Trở lại trên giường, Phó Cẩn Xuyên dùng cơ thể mình đè thiếu niên đang giãy giụa xuống dưới thân, đường cong hữu lực của eo thon nhấp nhô theo từng cử động mạnh, mặt ngọc hồng hào trên vai liền nhíu chặt lông mày, nhỏ bé yếu ớt rên rỉ vì liên tục bị thứ thô mãnh lấp đầy, Phó Cẩn Xuyên đã hoàn toàn cướp đoạt hết mọi thứ của hắn.
"A....... Nhẹ thôi!"
Một bàn tay di chuyển ra phía sau vuốt ve cái mông của hắn, Phó Cẩn Xuyên mở rộng xương chậu nghênh hợp với những cú đâm thọc, trụ thịt dưới thân giống như đang đâm vào trong mật, trơn ướt dâm nhuận dồi dào, khi cắm vào sâu thì thịt non sẽ siết chặt, còn khi cắm vào cạn thì mị động sẽ hút mút.
Tiếng sầu muộn, dâm mị, khó nhịn, khóc thút thít... Phó Cẩn Xuyên dùng sức ra vào có hơi thô bạo, quy đầu thọc vào rút ra tử cung, cán gậy lôi kéo nhục bích, những cú đâm điên cuồng sinh sôi lệ khí không cho hắn kháng cự.
Cơ thể Thẩm Xác căng cứng vì khoái cảm, ngón tay run rẩy gần như gắt gao tóm lấy Phó Cẩn Xuyên, yếu ớt thở hổn hển một cách gấp rút, trong đôi mắt đẹp không còn lý trí chứa đầy lệ nóng vui sướng, hắn bị dương v*t khổng lồ lấp đầy đến mức dục tiên dục tử, như ở trên đám mây.
"À... Ừ... Không, không cần!"
Hắn khóc ở trong ngực của Phó Cẩn Xuyên, ướt sũng ở dưới háng Phó Cẩn Xuyên, tuyệt vời biết bao.
Trong rèm giường, những tiếng dâm tà hòa vào nhau càng lúc càng lớn, hai khối cơ thể trần trụi chồng chéo lên nhau tuy hai mà một, ** mạnh bạo giống như mưa to gió lớn, tiếng thở dốc ham muốn nặng nề cùng tiếng rên rỉ đau đớn trầm thấp của thiếu niên khiến bầu không khí trong căn phòng lần nữa được phủ lên sự hoa lệ kinh khủng.
Nam nhân ôm cơ thể ngọc mảnh khảnh, lần lượt vùi mình vào sâu trong cơ thể hắn.
Rất thô, rất nhanh... Cơn kích thích ác liệt như muốn Thẩm Xác phát điên, Phó Cẩn Xuyên ngồi dậy kiềm chế hai tay hắn trên đỉnh đầu, chuẩn bị từ trên cao nhìn xuống ** hắn.
"Xác Nhi, ngươi thế này trông rất đẹp."
Huyệt thịt tê dại quấn chặt vào nhau, hơi nóng của nhục dục ùn ùn kéo đến cuốn tinh thần Thẩm Xác mơ hồ, nhưng trong lúc này, hắn nhìn thấy trong mắt Phó Cẩn Xuyên có dục vọng chiếm hữu nồng đậm, hắn hoảng sợ trong nháy mắt, Phó Cẩn Xuyên lại nhân cơ hội dùng quy đầu đâm thủng tử cung đang chảy nước.
"A....!"
Hắn hét to cuộn chặt những ngón chân châu tròn ngọc sáng, ý thức hỗn loạn chỉ có thể nghẹn ngào rên rỉ trong biển dục vọng cuồn cuộn sóng cuồng.
Cự bổng đập thịt non dâm đãng lật mình vểnh lên khiến d*m thủy bắn tung tóe ở giữa mật động, Phó Cẩn Xuyên chợt cúi xuống dán vào môi Thẩm Xác, vừa nhiệt tình lại vừa vội vàng, bắt đầu điên cuồng gặm nhấm mút thỏa thích.
Cường độ lên xuống càng lớn, nhục bích run rẩy càng ngập tràn nước dịch, y không ngừng tùy ý đâm rút, bá đạo xuyên xỏ vào trong cơ thể hắn, hoa kính yếu ớt siết chặt dị thường cùng với tiếng bạch bạch trầm đục dâm ngấy rất khó phân biệt, khoái cảm chết người nhanh chóng bay tán loạn.
Niềm hạnh phúc tột độ ăn mòn xương cốt, khoái cảm tích tụ đang không ngừng phun trào, nơi trống rỗng sâu nhất ở bụng dưới được vật cứng điên cuồng lấp đầy, hết thảy tựa như ảo mộng tiêu hồn.
Phó Cẩn Xuyên còn đang liên tục cắm vào bên trong nơi sâu nhất, nặng nề cọ xát mị thịt non nớt bị đẩy ra từ nội bích co thắt, lúc này y cảm thụ trực tiếp nhất niềm vui sướng của Thẩm Xác, nghe hắn thỏa mãn rên rỉ, dưới bụng y cũng bùng lên ngọn lửa kêu gào điên cuồng.
Quy đầu hình ô ma sát ở miệng tử cung đau buốt, dòng điện hỗn loạn ngứa ngáy khiến Thẩm Xác bất an, trực giác mách bảo hắn không thể trầm luân thêm lần nữa, nhưng nam nhân lại di chuyển rất chậm khiến hắn vui thích, giơ cao eo nhỏ theo bản năng
Tinh dịch đặc sệt lại rót đầy tử cung của Thẩm Xác, quy đầu to tròn bị kẹt ở trong nhõng nhẽo khẽ cọ, khiến hắn run rẩy không ngớt khi cao trào, tiếng thở hổn hển từ đôi môi run khép hờ lại càng gấp gáp hơn.
Miệng huyệt trong nội cung chợt siết chặt, kẹp hút trụ thịt Phó Cẩn Xuyên đau nhức, sâu trong đôi mắt là sự ham muốn điên cuồng cuộn trào, thở gấp nặng nề, y cúi người liếm láp những giọt nước mắt trên má phấn, nước mắt cho thấy bây giờ hắn đang rất sung sướng, mê ly trong hạnh phúc tột độ và bay lượn trong dư âm.
"Thẩm Xác..."
Giọng nói khản đặc trầm lắng lại tràn đầy mê hoặc, Phó Cẩn Xuyên rút ra khỏi cơ thể hắn trong từng tiếng gọi, thịt non lật mình kéo theo mật dịch bất chấp mọi thứ chảy ra bên ngoài.
Dưới thân truyền đến tiếng nức nở, đôi chân ngọc nằm liệt ở bên hông cũng co giật dữ dội.
*
Sau khi thức dậy, Thẩm Xác cũng không nhớ nổi mình đã ngủ từ lúc nào, có lẽ là rạng sáng vì hắn thấy sắc trời bên ngoài đã tối.
Phó Cẩn Xuyên còn đang nằm ngủ ở bên cạnh, không biết tên khốn này có phải ngủ quá say hay không, nhưng Thẩm Xác luôn cảm thấy lần nào y cũng tỉnh dậy trước hắn.
Thẩm Xác vừa tỉnh dậy liền khó nằm tiếp ở trên giường, hắn bò dậy, ngồi ở trên giường, hắn nhịn không được giơ chân đá y một cước, lại sợ đánh thức y, nên không dám dùng sức.
Nhưng Phó Cẩn Xuyên vẫn tỉnh, không những tỉnh, mà còn bắt được cái chân đang đá của Thẩm Xác, trong mắt mang theo nét buồn ngủ chưa tan: "Tỉnh rồi à? Hôm qua ngươi chưa ăn cơm tối, đói bụng rồi đúng không?"
Vừa tỉnh lại liền hỏi mình có đói không, y cũng không truy cứu chuyện mình đá và đánh thức, trong lòng Thẩm Xác chợt lướt qua một loại tình cảm không biết tên, nhưng khi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, những cảm xúc này liền nhanh chóng tiêu tán..
Thẩm Xác xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình: "Ta có hơi đói."
Phó Cẩn Xuyên ngồi dậy, mặc thêm quần áo, xuống giường thắp lên ánh nến trong phòng. Lúc này Thẩm Xác mới nhìn thấy, trong phòng có mấy cái nồi tròn nhỏ đặt trên bàn gỗ hình vuông.
Phó Cẩn Xuyên đi tới mở nắp nồi nhỏ ra, bên trong là đồ ăn nóng hổi còn đang bốc khói
Thẩm Xác ghé sát vào, không có tiền đồ mà nuốt nước bọt: "Đây chính là cái nồi giữ ấm trong truyền thuyết ư? Ta nghe nói một cái nồi giữ ấm có giá năm trăm vàng, vậy mà nhà của ngươi lại có nhiều như vậy."
"Ăn nhanh đi, buổi trưa hôm qua ngươi ăn rất ít."
Thẩm Xác khinh bỉ: "Cũng tại ngươi làm ta tức giận."
"Sau bình minh, ta sẽ ra ngoài thành phân phát lương thực cứu tế thiên tai, còn ngươi thì ở đây, không được ra khỏi viện tử cho đến khi ta trở về."
"Vì sao, trong nhà ngươi có sài lang hổ báo à, hơn nữa, ta còn muốn điều tra vụ án với Quan đại nhân, sáng sớm ta đi ra ngoài chung với ngươi là được."
Phó Cẩn Xuyên gật đầu: "Cũng được."
"Phó Cẩn Xuyên, ta phát hiện khi ngươi ở trên giường và ở dưới giường hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau, trong cơ thể ngươi có hai linh hồn đúng không, hay thực ra ngươi là song sinh?"
"Vậy ta sẽ biến thân ở trước mặt ngươi nhé." Phó Cẩn Xuyên giả bộ cởi áo bào trên người xuống.
3
"Đừng đừng đừng, ta sai rồi." Thẩm Xác ngăn y lại, nhanh chóng nhét mấy miếng thịt vào trong miệng mình, nhai lung tung rồi nuốt xuống, "Nếu ngươi không có việc gì thì cứ đi ngủ tiếp, ta ăn không cần người đút, bị nghẹn cũng không chết."
"Ta thích nhìn ngươi."
"..." Thẩm Xác lựa chọn quay đầu sang chỗ khác ăn cơm.
*
Quan phụng điều tra vụ án thường chú ý đến từng chi tiết và nhiều tuyến song song, cho dù có điều tra sai hướng, thì cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, bên người gã còn có rất nhiều binh lính có năng lực, Thẩm Xác đi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm cũng có thể học hỏi được rất nhiều điều.
Cuối ngày, Thẩm Xác không ngừng hấp thu kiến thức, giống như một miếng bọt biển đang hút nước.
Khi sắc trời tối xuống, quan phụng tự mình hộ tống đưa hắn về nhà.
Trên đường, quan phụng hỏi hắn: "Hôm nay ngài đi theo nhìn không ít, ngài có ý kiến gì không?"
"Ta nghe thấy các ngươi nói về vụ án nhưng ta lại nghe không hiểu, so với các ngươi ta vẫn còn rất cùi bắp, ta cũng không có ý kiến gì, nhưng mà hôm nay vị Bàn tiên sinh kia nói rất có lý."
"Bàn tiên sinh." Quan phụng buồn cười lắc đầu, "Ngài thật biết đặt tên, sao ngài lại cảm thấy hắn nói có lý?"
Mặc dù quan phụng cảm thấy Thẩm Xác có hơi non nớt trong phương diện điều tra vụ án, nhưng hắn lại biết rất nhiều tri thức cổ quái và kỳ lạ quý hiếm, có thể nói đây là một mặt khác của học sâu biết rộng, rất hữu dụng trong việc điều tra những vụ án quái dị và hoang đường.
"Hôm nay hắn nói những hài cốt có niên đại bất đồng, trời ơi..." Thẩm Xác dừng chân, vỗ một cái vào đầu, "Vãi, ta nhớ ra rồi."
1
Quan phụng: "A?"
"Ta nhớ ra rồi! Quan đại nhân, ngươi có nhớ không, khi hài cốt của những hài đồng đó được khai quật, trên người chúng đều đeo trang sức! Hôm nay khi ta nhìn thấy những trang sức đó, bên trong có một kiểu khóa trường mệnh rất quen thuộc, nhưng ta lại không nghĩ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu."
"Khóa trường mệnh không phải đều trông giống nhau sao, có gì kỳ quái ư?"
"Khóa trường mệnh đó rỗng ruột, bên trong còn có cơ quan, khi mẫu thân ta mất, thân thích ở quê đến vội vàng chịu tang, đã đưa một cái cho ta, họ nói hài tử ở quê đều đeo cái này, bên trong có đặt bùa bình an do bọn họ cầu ở một số chùa miếu, tăng nhân sẽ viết lên đó thân phận và sinh thần bát tự của hài tử, nếu khóa trường mệnh của hài tử kia cũng có sinh thần bát tự, thì tìm người không phải dễ hơn sao!"
Hai người còn chưa đi xa, quan phụng nghe được manh mối liền trở nên kích động, cũng không quan tâm đến việc Thẩm Xác vẫn đang là "Thai phụ", nói: "Đi, chúng ta trở về nhìn xem."
Thẩm Xác cũng rất kích động, hai người nhanh chóng đi trở về nơi đặt tang vật, Thẩm Xác dựa theo phương pháp trong trí nhớ để mở cơ quan của khóa trường mệnh, bên trong đúng là có một lá bùa bình an.
Chẳng qua thông tin thân phận được viết rất mơ hồ, trên đó chỉ viết sinh thần bát tự, còn tên cùng ngày tháng lại không được viết.
Quan phụng cầm lấy khóa trường mệnh xem tới xem lui: "Cơ quan của khóa trường mệnh này làm tốt đến mức không có kẽ hở, nếu không phải ta chứng kiến ngài mở nó ra ngay trước mặt, sợ là ta cũng tìm không được khe hở đó, thực sự là vô cùng khéo léo."
"Trước hết ngươi đừng có khéo léo hay không khéo léo, cái này không có viết tên thì chúng ta làm sao mà tra?"
"Hài tử này được sinh vào năm Kỷ Tị, nhìn theo xương cốt thì chắc tầm 5 - 7 tuổi, ngày mai ta sẽ cho cấp dưới điều tra thêm hồ sơ hộ tịch ở Lĩnh Nam, người nào sinh vào tháng năm năm Ất Hợi đều phải báo lên, rồi sàng lọc xem ai mất tích, ai mất ngoài ý muốn, cuối cùng sẽ tìm ra manh mối thôi."
Thẩm Xác chậm chạp gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm như vậy."
Muốn tìm ra manh mối trong mớ dây nhợ lằng nhằng này, đúng là không dễ.
"Xác Nhi, ngươi vẫn chưa xong à?"
Đột nhiên, Phó Cẩn Xuyên chợt xuất hiện ở sau lưng hắn.
Thẩm Xác chưa nói gì, thì quan phụng đã nói trước: "Xong rồi, nếu ngài đã đến thì ta sẽ không đi tiễn hắn nữa, mặc kệ, ngài đúng là một phu quân đủ tư cách."
"Làm phu quân tất nhiên phải biết tri kỷ nhiều hơn rồi, quan tư chính, cáo từ."
Phó Cẩn Xuyên nắm tay Thẩm Xác dìu hắn lên xe ngựa, sau khi lên xe, sắc mặt y liền lạnh xuống, nếu nói mặt như phủ băng thì cũng không quá.
Thẩm Xác hoang mang: "Ngươi sao vậy? Hôm nay đi cứu tế nạn dân không suông sẻ sao?"
Phó Cẩn Xuyên bạnh cằm: "Bản án gì mà cần hai người các ngươi đơn độc điều tra trong đêm? Đại Lý Tự không có người sao?"
Thẩm Xác không nghe ra sự ghen tuông của Phó Cẩn Xuyên, với lại hắn cũng không thích giọng điệu của Phó Cẩn Xuyên, dứt khoát không để ý tới y.
Hắn không để ý Phó Cẩn Xuyên, Phó Cẩn Xuyên cũng không để ý tới hắn.
Qua một lúc, Thẩm Xác mới phân biệt được mùi vị trong đó, sờ sờ cằm: "Phó Cẩn Xuyên, có phải ngươi..."
Phó Cẩn Xuyên chuyển mắt nhìn hắn: "Không phải."
"Ta còn chưa nói gì mà."
"Dù ngươi có nói gì, đều cũng không phải."
"Cắt, miệng ngươi so với dương v*t...khụ, miệng ngươi so với cái kia còn cứng hơn."
Hắn nói xong, Phó Cẩn Xuyên cũng không nói gì, chỉ nở một nụ cười khó hiểu.
Về đến phòng, y đột nhiên đóng cửa lại, nắm lấy eo hắn bế lên, nói: "Ta sẽ cho ngươi thấy, cái nào mới cứng."
"Ta lỡ lời, lỡ lời, đừng trách móc, a...--"
1
Khi Phó Cẩn Xuyên bế hắn lên trên giường, thì quần áo trên người đã cởi ra một nửa, Thẩm Xác run rẩy cái eo nhỏ, vất vả lắm mới bám vào được bả vai Phó Cẩn Xuyên, tựa cằm vào trên đó thở dốc, cách một lớp quần lót mỏng, hắn bị năm ngón tay của Phó Cẩn Xuyên vuốt cho mềm nhũn cả người, cánh môi đỏ tươi non mềm không ngừng rên rỉ.
Bàn tay nóng rang vuốt ve kiều hoa ngọc động khiến nó luôn tỏa ra hơi nóng, Thẩm Xác nhịn không được kẹp chặt hai chân, nhưng lại kẹp không được ngón tay linh hoạt đang nhét vào trong huyệt thịt, hắn vội vàng cắn vào mặt Phó Cẩn Xuyên, lại bị Phó Cẩn Xuyên thuận thế ngậm lấy cái miệng nhỏ.
"Ừm!"
Nước bọt trong suốt ở khóe môi trượt xuống cần cổ trắng tuyết, nam nhân liếm mút không rời chiếc lưỡi nhỏ mềm mại thơm mát, chiếc lưỡi thô ráp quét qua cái cổ nhỏ màu ngọc bích, liếm đến mức trái tim Thẩm Xác ngứa ngáy khó nhịn.
Môi mật chặt chẽ ngậm vào nhả ra ngón tay thon dài, trong lúc đang co rút nhẹ nhàng, thì một dòng nước sốt ấm áp trào ra.
Thẩm Xác rất căng thẳng, cơn ngứa ngáy trong tim lại tuôn trào một cảm giác kỳ diệu, hắn đợi ngón tay của Phó Cẩn Xuyên tiến quân thần tốc, moi móc điểm nhạy cảm của thịt mềm rồi xoáy nhẹ, đôi mắt xinh đẹp bị kích thích đến chết lặng.
"Ngươi... Đúng là ngang ngược... Chỉ một câu..... Mà thôi..... A..~". Một câu rất ngắn, nhưng hắn lại nói đứt quãng rất lâu.
Quần áo mùa hè rất mỏng, bây giờ dáng người lả lướt trắng như tuyết gần như đã lộ ra phân nửa, hắn bỗng ngoan ngoãn không chống cự, thậm chí còn lộ ra vài phần chờ đợi hái lấy khát vọng, dụ dỗ huyết mạch Phó Cẩn Xuyên sôi trào.
Y rút ngón tay ướt át ra khỏi hoa kính, không kịp cởi hết quần áo còn sót lại, mà vén vạt áo bào lên, cự vật cứng rắn nóng như lửa trực tiếp vọt vào.
Thẩm Xác bị khoảnh khắc nhét đầy này làm cho lệ nóng doanh tròng, hé môi hít sâu một hơi, khi hắn còn chưa kịp định thần, thì tiếng bạch bạch đâm mạnh đã vang lên.
Sự va chạm mang đến cảm giác tê dại lan tỏa khắp nơi, khoái cảm thấm sâu vào tận xương tủy, khiến hắn thỏa mãn dạt dào dị thường.
Thẩm Xác mê loạn run rẩy nằm trên giường với đôi mắt ngấn lệ, trong cơn chấn động dữ dội, búi tóc không chịu được lực đã rơi lả tả, mái tóc đen nhánh cũng rớt đầy dưới thân, Phó Cẩn Xuyên chợt đứng thẳng người, dùng một tay ôm lấy hắn bế lên, ấn hắn dựa vào cột giường, bắt đầu dùng tư thế này xâm nhập, ôm **.
Quần dưới xốc xếch che kín d*m thủy nóng hổi bắn ra từ khế hợp, cự bổng hung mãnh nhịp nhàng ra vào trong hoa kính.