốt, ngoại hình càng miễn bàn, cao quý, thanh lãnh, tuấn mỹ bất phàm.

Nghe nói khi hắn ở Lĩnh Nam, đã là tình lang trong mộng của các khuê nữ nhà quyền quý.

Thẩm Hi hai tay bưng má, buồn chán không có việc gì đưa mắt nhìn theo.

Thái hậu chú ý tới ánh mắt của cậu, cười nói: “Chẳng lẽ Hi nhi cũng thích người giống như Phó công tử sao?”

Thẩm Hi xấu hổ cười cười, nhét một quả nho vào miệng, chặn miệng mình lại.

Không dám giấu gì, nửa năm trước, cậu và Tứ công chúa đã xảy ra mâu thuẫn vì Phó Cẩn Xuyên.

Tứ công chúa rất thích Phó Cẩn Xuyên, nhưng Thẩm Hi lại cảm thấy, một người nhìn như vô dục vô cầu, ấm áp thiện lương, tìm không ra một khuyết điểm nào như Phó Cẩn Xuyên, chắc chắn ở sau lưng đang làm chuyện gì đó xấu xa không muốn người ta biết.

Đây là trực giác, loại trực giác mà chỉ thần thám mới có được!

Vì lý do này, mà cậu còn cố ý theo dõi Phó Cẩn Xuyên một đoạn thời gian, đúng như dự đoán, cậu đã nhìn thấy tên này cải trang giả dạng, thường xuyên ra vào thanh lâu và sòng bạc.

Cái đồ ngụy quân tử, hừ!

Cậu khịt mũi khinh thường.

Đúng lúc này Phó Cẩn Xuyên chào hỏi bằng hữu xong, ánh mắt như lơ đãng liếc nhìn Thẩm Hi ở bên cạnh Thái hậu, thu hết biểu cảm của Thẩm Hi vào trong đáy mắt, hắn nhếch lên khóe môi, cất bước vào điện, chắp tay hành lễ với Thái hậu.

“Thái hậu vạn phúc kim an.”

“Phó học sĩ không cần đa lễ.” Thái hậu gõ nhẹ mu bàn tay Thẩm Hi, “Hi nhi, con đi xuống ngồi cùng bàn với Phó học sĩ đi.”

“Hả?” Thẩm Hi ngậm quả nho trong miệng, nghe xong suýt chút nữa nuốt trộng, cậu cố gắng nhổ ra rồi che miệng nói: “Như vậy có hơi không hợp lễ nghi thì phải?”

Tuy nói nước Ngụy ngày nay việc giữ khoảng cách giữa nam tử và ca nhi không còn nghiêm trọng nữa, nhưng cũng chưa đến mức người bình thường có thể ngồi cùng một bàn, đặc biệt là giới quý tộc và quan lại, rất coi trọng vấn đề này.

Thái hậu sắc mặt không đổi: “Con để ý đến lễ nghi từ khi nào vậy?”

Thẩm Hi không hiểu ý đồ của Thái hậu, cậu đứng dậy đi theo Phó Cẩn Xuyên ngồi vào bàn tiệc, vô tội đón lấy ánh mắt như dao găm của tất cả nữ nhân trong cung.

“Chỉ là một ca nhi thấp kém mà cũng dám tranh Phó công tử với bổn công chúa.” Ngụy Thiều nhìn thấy cảnh này tức đến thiếu điều bóp nát cái tách trong tay, ả đè thấp giọng nói với nha hoàn: “ Đi lấy hợp hoan tán mà ta đã chuẩn tới đây, ta muốn tên tiện nhân Thẩm Hi này thân bại danh liệt!”

“Nhưng mà… loại thuốc này chỉ có một phần thôi, không phải ngài muốn dùng cho Phó công tử sao?”

Vốn dĩ loại thuốc này là để dùng cho Phó Cẩn Xuyên, vì phụ hoàng phản đối ả thành thân với Phó Cẩn Xuyên, ả đã cầu xin nhiều lần nhưng không có kết quả, nên mới nghĩ ra cách gạo đã nấu thành cơm này.

Đã động phòng rồi, chắc chắn phụ hoàng sẽ không phản đối nữa.

Ngụy Thiều nghiến răng nói: “Đồ ngu, mỗi người một nửa không được sao?”

Nha hoàn vội đáp: “Vâng, thưa công chúa!”

Khi yến tiệc trong cung kết thúc thì trời đã tối.

Trên đường ra khỏi cung, Thẩm Hi nghiêng ngả lảo đảo, bước đi không vững, dựa hẳn vào phụ thân.

“Cha ơi, sao con cứ thấy trời đất quay vòng vòng vậy nè?”

Cha Thẩm dìu nhi tử, thấy hơi đau đầu: “Hi nhi, rốt cuộc con đã uống bao nhiêu rượu vậy? Ta đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, ở trong cung phải cẩn thận, không được làm càn.”

“Con… con không có uống rượu mà, nóng quá… nóng quá đi mất…” Thẩm Hi tránh khỏi phụ thân, cả người dán vào cửa cung, cửa cung mát lạnh tạm thời giải tỏa được chút xíu cơn nóng trong người cậu.

“Thẩm thái y, Thẩm thái y! Tạ ơn trời đất ngài vẫn chưa xuất cung.” Một tiểu thái giám đi cùng với hai thị vệ từ phía sau đuổi tới, tiểu thái giám sốt ruột nói với cha Thẩm: “Xin ngài dừng bước, Hoàng hậu ngất xỉu rồi.”

Cha Thẩm giật mình, ông còn chưa kịp nói lời tạm biệt thì đã bị hai thị vệ khiêng đi.

Thẩm Hi ngơ ngơ ngác ngác dựa vào cửa, trước mặt trời đất quay cuồng, mắt thấy cậu sắp đứng không vững chuẩn bị ngã ngửa ra sau, thì sau lưng lập tức có một cỗ sức mạnh xông tới đỡ lấy cậu: “Cẩn thận.”

Còn hai bước nữa là ra khỏi cung, Phó Cẩn Xuyên không tiện bế người lên, hắn bèn xách cổ áo Thẩm Hi, lôi người ra khỏi cung.

Thị vệ nhìn quanh một vòng rồi nói: “Công tử, xe ngựa của Thẩm gia không có ở đây.”

Phó Cẩn Xuyên bế người lên xe ngựa của mình, sau đó nhảy xuống xe đi bộ với thị vệ: “Trời tối rồi, ca nhi ở bên ngoài không an toàn, đưa cậu ta về Thẩm phủ trước đi.”

Thẩm Hi nằm trong xe ngựa, chưa được bao lâu thì quần áo đã bị cậu cởi ra một nửa. Nếu như cậu cứ thành thật ở trong xe ngựa thì đã chẳng có chuyện gì, nhưng cậu lại khăng khăng thò đầu ra ngoài cửa sổ, mặt mày đỏ bừng, bờ vai tuyết trắng lộ ra ngoài: “Nóng quá… hức…”

“Công tử, ngài mau coi chừng cậu ta đi. Lỡ người khác nhìn thấy thì chúng ta không giải thích được đâu.” Lỗ tai của thị vệ đỏ lên, ánh mắt không dám chạm vào người thiếu niên trên xe dù chỉ nửa điểm, gã bắt đầu quay lưng lại và đi ngang như một con cua.

Phó Cẩn Xuyên nhảy lên xe ngựa, sắc trời tối hù, trong xe chưa thắp nến, tầm nhìn một mảnh mờ mịt.

Dù trợn mắt cũng không nhìn thấy rõ gì, nhưng Phó Cẩn Xuyên vẫn nhắm mắt lại, hai tay hắn tìm tới thân thể của Thẩm Hi, túm lấy từng kiện y phục mặc lại cho cậu.

“Nóng lắm… không mặc đâu…”

Cơ thể Thẩm Hi nóng đến đáng sợ, Phó Cẩn Xuyên mở mắt ra, đưa tay sờ lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ.

Không khí trong xe ngựa ngột ngạt, bỗng dưng Phó Cẩn Xuyên cũng cảm thấy cơ thể mình khô nóng lạ thường, không hiểu sao hắn nhớ đến bộ dạng Tứ công chúa cuống cuồng kiên quyết giữ hắn ở lại trong cung trước khi yến tiệc kết thúc, quá đáng nghi.

Liên tưởng đến những hành vi trước đó của Tứ công chúa, Phó Cẩn Xuyên cau chặt mày: “Chẳng lẽ ta đã liên lụy ngươi rồi sao?”

Bữa tiệc hôm nay hắn không hề động đũa, nhưng Thẩm Hi ngồi ở bên cạnh hắn lại ăn lấy ăn để, e rằng thứ thuốc lẽ ra phải ở trong bụng hắn giờ đây lại nằm trong cơ thể Thẩm Hi.

Thẩm Hi liên tục ngọ nguậy trong lòng Phó Cẩn Xuyên, “Sao thế này? Tại sao ta lại muốn hôn ngươi đến vậy…” Môi của Thẩm Hi cọ tới cọ lui trên cổ Phó Cẩn Xuyên, cậu hôn lên hầu kết của đối phương, rồi di chuyển từng chút một lên trên.

Phó Cẩn Xuyên không có chỗ nào để lùi lại, rõ ràng hắn có thể thẳng tay đẩy cậu ra, nhưng tay hắn làm thế nào cũng không nhấc lên được. Đống sách thánh hiền mà hắn từng đọc giờ phút này đều hóa thành tro tàn, ôm mỹ nhân mềm mại thơm ngát trong tay, hắn chỉ muốn làm một kẻ phóng túng không tuân theo phép tắc.

Phó Cẩn Xuyên liếc mắt nhìn Thẩm Hi, hắn duỗi cánh tay dài ôm trọn cậu vào lòng, giữ chặt vòng eo thon để cậu ngồi lên đùi mình trong tiếng kinh hô của cậu.

Tư thế ngồi này có hơi kỳ lạ, Thẩm Hi tỉnh táo lại một chút, cậu giãy dụa muốn đi xuống, nhưng đúng lúc này thuốc của Phó Cẩn Xuyên đã có tác dụng, hắn không cho phép cậu xuống, bàn tay đặt ở bên hông cậu nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng sức lực lại khó mà tránh thoát được.

“Chờ một chút… Phó công tử, như vậy không thích hợp.” Thẩm Hi cố gắng đẩy ra hai cánh tay như gông cùm xiềng xiếc quanh eo mình, cách một lớp áo mỏng, lòng bàn tay nóng rực khiến cậu cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Phó Cẩn Xuyên sờ soạng eo cậu, vòng eo mềm mại như không xương khiến Phó Cẩn Xuyên thả nhẹ sức lực ở tay, hắn hít một hơi thật sâu, trong xe lan tỏa mùi thơm thoang thoảng chỉ thuộc về Thẩm Hi.

“Thẩm Hi, là ngươi quyến rũ ta trước.”

Cơ thể Thẩm Hi run lên, cậu không ngờ Phó Cẩn Xuyên lại có thể nói ra lời như vậy.

Trên xe ngựa có lót một tấm thảm mềm, Thẩm Hi bị đẩy ngã xuống thảm, cậu chỉ choáng váng một lúc chứ không thấy đau đớn, nhưng khi cậu muốn ngồi dậy, người nam nhân tựa như núi Thái Sơn lại từ phía sau đè cậu xuống thảm, nhiệt độ cơ thể cường tráng của hắn đột nhiên tăng lên, bao trùm lấy cậu như thiêu như đốt.

Đầu óc của Thẩm Hi lại bắt đầu mơ màng, cậu nằm sấp trên tấm thảm lộn xộn mà yếu ớt chống cự, nụ hôn chi chít sau gáy đã dời đến bên má cậu, thân hình cao lớn của Phó Cẩn Xuyên vây khốn cậu ở bên trong, hắn có thể dễ dàng làm mấy chuyện như là hôn môi, bá đạo lại cường thế.

Đầu lưỡi hồng hồng mềm mại non nớt bị Phó Cẩn Xuyên ngậm lấy, quấn lấy và mút nút mãnh liệt, âm thanh ướt át dâm dật vừa chạm vào là phát ra ngay, chiếc lưỡi thô ráp liếm lên vòm miệng, rồi lướt qua hàm răng, chặn lại tiếng rên rỉ khó chịu của cậu, hắn vừa sờ mó vuốt ve cơ thể run rẩy của cậu, vừa gí sát cơ thể của hắn vào người cậu.

Lúc này Thẩm Hi đã bị hôn đến choáng váng, trong miệng trong mũi đều là hơi thở của người nam nhân, trong nụ hôn triền miên thiếu chút nữa khiến cậu ngạt thở ấy, gương mặt đỏ ửng như hoa đào của cậu nhăn nhíu cả lại vì khoang miệng bị khuấy đảo đến đau nhức.

Sau khi rời khỏi miệng Thẩm Hi, nước bọt giữa răng môi lại ngọt ngào đến lạ, Phó Cẩn Xuyên vuốt nhẹ đôi môi hơi sưng mọng tươi ngon của cậu, rồi bắt đầu dùng lưỡi đi trêu chọc lỗ tai cậu.

Đẩy ra mái tóc dài óng mượt của Thẩm Hi, Phó Cẩn Xuyên xé toạc chiếc áo lót bằng vải lụa mềm mại, quyến luyến hôn lên bờ vai trần và lưng của cậu, hơi thở nóng hổi quanh quẩn càng ngày càng nguy hiểm.

Phó Cẩn Xuyên đẩy đầu gối của hắn vào giữa hai chân cậu, ma sát lúc mạnh lúc nhẹ một cách dâm tà, khiến cho vùng kín vốn đã tỏa ra hơi nóng dần trở nên nóng bỏng ướt át, cậu muốn khép chân lại nhưng không thể.

“Ưm… ư…” Thẩm Hi bị Phó Cẩn Xuyên cạ tới cạ lui đến nỗi hai bắp đùi cũng phải run lên lẩy bẩy.

Năm ngón tay thon dài của người nam nhân cách một lớp y phục bóp mạnh cặp mông cong vểnh của cậu, các đầu ngón tay ra sức nhào nặn, cảm giác đau đớn và ngứa ngáy khó nhịn xông thẳng lên đầu Thẩm Hi, cậu không kìm được phát ra tiếng rên rỉ mềm mỏng khêu gợi.

Phó Cẩn Xuyên bị kích thích càng đè chặt hơn, hắn ước gì có thể đem cơ thể nhỏ bé yếu ớt này nhét vào trong cơ thể hắn.

Phó Cẩn Xuyên hơi thở nặng nề, hắn nói với thị vệ ở bên ngoài xe: “Không đi Thẩm phủ nữa, đi đến trúc viện ở ngoại ô.”

“Vâng, thưa công tử.”

Phó Cẩn Xuyên cắn vành tai hồng hào của Thẩm Hi, khẽ khàng liếm mút, bàn tay còn lại lướt qua thắt lưng thon gầy, mò mẫm đến sau mông cậu, vừa rút đầu gối ra, bàn tay rắn rỏi của hắn đã tụt quần cậu xuống đến giữa hai chân.

“A!” Giữa hai chân đột nhiên mát lạnh khiến Thẩm Hi kinh hãi la lên.

Phó Cẩn Xuyên chỉ đưa tay quẹt qua giữa háng cậu một cái, hơi ấm và dính nhớp khiến ý cười trên mặt Phó Cẩn Xuyên càng sâu hơn, hắn dùng cả năm ngón tay xoa xoa âm hộ non mịn của cậu, day đi day lại mấy lần, khiến nó càng ẩm ướt hơn.

d*m thủy mất khống chế tuôn ra ngoài khiến Thẩm Hi xấu hổ vô cùng, cậu vùi mặt vào thảm, kẹp chặt hai chân lại.

“Có thể không?” Phó Cẩn Xuyên sờ sờ eo cậu hỏi.

“Ừ…” Thẩm Hi hoàn toàn mất đi sức phản kháng, phản ứng bản năng của cơ thể vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu, dù hai chân có kẹp chặt đến mấy, thì khe thịt bị tay người nam nhân cọ xát vẫn cứ nóng rẫy, ngứa ngáy không chịu nổi.

Hai chân căng cứng lại bị banh rộng ra, người nam nhân đè ở phía trên vẫn không đứng dậy, Phó Cẩn Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất lột sạch quần áo của cả hai người, da thịt tiếp xúc gần gũi khiến luồng nhiệt lưu chuyển trong không khí càng trở nên mập mờ.

Con *** cương cứng khủng bố đã kề sát miệng ***, lỗ *** nhễ nhại nước co rụt vì căng thẳng, quy đầu chậm rãi ma sát, trong lúc nhất thời khiến người ta không thể đoán được khi nào nó sẽ xông vào…

“Vậy ta tiến vào đây.”

Thân hình cao lớn lấy một tư thế cực kỳ chiếm hữu đè chặt Thẩm Hi ở dưới thân, hai tay của Phó Cẩn Xuyên siết lấy đôi bàn tay đang run rẩy vì lo lắng của Thẩm Hi, hai mép âm hộ bị khúc thịt to lớn như đầu rắn từ từ đẩy ra, lộ ra lỗ *** ở bên trong.

“Ư!”

Sức mạnh của nửa người dưới đang đổ dồn vào trong cơ thể cậu, tiếng thở hổn hển bên tai thốt nhiên nặng nề hơn, những nụ hôn ẩm ướt nóng vội quẩn quanh, khiến đầu óc Thẩm Hi rối bời, tim cậu đập thình thịch như trống đánh, cậu muốn giãy dụa, ngặt nỗi hai chân của cậu đã bị đầu gối của người nam nhân đẩy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho Phó Cẩn Xuyên thúc eo đâm vào.

“Vào rồi.”

Các nếp thịt quanh lỗ *** bị nong rộng ra căng cứng, quy đầu đã chìm vào trong, đầu nấm to bè chen chúc vào trong lỗ thịt non mềm, càng đi vào càng trơn mịn chặt khít, lỗ *** run rẩy co thắt lại, Phó Cẩn Xuyên bị mắc kẹt máu xông lên não, hắn nhịn không nổi há miệng cắn vào gáy Thẩm Hi, khống chế lý trí sắp mất kiểm soát của mình.

“Từ từ… Hức ưm, ngươi từ từ thôi~”

——————

Ying Ying

– Anh công nói ảnh muốn phóng túng, mà sao tui thấy ảnh mần vợ một cách quân tử quá vậy? Bày đặt xin phép đồ…:))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang