Triệu Kiếm không có cách nào từ bỏ, sau khi lần trước để thua Lý Liên Kiệt, nửa tháng nay còn dày công tập luyện hơn trước, mong muốn giành chiến thắng.
Lý Liên Kiệt biết người như Triệu Kiếm lòng tự trọng rất cao, nhưng lại rất yếu đuối.
Lần trước thua đã quỳ xuống đất khóc lóc, nếu để thua lần nữa không biết sẽ làm ra loại chuyện gì, Lý Liên Kiệt thế là liền mỉm cười : "Hôm nay là cuối tuần, mọi người đến đây để tắm và thư giãn, có cơ hội hẳn so tài."
Triệu Kiếm siết chặt tay, trầm giọng nói :" Nếu cậu dám cùng tôi so tài một lần nữa, cậu nhất định sẽ thua."
"Coi như là tôi đã thua đi."
Lý Liên kiệt nói, sau đó chen vào đội của mình, tránh xa Triệu Kiếm.
"Đội cảnh vệ, tập hợp!"
"Đội 1, tập hợp!"
Sau khi Trương Minh Đức và Trần Tiểu Lâm cãi nhau một hồi, sau khi ông chủ phòng tắm đồng ý và dẫn đội đến phòng tắm của họ, không còn thì giờ phân cao thấp nữa.
" Này, để tôi chà lưng cho cậu."
"Cút đi, tôi không ngờ là cậu định tập kích sau lưng tôi."
" Ê, xà bông của tôi rớt trên sàn rồi, cậu giúp tôi nhặt dùm đi."
" Mẹ nó, ai nhặt xà bông dùm cho cậu."
"Tôi phát hiện ra ý đồ của cậu rất dơ bẩn nha."
Mọi người trêu đùa lẫn nhau, thả lỏng tâm trạng, được ra ngoài tắm là thời gian thoải mái nhất của đám tân binh trong một tháng qua.
Sau khi tắm xong, Lý Liên Kiệt phát hiện phòng thay đồ có một cái cân, thế là liền bước lên thử.
68 kg.
Lý Liên Kiệt đã rất sốc khi nhìn thấy số này, nhớ rằng trước khi nhập ngũ mình nặng 90 kg, thế mà sau khi nhập ngũ 1 tháng rưỡi đã giảm hơn 20 kg.
Quân đội thật sự là một nơi rất tốt để giảm cân.
Lý Liên Kiệt đưa tay ra và sờ vào những cơ bụng rõ ràng của bản thân. Trước khi nhập ngũ, cậu ta là một chàng béo, bây giờ đã là một người đàn ông cơ bắp, hèn chi cân nặng lại xuống nhanh thế.
Sau khi tắm xong, cổ họng có chút khô, LÝ Liên Kiệt liền mặc quần áo và đi ra ngoài mua nước uống, liền nghe thấy tiếng nói chuyện trong cửa hàng nhỏ thông với phòng tắm.
" Trương Minh Đức, đây là năm cuối rồi, anh vẫn định tái ký sau ?"
" Có thể ký thì sao lại không ký?"
" Tôi cũng muốn ký trung cấp, nhưng mà anh biết rồi đó việc ký trung cấp thật sự không dễ dàng."
"Đội cảnh vệ đã khó, bên phía tôi còn khó hơn."
" Hỏi thật, anh có bao giờ nghĩ xuất ngũ sẽ làm gì không?"
"Không có."
"Tôi đã từng nghĩ qua rồi, nếu tôi rời quân đội và xuất ngũ, tôi thật không biết mình sẽ làm gì, tôi đã hoàn toàn thích nghi cuộc sống ở đây, tôi thật sự không muốn rời đi."
" Mẹ nó, đừng nói lời vô ích nữa, cạn ly."
"Cạn ly."
….
Trương Minh Đức và Trần Tiểu Lâm đang ngồi trên ghế nhỏ, ăn đậu phộng và uống bia.
Hai người họ bình thường gặp nhau đều cấu xé đối phương, chuyện gì cũng muốn phân cao thấp, nhưng lại có quan hệ tốt nhất trong cả đại đội.
Họ có nhiều điểm chung, chỉ là do đối với một số việc bất đồng quan điểm mà thôi.
Khi đó cả hai người đều đối mặt chung một vấn đề - giải ngũ.
Một chủ đề khiến người ta cảm thấy thương cảm.
"Trương Minh Đức, một tuần nữa chính là lần đần tiên tân binh tập bắn đạn thật, anh có dám so tài với tôi lần nữa không ?"
"So như thế nào?"
"Xem tân binh nào có thành tích tốt nhất, nếu anh thua, thì tại đây, mời tôi một dĩa gà lớn, sao thấy thế nào?"
" Nếu như bên anh thua nữa thì sao?"
"Nếu tôi thua, tôi sẽ đãi bạn một con gà. Hơn nữa tôi còn được đại đội trưởng tặng một chai rượu ngon, đến lúc đó tôi sẽ cho anh thử."
"Được, cứ như vậy đi."
….
Bắn đạn thật ư?
Lý Liên Kiệt nheo mắt lại, cậu ta nhớ rằng đại đội trưởng một fan của bắn súng, lần đầu tiên bắn đạn thật của các tân binh là cơ hội thu hút sự chú ý, đồng thời cũng là cơ hội đổi đời.
Nhất định phải nắm chắc cơ hội này!
Đợi sau khi mọi người tắm xong, Trương Minh Đức đưa họ ra chợ mua ít đồ rồi trở về đại đội, không đề cập đến chủ đề đáng buồn của anh ta và Trần Tiểu Lâm.
Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, không có một chút gió, chính là ngày tốt để tập bắn.
Trường bắn nằm ở phía đông bắc của trung đoàn, từ nơi đóng quân đi đến đó cần khoảng nửa tiếng.
Sau khi ăn trưa, trại tân binh của Lý Liên Kiệt mới bắt đầu tập hợp, kéo nhau đến trường bắn.
Vì thứ tự tập bắn là phân công ngẫu nhiên, vì thế đám tân binh của Lý Liên Kiệt trái lại được xếp cuối cùng, đến lượt tiểu đoàn của mình chỉ có thể ở khu vực nghỉ chờ đợi.
Cứ vài phút lại nghe thấy tiếng súng hỗn độn vang lên.
Lần đầu nghe thấy tiếng súng, cũng giống như lần đầu chạm vào súng, cho dù là căn bản không nhìn thấy mục tiêu, các tân binh cũng ngóng cổ nhìn về phía khu vực tập bắn.
"Nội dung môn xạ kích không có quên đấy chứ?"
"Ba điểm một tia, thả lỏng tâm trạng, làm sao mà quên được ?"
"Đợi lát nữa, tôi sẽ bắn đầy vòng đó cho mà xem, nếu không thì quá có lỗi với công sức luyện tập trong một tháng này của bản thân."
"Sự tại nhân vi, tôi chỉ muốn bắn trúng mục tiêu, nếu bắn trượt mất mặt chết đi được."
"Nói về bắn trượt, nghe nói rằng buổi sáng có người bắn 0 điểm, không viên đạn nào trúng mục tiêu. "
"Trên thực tế thì tập bắn tư thế nằm sắp 100m là dễ nhất, tôi nghe nói rằng buổi sáng có ba người bắn được 50 điểm."
"Wow, 50 điểm dễ dàng như thế sao?"
"50 điểm đã là gì, ban nãy tôi thấy có người bắn được 80 điểm, có biết là ai không?"
"Cái gì, 80 điểm, với 5 viên đạn làm sao có thể làm được chứ?"
"Có chuyện này ư, thật buồn cười."
…
Đám tân binh ngồi trên đất, duy trì đội hình kẽ tâm sự tuổi hồng, để làm giảm tâm trạng căng thẳng của bản thân.
Khác với mọi người, Lý Liên Kiệt nằm dài bên cạnh đồng đội tập chống đẩy và luyện tập thể chất.
Những người không biết còn tưởng cậu ta mắc lỗi chịu phạt, nói cách khác cậu ta sử dụng phương pháp này để giải tỏa căng thẳng của bản thân.
Thật ra thì Lý Liên Kiệt không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích, trân trọng từng phút từng giây rèn luyện sức khỏe và nâng cao thể chất.
Đồng đội của Lý Liên Kiệt đã quá quen với việc cậu ta cứng đầu liều mạng tam lang luyện tập, cũng không ai quản cậu ta.
"Đội trưởng Trương."
Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Lý Liên Kiệt nhìn lên và nhìn thấy Trần Tiểu Lâm cùng Triệu Kiếm đang đi tới.
Khách không mời mà đến.
Trương Minh Đức nhìn thấy Trần Tiểu Lâm liều cau mày:" Đội trưởng Trần, tôi nhớ đội của anh tập bắn xong rồi mà, sao còn ở đây?"
Trần Tiểu Lâm cười nói đáp: "chính là vì đội chúng tôi đã tập bắn xong, nên tôi mới đến báo cho anh một tin tốt."
Ngừng nói một chút, rồi chỉ tay vào Trần Kiếm nói.
"Đây là lính của đội tôi, anh có ấn tượng gì không ?'
"Hử, à nhớ rồi, lần trước Lý Liên Kiệt của đội tôi đã "học hỏi" cậu ta chạy vượt dã 3 cây số, ấn tượng rất sâu sắc a. "
Trương Minh Đức cố ý khơi lại nỗi đau của Trần Tiểu Lâm.
Trần Tiểu Lâm cũng không tức giận, nói cười đáp: "Đội trưởng Trương, tôi đến đây là để báo cho anh biết, đội của tôi có người bắn được 50 điểm, hơn nữa người đó còn đang đứng trước mặt anh."
Ánh mắt Trương Minh Đức rơi xuống người Triệu Kiếm, nhíu lông mày, trong lòng đã rõ Trần Tiểu Lâm là chạy đến đây khoe khoang, mặt khác cũng nhắc khéo anh ta chuyện cá cược trước đây.
Triệu Kiếm không nói lời nào, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Lý Liên Kiệt.
Cũng giống như sự so đo giữa Trương Minh Đức và Trần Tiểu Lâm, cậu ta cũng muốn cùng Lý Liên Kiệt tranh sức.
Nếu cậu đã không đấu cùng tôi chạy việt dã 3 cây số, lần tập bắn đạn thật này chạy trời cũng không thoát khỏi, tôi bắn được 50 điểm chính là đứng ở vị trí bất khả chiến bại rồi.