Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời âm u bắt đầu có tuyết rơi, lan rộng đến khe núi giữa những dãy nhà ngói. 

Dưới ánh đèn mờ trước cửa, một người đang mặc quân trang, vẫn chưa được trao hàm tân binh đang chống đẩy trên mặt đất. 

Sau khi thực hiện 100 lần chống đẩy, đôi mắt có chút sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. 

Khe núi nhỏ này nằm cách sở chỉ huy ba cây số, là một doanh trại độc lập, người ngoài nhìn vào căn bản không biết ẩn bên trong doanh trại này là kho đạn dược,trách nhiệm của tiểu đoàn là canh giữ kho đạn này. 

Bởi vì nằm trong vùng núi, thêm vào đó vào những ngày đông giá rét bạn rửa mặt bằng khăn mặt bị đóng băng, vì thế điều kiện sống rất khó khăn, có khi đến cả nước uống cũng là cả một vấn đề. 

Trở lại một tháng trước. 

Lý Liên Kiệt chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có cơ hội được tái sinh, trở lại thời kỳ mình vừa mới nhập ngũ, toàn bộ kiếp trước giống như thoáng qua, lại giống như là giấc mơ hão huyền. 

Nếu như tiếp tục phát triển theo nguyên bản của quỹ đạo thời gian, thì Lý Liên Kiệt sẽ học lớp nấu ăn nâng cao, sau hai năm đối mặt với việc bị giải trừ khỏi quân ngũ, sau khi giải ngũ sau đó mỗi ngày sống cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy cho đến chết đi. 

Đây không phải những gì Lý Liên Kiệt muốn. 

Thiếu niên nào nhập ngũ mà không có một lòng nhiệt huyết ? 

Binh sĩ nào mà không muốn trở thành binh vương ? 

Sống lại một kiếp, Lý Liên Kiệt không muốn sống tầm thường như kiếp trước, trân trọng từng phút giây, muốn sống một cuộc đời tuyệt vời, nhiệt huyết đến cùng, trở thành vua trong những binh vương. 

Muốn đạt được mục tiêu này, trước tiên phải thay đổi bản thân. 

Trong suốt một tháng qua, Lý Liên Kiệt đã rất nỗ lực hướng tới mục tiêu của bản thân. 

Người khác làm một lần chống đẩy, Lý Liên Kiệt liền làm hai lần chống đẩy. 

Người khác chạy ba cây số,  Lý Liên Kiệt liền chạy năm cây số. 

Người khác tập bắn nửa giờ, anh ấy liền tập bắn một tiếng. 

Một vị hạ sĩ quan lực lưỡng nhất từ trong doanh trại bước ra, chính là tiểu đội trưởng kỳ của kỳ chiêu mộ tân binh lần này - Trương Minh Đức. 

Trương Minh Đức chính là đội trưởng nhập môn của Lý Liên Kiệt, vốn là năm sau có thể thuận lợi chuyển sang giai đoạn thứ hai, nhưng bởi vì giải trừ quân bị, anh ta phải xuất ngũ và trở về nhà, trở thành sự tiếc nuối cả đời của anh ấy. 

" Đội trưởng."

Lý Liên Kiệt kính chào theo kiểu quân đội. 

Trương Minh Đức biết rằng Lý Liên Kiệt mỗi ngày đều dậy sớm hơn những người khác để rèn luyện thể chất, sự thay đổi và trưởng thành trong một tháng qua rất rõ ràng, đối với những binh lính có ý thức tập luyện như thế hiển nhiên rất được yêu thích. 

"Ừ.

Liên Kiệt, cậu có thể tự giác luyện tập là điều tốt, nhưng cũng phải chú ý phương pháp tập luyện và kết hợp nghỉ ngơi điều độ, đừng làm tổn hại đến cơ thể của mình."

Trương Minh Đức căn dặn. 

"Vâng." 

Lý Liên Kiệt đáp lại. 

" Chuẩn bị tập hợp." 

Trương Minh Đức ra lệnh.

" Vâng." Lý Liên Kiệt mặc áo, đội mũ, chỉnh lại vẻ bề ngoài của mình. 

Trương Minh Đức là tiểu đội trưởng trực ban của tuần này, bước ra sân lấy chiếc còi trong túi ra thổi thật to và hô lớn: " Tập hợp!"

" Rào rào rào…" 

Những binh lính chạy ra khỏi ký túc xá. 

Một tháng huấn luyện đã khiến tân binh quen với điều này, đứng thành một hàng với tốc độ nhanh nhất. 

" Nghỉ , nghiêm !

Nhìn phải, Nhìn trước thẳng !

Từ phải sang trái điểm số ! "

" 1, 2 ,3 …. " 

Sau khi chỉnh đốn hàng ngũ, Trương Minh Đức báo cáo với các tân binh và đại đội trưởng, sau đó đưa mọi người đi huấn luyện.

Từ cổng doanh trại đi 1,5 cây số về phía Tây chính là làng Kỳ Hà, đây là ngôi làng nhỏ duy nhất trong vài dặm gần đây. Đây cũng là ngôi làng và người ngoài duy nhất mà đại đa số binh lính tiếp xúc trong hai năm. 

Đi qua ngôi làng, tiếp tục đi về phía trước khoảng một cây số, sẽ có một tiểu đoàn khác và tổng bộ nằm ở đó. 

Mỗi ngày tập thể dục buổi sáng, tiểu đoàn tân binh sẽ chạy đến làng Hà, chạy đến cổng làng rồi quay về, vừa đúng 3 cây số. 

Đôi khi sẽ chạy đến ngôi làng nhỏ, sẽ gặp đại đội của tổng bộ, chẳng hạn như hôm nay. 

Đại đội của Lý Liên Kiệt đang ở nơi hẹp nhất trong làng, chỗ hẹp này một lần chỉ có thể bốm người kề vai nhau đi qua, hai đại đội gặp nhau ở đây, cần có một bên nhượng bộ. 

"Nghiêm!"

Trương Minh Đức hạ lệnh, vốn dĩ muốn đội quay đầu lại, nhưng một lời nói ở phía bên kia làm anh ta khó chịu. 

" Chúng tôi là đại đội cảnh vệ, các người nên quay đầu lại, nhường chúng tôi qua trước ! "

Đại đội cảnh vệ được gọi là đại đội tinh nhuệ nhất của trung đoàn, thông thường thì họ đều mũi hướng lên trời, giống như tài trí hơn người. 

Ai mà không phát cáu ?

Trương Vệ Đức nghe xong lời của đối phương liền hừ một tiếng: " Đại đội cảnh vệ thì tài ba lắm sao ?" 

"Ơ, Đây không phải là đội trưởng Trương, Trương Minh Đức đây sao?" 

Một hạ sĩ quan bước ra đứng đối diện với anh ta, người này to bằng Trương Minh Đức. 

" Trần Tiểu Lâm." 

Hay người trước kia cùng đơn vị với nhau, vốn là quan hệ đồng đội, lại vì một người chuyển đến đội cảnh vệ, một người lưu lại đại đội, cộng với sự cạnh tranh giữa hai đại đội và sự ganh đua giữa hạ sĩ quan, khiến họ trở thành kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau không châm chọc đối phương một chút thì giống như cuộc sống mất đi ý nghĩa. 

Trần Tiểu Lâm cười nói: " Đội trưởng Trương, cái khác thì tôi không dám nói, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, đó là… đội cảnh vệ thật sự rất tuyệt. "

Nghe những lời của Trần Tiểu Lâm, Trương Minh Đức liền phát hỏa, cộng thêm cả hai người họ hôm nay đều không có người giám sát, lập tức châm chọc:" Đội trưởng Trần, tôi thật không biết đội cảnh vệ tài ba thế nào, anh có thể nói cho tôi nghe được không?" 

" Cái khác tôi không dám nói, chỉ nói về tố chất quân đội thôi, bất kỳ người nào trong đội đều tốt hơn đội của anh, điểm này anh có ý kiến gì không ? 

Đương nhiên, anh không phục những lời tôi nói ,chúng ta có thể tìm một vài binh sĩ tỉ thí."

Trương Minh Đức nhíu chặt lông mày. 

Đội cảnh vệ được mệnh danh là đội quân tinh nhuệ của trung đoàn, khác xa với những tân binh, họ luôn luôn chuyển giao những binh lính tốt nhất cho đội cảnh vệ. 

Lúc trước đội cảnh vệ muốn chuyển Trương Minh Đức qua đó, nhưng bị Trương Minh Đức từ chối, sau đó mới chọn Trần Tiểu Lâm. 

Trần Tiểu Lâm vì điều này, bất kể việc gì đều muốn phân cao thấp với Trương Minh Đức. 

Chính là vì Trần Tiểu Lâm chọn vào đội cảnh vệ, ở bất cứ đâu đều muốn cùng Trương Minh Đức phân cao thấp.

Trương Minh Đức nhìn lướt qua, đội cảnh vệ đằng kia đều là binh hùng tướng mạnh, đoán rằng những người đó trước khi nhập ngũ ít nhiều thì cũng là dân thể thao, so với họ thì không có điểm nổi trội nào. 

Nhưng chịu thua thì có chút không cam lòng. 

" Báo cáo ! Đội trưởng, tôi muốn cùng người của đội cảnh vệ học hỏi. "

Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Trương Minh Đức. 

" Cậu! "

Ánh mắt của Trương Minh Đức nhìn vào cơ thể của Lý Liên Kiệt. 

Thay đổi kiếp trước, hai trung sĩ đang phân cao thấp, với lại Lý Liên Kiệt là lính mới, không dám nói chen vào, bây giờ lại muốn nhân cơ hội này để kiểm tra kết quả luyện tập trong một tháng của mình, cũng có thể xem như là giúp Trương Minh Đức giải vây. 

" Cậu muốn làm gì ? 

Nếu như cậu thua không chỉ là mất thể diện của bản thân, mà cả thể diện của đại đội cũng mất đi. "

Trương Minh Đức bước tới khẽ nhắc nhở. 

" Đội trưởng, không thể thua được.

Vả lại, làm sao mà ngài chắc rằng chúng ta nhất định sẽ thua ? "

Lý Liên Kiệt đáp. 

" Lý Liên Kiệt, cậu tin rằng cậu sẽ thắng ư ? "

Trương Minh Đức lo lắng hỏi.

" Thua thì bị phạt" Lý Liên Kiệt đáp. 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang