Việc khẩn cấp phải giải quyết là kiểm soát thiên tai và điều tra vụ án, sau khi chừa ra một ngày để sửa soạn hành trang, thì ngày hôm sau đoàn người đã lên đường đi đến Lĩnh Nam. Vì chuyến này đi làm việc cho triều đình, nên trên đường đi có rất nhiều quan binh theo cùng, Thẩm Xác sợ chuyện mang thai giả của mình bị lộ, khi đi đường hắn đều phải cố ý đỡ eo, giả bộ làm thai phụ suốt chặng đường.
Quan phụng thấy hắn có thai nhưng vẫn không ngại vất vả đi theo lên đường, trong lòng liền có cảm giác kính phục, thẳng thắn khen hắn là nhân tài kiệt xuất tại đó.
Thẩm Xác nghe xong chỉ thấy chột dạ.
Từ nhỏ Thẩm Xác luôn sống ở hoàng thành, chưa bao giờ rời nhà đi xa, tất cả kiến thức hắn học được đều nằm trong thoại bản, ngoài thành Lĩnh Nam khắp nơi đều là người chết đói, nhưng trong thành Lĩnh Nam lại là một cảnh phồn hoa bình an.
Bị ngăn cách bởi một bức tường thành, lại giống như hai thế giới.
Trong xe ngựa, Thẩm Xác vén cửa sổ nghiêng nửa người nhìn ra ngoài: "Quận thủ Lĩnh Nam điên rồi phải không, vì sao không cho dân tị nạn vào thành?"
Phó Cẩn Xuyên kéo hắn trở về, nói: "Không tiếp tục giả vờ làm thai phụ nữa?"
Thẩm Xác chậc lưỡi, nhìn y hỏi: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái ư? Bệ hạ sai ngươi đến Lĩnh Nam kiểm soát thiên tai, nhưng Lĩnh Nam nhìn đâu giống bộ dạng có thiên tai, ngoại trừ sông không có nước, thì những thứ khác đều giống ở hoàng thành."
Phó Cẩn Xuyên chỉ để hắn ngồi xuống, cũng không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa đến trạm, là Phó trạch một tòa dinh thự to lớn và xa hoa.
Dinh thự của thủ phủ Lĩnh Nam, được xây dựng hoành tráng hơn cả tẩm cung của bệ hạ.
Trước cửa có một đoàn người đang nghênh đón, dẫn đầu là một người mặc quan phục, dáng người không cao, bụng bự, ánh mắt vẩn đục, khi nhìn thấy hai người xuống xe, liền lập tức tiến lên: "Hiền chất, chúc mừng hiền chất đỗ Trạng nguyên cao trung."
Quan phụng nhảy xuống ngựa: "Hạ quan gặp qua quận thủ đại nhân."
Phó Cẩn Xuyên cũng chắp tay hành lễ: "Gặp qua thúc phụ."
Thẩm Xác: "..." Cái gì?
"Vị này chính là phu nhân mà hiền chất cưới ở kinh thành sao? Lớn lên thật là tuấn tú." Quận thủ giơ tay muốn chụp vai Thẩm Xác, nhưng đã bị Phó Cẩn Xuyên âm thầm cản lại.
Trong lòng Thẩm Xác không giấu được điều gì, đặt câu hỏi: "Quận thủ đại nhân, tại sao tất cả dân tị nạn đều ở ngoài thành?"
"Việc này...." Quận thủ cười giả dối, "Sau đại nạn sẽ có dịch bệnh, nếu trong thành xuất hiện một đống thi thể thì bên trong sẽ rối loạn, bổn quan cũng chỉ vì bảo vệ người dân trong thành mà thôi."
Thẩm Xác: "Nhưng người sống bị các ngươi nhốt ở ngoài thành rất nhiều, làm sao mà đếm được-"
Quan phụng bước tới ngắt lời, hành lễ với người đứng sau quận thủ: "Vị này chắc là Phó lão gia, ngưỡng mộ đã lâu, ta ở kinh thành đã sớm nghe qua đại danh đại thiện nhân của ngài, lần này có thể tính là gặp được mặt."
Phó Cẩn Xuyên nắm lấy tay Thẩm Xác, dẫn hắn đi vòng qua quận thủ: "Phụ thân, mẫu thân."
Thẩm Xác cũng hành lễ theo.
Trong phủ tổ chức yến hội, không hề có chút dấu hiệu nào của việc thiếu lương thực, Thẩm Xác ăn một bữa cơm không biết ngon, giống như nhai sáp nến, sau đó hạ nhân đưa hắn đến viện tử của Phó Cẩn Xuyên, hắn liền đặt mông ngồi xuống giường.
"Cá mè một lứa, rắn chuột một ổ! Thật là khiến ta tức chết! Mắt bệ hạ bị mù mới tìm Phó Cẩn Xuyên tới cứu tế nạn dân, ta nghĩ y cùng phe với tên quận thủ lòng dạ hiểm độc và t*ng trùng lên não đó!"
Linh Lan nhanh chóng đóng cửa lại: "Ca nhi, tai vách mạch rừng, ngài đang nói cái gì vậy?"
"Tên quận thủ Lĩnh Nam biết rõ triều đình sẽ cử người tới cứu tế, nhưng vẫn nhốt những dân tị nạn ở ngoài thành, hành vi có chỗ dựa nên không sợ này, còn không phải vì có quan hệ cá nhân với quan viên cứu tế hay sao. Ngươi cũng nghe rồi đó, Phó Cẩn Xuyên gọi người nọ là thúc phụ!"
"Nô tài thấy cô gia không giống người xấu, có lẽ ngài ấy đang có nỗi khổ tâm."
"Vì ngươi chưa từng thấy y đi sòng bạc và thanh lâu!" Thẩm Xác vỗ chăn, "Linh Lan, cuối cùng là ngươi ở bên nào? Ngươi có phải đã bị khuôn mặt đó của y mê hoặc không, ta nói cho ngươi biết, nam nhân lớn lên đẹp mắt không có ai tốt hết! Sau này có tìm vị hôn phu thì đừng có tìm người như thế."
Linh Lan muốn nói chuyện, đã bị Thẩm Xác xua xua tay: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh."
"......Vâng."
Thẩm Xác vùi đầu vào trong chăn, nặng nề hít sâu vài ngụm khí thô, thời điểm rút đầu ra khỏi chăn mới phát hiện trong phòng có thêm một người.
Phó Cẩn Xuyên ngồi ở bên cạnh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn, "Trong đó liên lụy rất nhiều người, chuyện hôm nay ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, nhưng không phải bây giờ."
Có quỷ mới tin ngươi.
Nếu một người như vậy tiến vào Hộ bộ, dân chúng trong thiên hạ còn có cuộc sống hạnh phúc ư?
Lúc này Thẩm Xác quả thực đã nghĩ đến việc viết một lá thư bẩm báo chuyện này cho bệ hạ, nhưng bản thân hắn lại không có quan chức, nếu viết thư bẩm báo sợ là chỉ có thể đốt cho tiên đế, để tiên đế báo mộng cho hoàng đế.
Nét mặt Phó Cẩn Xuyên vẫn như thường: "Chẳng lẽ Xác Nhi không tin ta?"
Lời này khiến Thẩm Xác kinh hãi bất ngờ muốn chạy trốn, nhưng eo nhỏ cứng ngắc đã bị Phó Cẩn Xuyên ôm chặt, Phó Cẩn Xuyên đứng dậy liền xách theo cái eo của hắn kéo lên, trong lúc trời đất quay cuồng, hắn đã bị Phó Cẩn Xuyên ném vào giữa cái giường mềm mại.
"A--" Hắn quay người lại bắt đầu dùng hai chân đá lung tung, đáng tiếc, sức lực của thiếu niên quá yếu.
Phó Cẩn Xuyên nắm lấy hai mắt cá chân của hắn, hơi dùng sức bóp chặt, Thẩm Xác bị đau đến hít ngược khí lạnh, đợi hắn ngoan ngoãn không dám cử động nữa, Phó Cẩn Xuyên mới tách hai cái chân thon dài ra đặt ở bên hông, ngay sau đó liền đè xuống giống như ngọn núi lớn.
"Tên khốn, tay ăn chơi trà trộn vào thanh lâu như ngươi chỉ biết giải quyết sự việc như thế này sao?"
"Thanh lâu?"
Thân hình cao lớn vạm vỡ tràn ngập lực áp bách quá mức, hai tay Phó Cẩn Xuyên đặt ở trên đầu Thẩm Xác, ấn hai cổ tay trắng mảnh khảnh của hắn xuống dưới lòng bàn tay, cả người giống như bị đóng đinh ở dưới thân Phó Cẩn Xuyên, hắn run rẩy dồn dập hít lấy khí lạnh. "Sao, ngươi muốn nói ngươi chưa từng đi chắc?"
"Đã từng đi."
Thẩm Xác tức giận không thôi, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ giận dữ và căng thẳng, da mặt trắng nõn cũng hiện lên một rặng mây đỏ, chọc cho Phó Cẩn Xuyên cúi người hôn xuống, đôi môi mỏng hơi lạnh không ngừng rơi vào trên mặt hắn, hắn muốn trốn nhưng lại trốn không thoát.
1
"A... Ừ... Cút ngay!"
"Ta thay bệ hạ đi thăm dò một ít tin tức mà thôi, đi tổng cộng hai lần nhưng chưa từng tiêu phí, chẳng lẽ khi Xác Nhi điều tra ta, lại không phát hiện ra điều này sao?"
Động tác của Phó Cẩn Xuyên không hề thô lỗ, thậm chí còn trộn lẫn một chút nhẹ nhàng vô ý, nụ hôn cuối cùng rơi vào cái trán trắng nõn của hắn, y khẽ đứng dậy, dùng khớp xương ngón tay thon dài thay hắn vén lên phần tóc đen mỏng rơi bên má.
Đôi tay vừa được tự do, Thẩm Xác liền chống vào lồng ngực đang trầm xuống, cau mày muốn tránh khỏi bàn tay đang vuốt ve gò má của Phó Cẩn Xuyên.
"Ngươi bớt hù ta, mặc dù ta chưa từng đọc sách thánh hiền, nhưng ta cũng biết tu soạn không phải là mật thám, bệ hạ cần gì phải bảo ngươi đi thăm dò."
"Bây giờ ta cũng đã làm Hộ bộ rồi, tại sao lại không thể làm mật thám chứ?" Ánh sáng lạnh đầy nghiêm túc lưu chuyển trong đôi mắt tăm tối, Phó Cẩn Xuyên vừa kéo xuống một ít vải còn sót lại trên người Thẩm Xác, vừa cúi đầu há miệng muốn cắn vào vai thơm của hắn.
Thẩm Xác chợt hét lên: "Ngươi đã đoán được ta sẽ không có biện pháp đi hỏi tình hình thực tế với bệ hạ!"
Hàm răng ngay ngắn của nam nhân chỉ gặm nhẹ trên bờ vai mượt mà chưa từng đi xuống, đầu lưỡi ướt át khẽ liếm da thịt mềm thịt như đang trêu chọc, khiến làn da trắng mịn như tuyết kìm nén không được sự run rẩy.
Phó Cẩn Xuyên: "Thì ra trong mắt ngươi, ta chính là loại người như vậy."
Nỗi sợ hãi đau đớn không hề xảy ra, Thẩm Xác kinh sợ há mồm thở gấp, hơi nước thánh thót trong mắt vẫn oán hận không thôi như cũ.
Vẻ mặt xa cách và oán hận của Thẩm Xác đều lọt vào trong tầm mắt của y, trong lòng Phó Cẩn Xuyên hơi đau xót buồn bực, há miệng cắn nhẹ vào vai hắn, đến khi lưu lại một vết đỏ nhợt nhạt mới chịu buông ra.
Nhìn thấy Phó Cẩn Xuyên bắt đầu cởi bỏ áo bào, hiện ra cơ ngực cường tráng tràn ngập nguy hiểm, cái trán Thẩm Xác ứa ra mồ hôi nóng hổi, liên tục lắc đầu: "Vẫn còn là ban ngày, ngươi điên rồi?"
Phó Cẩn Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Ta điên rồi, trong mắt ngươi ta chỉ là một tên điên hư hỏng mà thôi."
1
Ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu lướt qua đôi môi tươi non như hoa của hắn, những ý nghĩ không cần nói cũng biết khiến trái tim Thẩm Xác rất run rẩy, hắn thừa dịp Phó Cẩn Xuyên đang cởi đai lưng ngọc quanh eo, dùng hết sức quét qua, chưa gì đã bị Phó Cẩn Xuyên kẹp chân vào giữa hai chân, khiến hắn không thể trốn thoát.
Mép giường bị Phó Cẩn Xuyên chặn lại, đầu giường bên kia là hàng rào hình cung khắc hoa, Thẩm Xác dùng hai tay hai chân bò tới, ngón tay trắng muốt vừa chộp lấy thành giường, còn chưa kịp nhảy ra ngoài, đã bị Phó Cẩn Xuyên bắt lấy chân phải.
"A....!!"
Lực tay của Phó Cẩn Xuyên rất mạnh, trực tiếp kéo hắn trở về giữa giường, hắn còn muốn chạy nhưng mà đã muộn.
Phó Cẩn Xuyên ở phía sau nâng eo Thẩm Xác lên, sau đó cởi hết quần áo của mình, toàn thân cường tráng trần trụi, bàn tay to vỗ nhẹ vài cái vào cái mông trắng hồng đang nhếch lên.
Thẩm Xác tức giận muốn xoay người lại cào Phó Cẩn Xuyên, thế nhưng cái eo của hắn bị bóp quá chặt, hắn ngược lại lại lắc lắc cái mông nhỏ để Phó Cẩn Xuyên vừa sờ vừa bóp, trong chốc lát, Phó Cẩn Xuyên liền nhấc một chân lên, ngay sau đó.......
"Đau! Không, Không nên vào! Ôi!"
Mãng xà khổng lồ nóng bỏng như sắt, chen vào khe hoa mềm mại, liên tục cắm vào bên trong, âm đ*o chưa được bôi trơn lập tức cảm thấy đau rát.
Hoa kính chặt chẽ quá độ khi chưa được mở rộng cũng chưa được ẩm ướt, đầu thịt chỉ mới cắm vào trước vách tường, đã bị kẹt không thể cử động, hơn nữa Thẩm Xác hét thảm thiết đến mức Phó Cẩn Xuyên chỉ có thể nín thở rút ra. Y vốn quyết định muốn dạy dỗ Thẩm Xác một bài học, nhưng cuối cùng lại không đành lòng, buông hắn ra, đứng dậy lấy thứ gì đó từ bọc hành lý ở trên bàn.
Dưới cơn khẩn trương cao độ, tứ chi của Thẩm Xác đã sớm mềm nhũn, tê liệt không còn sức cử động nằm giữa giường lớn, đến khi Phó Cẩn Xuyên đi tới, cả người liền bị Phó Cẩn Xuyên lật lại.
Vào ban ngày, nhìn một cái là thấy rõ làn da trắng nõn như ngọc gần như trong suốt, xuống dưới là xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực phập phồng bất định, trước ngực còn có một ít màu đỏ mê người.
Ánh mắt y dời xuống cái eo nhỏ đang run run, đường cong nhu mỹ luôn mềm mại đẹp đẽ, dưới cái bụng phẳng lì là dương v*t trắng nõn, âm hộ hơi lồi lên, y đẩy ra hai cái chân ngọc đang bất an đóng chặt, thấy được nửa cái mép *** đỏ tươi đang run rẩy, đó là dấu vết vừa rồi bị Phó Cẩn Xuyên cậy mạnh chen vào lưu lại, đáng tiếc là rượu ngon chảy róc rách ngày xưa đã không còn nữa.
"Ngươi tách hai chân ra chút nữa, ta cần phải bôi vài thứ."
Thẩm Xác biết mình trốn không thoát, hắn bị cơn đau vừa rồi làm cho rất sợ hãi, ngoan ngoãn mở hai chân ra, nhìn thấy Phó Cẩn Xuyên đổ một lọ chất lỏng vào lòng bàn tay, sau đó y đặt bàn tay vào giữa âm hộ vuốt ve một trận, cảm giác hơi lạnh khắp nơi đều là ẩm ướt trơn bóng.
"A...!" Lòng bàn tay nóng hổi, xoa nhẹ một vòng ở giữa khe hoa, đè nặng đến khi hột le nhỏ dần dần cứng rắn, đó là nơi kích thích trực tiếp nhất, cảm giác ngứa ngáy rít rít xông thẳng vào tuyến thể của bộ phận sinh dục.
Phó Cẩn Xuyên đổ thêm dịch bôi trơn, y thấy từng sợi trượt xuống dưới chân Thẩm Xác, liền dùng ngón tay nhét nó vào trong lỗ nhỏ đỏ tươi, đôi mắt nhỏ mới bị đâm vài cái đã mềm nhũn, rõ ràng là có hơi sền sệt không giống với dịch bôi trơn.
Kiều hoa ẩm ướt mềm mại óng ánh như pha lê, y mân mê một đường mở rộng khe hở, lộ ra lỗ nhỏ với muôn vàn cám dỗ, y đỡ vật cứng phồng lên trên đỉnh, lần này cuối cùng cũng thuận lợi nhét vào tới đáy.
Hai người cùng lúc rên rỉ, chỉ có điều Thẩm Xác là bị căng trướng khó chịu đến mức nằm thẳng ở dưới thân Phó Cẩn Xuyên không ngừng rơi nước mắt, còn Phó Cẩn Xuyên thì rên rỉ vui sướng vì bị siết chặt.
"Đồ biến thái, ngươi lại mang theo thứ này bên người, thứ này chỉ có ở thanh lâu."
Thứ này là do hạ nhân chuẩn bị, Phó Cẩn Xuyên cũng không biết nó đến từ đâu: "Ta nói gì ngươi cũng không tin, đêm đó là lần đầu tiên của ta."
Mị thịt hút mút quấn quýt lấy thân gậy, theo sự cọ xát di chuyển nhịp nhàng của Phó Cẩn Xuyên, khi Phó Cẩn Xuyên cắm vào nhanh hơn, nhục bích liền siết chặt lại, còn khi chậm lại, thì kiều nộn mềm mại vô biên sẽ bắt đầu ngọ nguậy chảy nước.
Gạt trơn mềm dâm ngấy ra, đi vào nơi sâu thẳm và chật hẹp, toàn thân Phó Cẩn Xuyên đều là tiếng kêu gào vui sướng, y bóp chặt vòng eo uyển chuyển của Thẩm Xác, bất ngờ dùng sức đụng mạnh vài cái, đụng đến mức Thẩm Xác kéo căng hai chân, nới lỏng hàm răng đang cắn môi, bắt đầu khó chịu khóc nấc lên.
Phó Cẩn Xuyên chợt dừng lại: "Sao ngươi biết thứ này chỉ có ở thanh lâu?"