Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các đồng đội khác cũng tập hợp lại, bước đến hỏi : " Đội trưởng, nên làm gì bây giờ ?" , Không được rồi, Lý Liên Kiệt đã nhảy ra ngoài, hơn nữa, lo lắng sẽ thua mất. 

" Nhóc con, khá khen lòng cam đản của cậu, chỉ là đội trưởng của cậu thì không giống như cậu. "

Trần Tiểu Lâm không lạnh không nhạt nói, lần nữa đổ thêm dầu vào lửa vào tâm trí Trương Minh Đức. 

" Trần Tiểu Lâm, anh nói ai không có thực lực ?" 

Trương Minh Đức nắm chặt tay, giống như sắp đấm một ai đó. 

" Chi bằng chúng ta đọ sức thử xem, xem xem rốt cuộc ai mới là người không có thực lực. "

" Đọ sức thì đọ sức, nhưng không phải anh với tôi."

Trần Tiểu Lâm cười nói, đưa mắt đến Lý Liên Kiệt hỏi 

" Nhóc con, cậu tên gì? "

" Báo cáo đội trưởng, tôi tên Lý Liên Kiệt."

Lý Liên Kiệt đáp.

" Tôi không phải là đội trưởng của cậu. "

Trần Tiểu Lâm cố ý liếc mắt nhìn Trương Minh Đức. 

" Đội trưởng của tôi nói rằng chỉ cần là lão binh thì đều gọi là đội trưởng, hơn nữa ngài là một trung sĩ, gọi ngài là đội trưởng là chí phải."

Lý Liên Kiệt đứng thẳng, sau đó nở một nụ cười. 

" Đội trưởng Trần, đội trưởng của chúng tôi rất hay đề cập về đội cảnh vệ của ngài, nói đội cảnh vệ của anh là lính tinh nhuệ của trung đoàn, tôi thật lòng muốn học hỏi từ đội của anh. "

" Có thật là đội trưởng Trương đã nói như vậy không ?" 

Trần Tiểu Lâm nheo mắt nhìn Trương Minh Đức một cách đáng ngờ. 

" Ừ, đúng rồi

Đội trưởng, là ngài ấy đã nói, đúng không đội trưởng ? " 

Lý Liên Kiệt quay đầu nhìn Trương Đức Minh. 

" Tôi…. Tôi…."

Trương Minh Đức không biết Lý Liên Kiệt rốt cuộc đã uống trúng thuốc gì mà lại nói như thế, lưỡng lự hai giây liền thuyết đáp. 

" Đúng là tôi đã nói như thế."

" Đội trưởng Trần, ngài xem, tôi không có lừa ngài chứ ? "

Đội trưởng Trần, lần này là tôi muốn học hỏi ở đội cảnh vệ, bất luận kết quả thắng thua, cũng không quan trọng, ngài thấy thế nào ?"

Lý Liên Kiệt nói khéo, hàm ý là đây là việc của một mình anh ấy, thắng hay thua không liên quan đến danh dự cả đội. 

Trần Tiểu Lâm ngờ vực nhìn Lý Liên Kiệt, cũng không nghe ra có ác ý gì, thêm vào đó chuyện này  không phải là cho người khác cơ hội học tập hay sao ? 

" Được rồi, cậu muốn so tài…. Muốn học hỏi cái gì ? "

" Chống đẩy, gập bụng, squat, bất cứ cái gì cũng được." Lý Liên Kiệt đáp.

Trần Tiểu Lâm để mắt đến cậu ta, tin chắc rằng đây là điểm mạnh của Lý Liên Kiệt, cười nói :" Nếu mọi người đã chạy đến nơi này, cũng xem như là làm nóng cơ thể, chi bằng chạy việt dã ba cây số đi. "

" Việt dã ba cây số a." Lý Liên Kiệt lộ ra dáng vẻ khó coi, 

Trần Tiểu Lâm không đợiLý Liên Kiệt trả lời, liền giảng đạo lý:" Chạy việt dã ba cây số bài học cơ bản của tân binh, nếu học tốt bài này thì sau này chỉ có lợi không có hại gì. 

Đương nhiên, nếu cậu không muốn học thì cũng không sao ." 

" Nếu đội trưởng Trần đã nói như thế thì, tôi sẽ thử học chạy việt dã ba cây số vậy. "

Lý Liên Kiệt giống như đang được dạy dỗ. 

" Triệu Kiếm."

" Đến đây."

" Lại đây."

" Là cậu đấy."

Trần Tiểu Lâm quay đầu hô lớn một tiếng, một người cao gầy bước ra khỏi hàng ngũ của đội cảnh vệ. 

Triệu Kiếm đến từ nông thôn, gia cảnh nghèo nàn, để giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ và thoát khỏi số phận nghèo khổ nên mới lựa chọn làm lính, đối với anh ấy trở thành người lính là lối thoát duy nhất. 

Tòng quân nhập ngũ, hạ sĩ quan, thăng cấp…

Triệu Kiếm vạch ra cho mình con đường không dễ đi, để đạt được mục tiêu của mình, anh ấy là người tập luyện chăm chỉ nhất của đội cảnh vệ, đồng thời cũng là người có tiềm năng nhất trong mắt Trần Tiểu Lâm. 

Đối với Triệu Kiếm mà nói, đây là thời điểm để thể hiện bản thân. 

Triệu Kiếm nhìn Lý Liên Kiệt, nhất định dùng thực lực đè bẹp cậu ta, để có được sự tán thưởng của đội trưởng và đồng đội. 

" Lý Liên Kiệt, chân của tiểu tử đó còn dài hơn cơ thể của cậu, để cậu ta cùng chạy với cậu, cậu vấn đề gì không ? "

Trương Minh Đức lo lắng hỏi. 

" Đội trưởng, chân của cậu ta  còn dài hơn cơ thể của tôi, đoán chừng chạy mấy bước liền quay lại. 

Đừng lo lắng, sẽ không có vấn đề gì đâu. "

Lý Liên Kiệt đáp 

" Tôi không có nói đùa với anh !" Trương Đức Minh lạnh lùng đáp. 

" Đội trưởng. Tôi cũng không có nói đùa với anh." Lý Liên Kiệt đáp.

" Nếu cậu dám để thua, lát nữa xem tôi giáo huấn cậu như thế nào !" 

Trương Đức Minh đe dọa đáp.

Lý Liên Kiệt cười nói: " Đội trưởng, nếu như tôi thua, không cần ngài động tay, tôi sẽ tự mình giáo huấn mình."

" Cậu…."

Trương Đức Minh không biết nói gì.

Mặt khác, Trần Tiểu Lâm sốt ruột nói: " Trương đội trưởng, trời sắp sáng rồi, mọi người đang đợi chúng ta về ăn sáng, anh có thể nhanh lên một chút không ? "

" Đội trưởng, yên tâm." 

Lý Liên Kiệt vỗ vay Trương Minh Đức,  sau đó bước lên phía trước. Quãng đường chạy việt dã là từ cổng làng đến cổng doanh trại, để đề phòng có kẻ gian lận, đội 1 và đội cảnh vệ sẽ cử 1 tiểu đội trưởng đi trước đến cổng doanh trại đợi.

Tiếng còi vừa vang lên, Lý Liên Kiệt và Triệu Kiếm liền lao nhanh về phía trước. 

Triệu Kiếm từng tập chạy nước rút ở trường, anh ấy khởi đầu rất nhanh, trong vòng chưa đầy 20 mét, anh ta đã vượt qua Lý Liên Kiệt. 

Kết thúc rồi. 

Nhìn thấy cảnh này, lòng của Trương Minh Đức như chìm xuống vực sâu. 

Trần Tiểu Lâm lại nở một nụ cười, cố ý giảng đạo Trương Minh Đức :" Lính của cậu cũng không tệ."

Cút đi !

Trương Minh Đức bây giờ chỉ muốn đánh người. 

Thời gian tiêu chuẩn thấp nhất quãng đường vượt dã 3 cây số là 13 phút 20 giây. Trần Tiểu Lâm đã kiểm tra Triệu Kiếm, chạy nhanh nhất là  11 phút 58 giây, kết quả như thế có thể coi là một kết quả xuất sắc, kể cả một số cựu chiến binh cũng không làm được. 

Vì thế, đối với thắng lợi của Triệu Kiếm, Trần Tiểu Lâm một chút cũng không nghi ngờ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tâm trí của Trương Minh Đức bay như bông tuyết, mặt lạnh như tiền, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ khi Lý Liên Kiệt chạy về sẽ chỉnh đốn tiểu tử này như thế nào. 

" Đội trưởng Trương, tôi về rồi đây. "

Lời nói đã thức tỉnh đội trưởng Trương. 

Trương Minh Đức nghe thấy, liền nhanh chóng nhìn lên. Bầu trời có chút trắng xóa, hoa tuyết bay lơ lửng không ngừng, chỉ có thể nhìn thấy ở chỗ rẽ phía có một bóng người, nhưng lại không có cách nào nhìn rõ là ai. 

" Trương đội trưởng, lính của cậu quả nhiên không tồi, khi trở về phải huấn luyện họ thật tốt. "

Trần Tiểu Lâm bên cạnh lạnh lùng nói. 

Một bóng người khác xuất hiện, cách người phía trước khoảng 50m.

Hai bóng người đuổi theo nhau xuất hiện. 

Khi khoảng cách ngày càng gần, một vị đội trưởng giọng run rẩy nói: " Trương… Trương đội trưởng, hình như là lính của tôi. "

" Không… Không sai chứ ? " Trương Minh Đức nghi hoặc hỏi. 

Một tiểu đội trưởng chạy về trước vài chục mét, mừng rỡ thốt lên: " Đúng rồi ! Đội trưởng Trương, là Lý Liên Kiệt. Lý Liên Kiệt đang chạy phía trước. "

Đúng là Lý Liên Kiệt. 

Trương Minh Đức phấn khích nắm chặt tay, nhưng mà trong lòng lại có chút nghi hoặc: " Tiểu tử này sao có thể làm được như thế chứ?"

" Phì, phì ."

Lý Liên Kiệt khẩu khí không nhỏ lao qua vạch đích. 

" Đừng dừng lại, mau giúp cậu ta thả lỏng tay chân." 

Trương Minh Đức vội vàng nói, đội trưởng và hai tiểu đội trưởng khác qua giúp Lý Liên Kiệt thả lỏng tay chân để không bị chuột rút. 

Lý Liên Kiệt lần này xem như liều mạng, có thể cảm thấy trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, tim như muốn rớt ra khỏi cơ thể, gấp rút hô hấp. 

Triệu Kiếm cùng với Lý Liên Kiệt chạy qua vạch đích, nhưng mà thua tức là thua, cho dù là chỉ hai ba giây ngắn ngủi. 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK