Trong tiết xuân, nắng ấm dạo chơi quanh hoàng thành, tiện đường ghé thăm đám cỏ dại tươi tốt dưới chân tường rồi lười biếng thả mình nhìn vào bên trong bức tường bao bọc khu Lâm Uyển.
Lướt qua mặt cỏ rơi xuống bên cửa sổ thủy tinh sát đất. Có hai chú chim sẻ đang đứng đằng trước, xuyên thấu qua kẽ hở bức màn màu trắng rình coi chủ nhân của căn nhà đang ngủ vùi trên giường.
Trên đầu tường cao, một con mèo màu quất như hổ rình mồi, nhưng đám chim sẻ biết nó chỉ trông như hổ rình mồi chứ chẳng dám vào trong. Bởi vì chủ nhân của nơi này không thích mèo, cậu ấy nuôi một chú chó Trung Hoa lai chó săn đáng yêu, còn đang nằm dài trên mặt cỏ phơi nắng kia kìa.
Bọn chim sẻ tụ lại đồng thời líu ríu, con mèo màu quất thừa biết bọn chim sẻ lại nhiều chuyện.
Nhin từ góc độ của bọn chim sẻ, ai đó thả một chân thon dài từ giường xuống chạm đất, chiếc chăn mềm màu trắng hờ hững chỉ che khuất ngang đùi. Ánh nắng lười biếng xuyên qua bức màn như đứa nhỏ nghịch ngợm, nhảy nhót trên cẳng chân rắn chắc thon gầy rồi dừng lại trên mắt cá chân của cậu, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy cả mạch máu màu xanh nhạt.
Hình như cậu chẳng muốn tỉnh giấc.
Bọn chim sẻ vỗ cánh bay đi, để lại giữa giường một gò nhỏ nhô lên, một đầu tóc mềm mại chôn giữa hai cái gối đầu giường. Mái tóc kia có khả năng làm giáo sư Vương nhà bên với quả đầu địa trung hải bóng loáng khóc ngất ngây.
Giờ này rồi mà cậu chưa thức nữa?
Bọn chim sẻ lại châu đầu ghé tai nhau tán chuyện. Cuối cùng, vào khoảng mười giờ rưỡi thì chiếc di động ở đầu giường vang lên. Bàn tay từ trong chăn vươn ra sờ soạng ở đầu giường một hồi, thuần thục nhấn phím nghe rồi đặt qua một bên.
Tiếng nói từ trong điện thoại mơ hồ vang ra, mà người trên giường vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Mười phút sau, cậu thật vất vả bò dậy, quỳ ngồi trên giường, nghiêng đầu ngủ gật tiếp.
Lại thêm mười phút trôi qua, rốt cuộc cậu cũng xuống giường, cầm lấy chiếc quần dài màu xám tròng lên người, lưng quần chỉ che được phân nửa đường nhân ngư. Cậu cứ để trần nửa thân trên, bước chân chậm rãi đi vào phòng tắm.
Đánh răng, rửa mặt, cạo râu.
Nửa giờ sau, ăn xong bữa sáng, tắm rửa xong cậu mang một thân hơi nước đi ngang phòng ngủ mới nhớ ra chiếc điện thoại còn đang để trên đầu giường.
Cuộc điện thoại ban nãy vẫn chưa cúp, nghị lực phi thường bậc này thì Hứa Bạch không cần đoán cũng biết ai đang gọi – chính là người đại diện của cậu, Chu Tử Nghị.
Hứa Bạch là một ảnh đế, bề ngoài là thanh niên hai mươi bảy tuổi. Ra mắt được năm năm, qua đủ loại vai diễn, cuối cùng cũng giành được cúp ảnh đế. Sự nghiệp như vậy không có gì để không hài lòng. Thế nhưng kể từ khi nhận giải ảnh đế tới giờ, cậu không tiếp nhận thêm bất kỳ công tác nào cả. Bởi vì cậu muốn ngủ đông.
Nói đơn giản thì Hứa Bạch không chỉ đơn thuần là một ảnh đế mà cậu còn là một yêu quái, bản thể là một con rắn nước màu trắng – bạch xà đó nha, nguyên quán ở Dư Hàng. May mắn là người đại diện của cậu cũng là yêu quái, anh tuyển riêng cho cậu một trợ lý cũng là yêu quái nốt.
Thế là nhóm ba “người” yêu quái bọn họ xông pha giới giải trí.
“Hứa Bạch, cậu có biết bao lâu rồi cậu không có công tác không hả? Nửa năm lẻ năm ngày. Cậu không chịu comeback, trên mạng đồn thổi cậu đã hết thời, bị người ta đóng băng, bịa đặt như vậy sắp chất thành tám cái núi rồi.” Chu Tử Nghị vẫn phong cách chuyện cười lạnh quen thuộc.
“À.” Hứa Bạch nhàn nhã một tay tưới nước cho cây phượng tiên hoa của cậu, một tay đút trong túi quần, di động mở loa để ở một bên.
“À cái gì mà à, cậu có biết đầu đề hôm nay là gì sao? – Ảnh đế mới nổi vô cớ mất tích, nghi vấn ra nước ngoài kết hôn với người tình đồng tính, sắp rời khỏi giới giải trí.”
Nghe đến đây Hứa Bạch cũng nhíu mày: “Người tình là người nào?”
“Ba thiếu một. Anh không ngờ hình tượng không scandal của cậu vậy mà bị cậu ta phá hỏng. Thế mà sáng sớm hôm nay cậu ta đã đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè, biết được tin tức còn nhanh hơn cả anh.” Chu Tử Nghị rít gào.
“Ba thiếu một” là Cố Tri, bạn thân của Hứa Bạch. Do cực kỳ đam mê chơi mạt chược nên có biệt danh này. Cố Tri là một nhân loại, giới tính nam, nghề nghiệp ca sĩ. Hết mình vì sự nghiệp ca hát nhưng mãi không nổi tiếng, câu nói này chính xác dùng để miêu tả anh.
Tưới hoa xong, Hứa Bạch thuận tay móc trong túi ra một nắm thóc, tung trên mặt đất cho chim sẻ. Cứ như thật sự chuyên tâm chăm bọn chim sẻ, scandal hay không scandal cậu đều chẳng để trong lòng, Chu Tử Nghị lại không mặc kệ nổi.
Nhưng nếu đối tượng scandal là Cố Tri, lại thành ra dễ giải quyết, cứ để bộ phận tuyên truyền của bên đó tự làm việc. Sự nghiệp của Hứa Bạch mới cần để tâm suy tính hơn, Chu Tử Nghị hỏi cậu: “Đạo diễn Phàn của tân điện ảnh mời cậu, cậu có đi không?”
“Quay cái gì?”
“ ‘Bạch xà truyện’.”
“Em diễn Hứa Tiên hay Pháp Hải?”
“Cậu diễn Bạch công tử, Hứa Tiên lần này là một cô gái. Đạo diễn Phàn nói đến lúc cần thì cậu hiện ra chân thân, đỡ phải tạo hiệu ứng.”
“Dẹp [Bạch xà truyện] này đi.”
“Không phải cậu nói cậu không phải con cháu của Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh sao?”
“Vậy không thể là loại thân thích khác được sao?”
Thật không hiểu nổi mối quan hệ trong yêu phả nhà các cậu, quan hệ thân thích thực phức tạp. “Rốt cuộc cậu có đi hay không?”
“Không đi. Đừng hỏi tới hỏi lui nữa.”
Chu Tử Nghị hít sâu một hơi: “Ở đây anh có mấy kịch bản, chút nữa anh gửi tới hòm thư của cậu, cậu tranh thủ thời gian xem một chút. Cậu không thể kéo dài trạng thái như bây giờ được, nếu tiếp tục xuống dốc, tin tức thượng vàng hạ cám gì bên ngoài kia cũng bịa đặt ra được. Hôm nay là cậu với người khác ra nước ngoài kết hôn, ngày mai tới con cái cũng có luôn, hôm sau nữa cậu sẽ trở thành một người qua đường không ai thèm để ý tới.”
Cũng không phải Hứa Bạch cố tình làm vậy, từ khi vào giới giải trí cậu vẫn luôn cẩn thận, chỉ là suốt năm năm qua lần đầu ngủ đông nên không tránh khỏi việc kéo dài thời gian. Ngủ đông cũng không phải ngủ hết cả ngày, chỉ là thời gian tỉnh ngủ mỗi ngày rất ngắn thôi.
Thế nhưng ngủ nửa năm, tính ra cũng đủ lâu rồi.
Hứa Bạch híp mắt trong ánh nắng duỗi cái eo lười biếng của mình, cho gân cốt hoạt động một chút, tìm lại nhiệt tình bị bỏ quên đã lâu. Chu Tử Nghị dặn một câu cuối cùng: “Cho cậu thời hạn ba ngày, ba ngày sau nhất định phải cho anh một câu trả lời đàng hoàng, nếu không anh tới thắt cổ ngay trước cửa nhà cậu.”
Nghe âm thanh tút tút ngắt quãng, Hứa Bạch cầm di động lên thì thấy cả màn hình wechat đỏ chót 404 thông báo, lướt sơ qua cứ như bị trục trặc gì.
Cố Tri, bạn thân của Hứa Bạch, thậm chí cả mẹ của cậu, đều vì scandal đầu tiên trong năm năm qua mà gửi tin nhắn quan tâm hỏi han. Nhất là mẹ cậu, gửi cho cậu hẳn hai tin nhắn wechat.
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: Nếu con thật sự thích đàn ông thì ta cũng không ngăn cản. Từ khi con còn là một quả trứng, ta đã luôn dành cho con kiên nhẫn và khoan dung lớn nhất. Con đánh bại Na Tra, tạo ra kỷ lục thời kỳ phá xác dài nhất lịch sử, sau đó vẫn luôn độc thân. Ta biết con không cố ý, nhưng tốt xấu gì con cũng nên bắt đầu nói chuyện yêu đương đi.
Bạch Tố Trinh của núi Thanh Thành: [vì tình thân của chúng ta, cụng ly. Jpg]
Knoxville ngày mai: [vì tình thân của chúng ta, cụng ly. Jpg]
Hứa Bạch bình tĩnh mở tin nhắn của Cố Tri, vị này hỏi thăm cảm giác của Hứa Bạch đối với scandal đầu tiên của hai người, trông có vẻ rất tò mò.
Knoxville ngày mai: Nhân yêu thù đồ (Người và yêu không chung đường).
Cố Bất Tri: Tim tui đau quá man.
Cố Tri là người bạn nhân loại duy nhất biết thân phận thật sự của Hứa Bạch. Trước khi ra mắt hai người họ đã quen biết nhau, có thể nói là bạn tâm giao.
Nói chuyện với Cố Tri chốc lát, cuối cùng Hứa Bạch cũng mở weibo ra. Weibo của cậu bùng nổ hàng loạt @ và tin nhắn, cư dân mạng cực kỳ tò mò với scandal đầu tiên của vị ảnh đế đang mất tích này. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã tổng kết được toàn bộ quá trình Cố Tri và Hứa Bạch quen biết, tìm hiểu rồi yêu nhau, bền chắc như châu ngọc, tình ý chân thành.
Nếu ngủ đông có thể làm cậu mất trí nhớ, Hứa Bạch cũng phải tin sái cổ.
Nói chung thì chuyện này cũng chỉ là sự kiện ô long. Ngọn nguồn của scandal là một cư dân mạng đi du lịch ở nước ngoài tình cờ gặp được Cố Tri, lén chụp một một tấm ảnh. Trong ảnh chụp Cố Tri đứng cạnh một người đàn ông ở đại sứ quán Hà Lan, người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai chỉ lộ ra một sườn mặt mơ hồ, nhìn thân hình thì đúng là có điểm giống Hứa Bạch. Đứng đằng trước bọn họ là một đôi tình nhân đồng tính đang xử lý việc đăng lý kết hôn.
Các blogger lập tức vịn lấy bức ảnh làm bằng chứng giật tít đủ loại suy đoán lung tung.
Cố Tri đã đứng ra đính chính, bởi vì cậu ta ném mất hộ chiếu nên mới đến đại sứ quán xin giúp đỡ, người nọ cũng chỉ là một đồng bào nhiệt tình thôi. Nhưng đối với những blogger này mà nói, mục đích tạo ra đề tài nóng, chiếm được độ quan tâm cao đã đạt được, những việc khác đều chỉ là râu ria.
Đến khi Hứa Bạch xem tin tức, những đánh giá, bàn tán này của người hâm mộ cũng đã kết thúc, nhưng lại kéo ra một đề tài mới. Có trời mới biết nửa năm này người hâm mộ Hứa Bạch có bao nhiêu oán giận, mỗi lần phía công ty chủ quản đăng lịch trình mới, của Hứa Bạch trống rỗng như chọc mù mắt người ta.
Mọi người đoán Hứa Bạch ở nhà tu tiên rồi. Vất vả lắm mới nhìn thấy cậu lên hot search, thế mà người trong ảnh chụp lại không phải chính chủ. Bèn kéo tới dưới bài đăng của các blogger bình luận tràn ngập một kiểu: Đến một tấm ảnh thật cũng không có, còn cần các người đưa tin làm chi nữa! Thật đúng là sỉ nhục nghề nghiệp!
Quay trở lại weibo của Hứa Bạch thì biến thành một mảng trời thẹn thùng khóc lóc chít chít.
Người hâm mộ vẫn lo lắng Hứa Bạch xảy ra chuyện. Đến giờ phía công ty chủ quản chỉ chính thức bác bỏ tin đồn, cho biết Hứa Bạch vẫn đang ở nhà nghỉ ngơi. Suy đoán trên mạng lại quá nhiều, mỗi cái đều như thể nói có sách mách có chứng, đầy tính thuyết phục.
Hứa Bạch đang trong giai đoạn nổi tiếng, rất nhiều người chú ý đến cậu.
Như lúc này đây, scandal không phải là trọng điểm, quan trọng là lời đồn này làm cho người hâm mộ lo lắng, quá nhiều suy đoán cho rằng có người thừa cơ hãm hại cậu.
Hứa Bạch nhớ tới kiến nghị của Cố Tri bèn mở camera tùy tiện chụp hai tấm ảnh đăng lên kèm caption: Nông dân trở lại.
Đăng bài xong Hứa Bạch cũng lười để ý những tranh cãi trên mạng, chuyên tâm xem kịch bản. Chỉ là di chứng của việc ngủ đông quá mạnh, đọc chưa được một giờ cậu đã lười biếng nằm dài lên sô pha.
Tới khi tỉnh dậy đã là bảy giờ tối, Hứa Bạch cầm di động lên rồi ngồi yên trong chốc lát, gửi cho Chu Tử Nghị một tin nhắn: Anh có thể dời ngày thắt cổ không?
Chu Tử Nghị: Cảm ơn cậu nhưng anh sợ xếp hàng uống canh Mạnh Bà không kịp.
Knoxville ngày mai: Không cần cảm ơn đâu.
Chu Tử Nghị: Ảnh chụp không tệ, nhưng cậu làm mờ bối cảnh được không hả?
Knoxville ngày mai: Nhan sắc trời sinh này đủ làm lu mờ tất cả.
Chu Tử Nghị: Ồ, không làm mờ bối cảnh cũng được, vậy sao cậu không điều chỉnh ánh sáng, để cặp mắt con chó nhà cậu còn bắt mắt hơn cả cậu kìa.
Hứa Bạch mở weibo lên, quả nhiên con chó ngốc này lại giành ống kính của cậu nữa rồi. Sau lưng cậu, một cái đầu chó dựng thẳng, hai con mắt trừng to lên như chuông đồng. Nhấn mở bình luận, vẫn là phong cách đặc trưng của người hâm mộ nhà cậu.
Khúc gỗ mục: A a a a a anh nhà tui xuất hiện lại rồi! Vẫn là vẻ trời sinh đẹp trai đó, khí chất ngút ngàn như vậy! Hình người bên cạnh đứng tránh ra một chút, đừng chắn trai đẹp nhà tui!!! Hứa Bạch trong ảnh này rốt cuộc là gì đây? – Chỉ là một vật thể hình người thôi ha ha ha ha ha ha…
Thân kiều thể nhược: Anh yêu nhà mị!!!! Anh yêu của mị!!! Đừng ai cản mị trở thành chó mị tới với ảnh đây!
Nhiều khi Hứa Bạch cảm thấy người hâm mộ của cậu đúng là sinh vật kỳ lạ. Tương tự, trong mắt người hâm mộ thì Hứa Bạch cũng là một kẻ kỳ quặc, bỗng nhiên đăng weibo nói muốn đi làm nông dân, vậy là biến mất hơn nửa năm. Đây cũng là chuyện không ai lý giải nổi.
Suốt ba ngày sau, Hứa Bạch mỗi ngày đều đắm chìm trong một biển kịch bản, rốt cuộc vào ngày cuối cùng thì chọn được một bộ ưng ý gửi cho Chu Tử Nghị để anh liên hệ với bên kia.
Là một bộ phim lấy bối cảnh dân quốc, có tên “Đường số 09 phố Bắc”, kịch bản nồng đậm ý vị văn nghệ và huyền nghi. Cũng khá thú vị, bối cảnh chính của câu chuyện là thời loạn thế, những tình tiết trọng điểm đều xảy ra ở đường số 09 phố Bắc. Nhân vật chính là ông chủ của một trung tâm dạy học, tên là Thẩm Thanh Thư. Y sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương, còn trẻ đã mở một trường dạy học tư thục. Đặc biệt hơn là, câu chuyện này không có nữ chính, phần diễn của nam số hai không bằng một phần ba của nam chính. Vai nam chính này có phần diễn nặng nề, nếu diễn tốt thì sẽ tạo thành một kinh điển, nếu diễn không tốt thì chính là Hứa Bạch cậu tự bôi xấu mình.
Thực ra Chu Tử Nghị không hy vọng Hứa Bạch nhận bộ phim này. Cậu đã đạt được cúp ảnh đế, hiện tại tốt nhất nên đóng phim điện ảnh thương mại kiếm doanh thu phòng vé. Có điều, Hứa Bạch tuy hiền hòa, tùy ý nhưng trong việc chọn phim thì luôn kiên quyết giữ ý kiến riêng. Chu Tử Nghị làm việc chung với cậu năm năm, đã hiểu rõ tính tình của cậu, biết cậu sẽ không làm bừa, nên phần lớn đều để cậu tự mình chọn phim.
Đạo diễn bộ này là Diêu Chương, xuất thân từ một nhiếp ảnh gia, nổi tiếng là một đạo diễn mỹ học. Phim do ông ấy quay dù không thể nói là mỗi một bộ đều đẹp, nhưng bất kỳ một bộ nào cũng không thể nói là không đẹp.
Thẩm mỹ của Diêu Chương, dường như có thể xưng là tiêu chuẩn đỉnh cao của điện ảnh Hoa ngữ. Từ phục sức, kiến trúc, kết cấu hình ảnh đến sắc điệu chỉnh thể, mỗi phân đoạn ra đời đều đã qua một đợt bới lông tìm vết. Diêu Chương khư khư cố chấp giữ phong cách này mãi đến khi hơn bốn mươi tuổi làm ra một bộ kinh điển lấy được giải thưởng. Lúc này mới chính thức được công chúng thừa nhận đây là bản sắc thương hiệu riêng.
Cuối tuần, Hứa Bạch và Diêu Chương lần đầu gặp mặt, Diêu Chương nói thẳng với cậu: “Chọn cậu làm nam chính phim của tôi, một là vì kỹ thuật diễn của cậu ổn, hai là nhìn cậu phù hợp với hình tượng nam chính trong lòng tôi, nếu cậu gầy thêm một chút nữa thì càng tốt. Có phải gần đây cậu mập lên không?”
Hứa Bạch sờ gương mặt vì ngủ quá nhiều mà hơi phù lên của mình, mỉm cười khiêm tốn nhìn đạo diễn: “Đạo diễn yên tâm ạ, chờ đến lúc quay tôi nhất định sẽ điều chỉnh trạng thái cho tốt.”
Diêu Chương vừa lòng gật gật đầu. Sau đó đôi bên thỏa thuận một số chi tiết rồi vui vẻ kết thúc cuộc gặp.
Kết quả là sáng hôm sau, Hứa Bạch lại thấy tên mình lên đầu đề – Ảnh đế hết thời lưu lạc tới nỗi thành bình hoa dùng mặt kiếm cơm.
Phía sau còn thêm dòng chữ – Không bằng giải nghệ đi.
Chu Tử Nghị nhắn tin tới an ủi: Cảm giác thế nào rồi?
Hứa Bạch: Em đã nói rồi mà, do em trời sinh xinh đẹp.