• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Cố Bắc bị bắt ăn cẩu lương hoàng kim của Hứa Bạch, trong lòng rất buồn bực. Anh uống rượu ngắm Cố Tri trong tiếng hát du dương, góc cạnh bị năm tháng mài mòn của người ấy thấp thoáng dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Tri của hôm qua và Cố Tri của hôm nay trùng  điệp lên nhau một cách kỳ diệu.

Cố Tri như vậy, làm tim anh vô thức hướng về.

Trong căn phòng nho nhỏ, Hứa Bạch chuyên tâm ca hát, Cố Tri nhìn Hứa Bạch, Tưởng Cố Bắc nhìn Cố Tri, Đỗ Trạch Vũ thu hết toàn cảnh vào trong mắt yên lặng gặm chân gà.

Cậu cảm thấy tình huống hiện tại cực kỳ có ý tứ, khó trách người đại diện cứ nói với cậu “sống phải biết chú ý quan sát”, quan sát sẽ ra kỳ tích.

Tưởng Cố Bắc yêu đơn phương Cố Tri, biểu hiện quá rõ ràng, Cố Tri hẳn là yêu thầm Hứa Bạch, anh vừa song ca với Hứa Bạch, giờ còn chuyên chú ngắm nhìn người ta, chắc chắn có vấn đề.

Tưởng tượng như vậy, Đỗ Trạch Vũ thấy Tưởng Cố Bắc có hơi đáng thương. Khi Tưởng Cố Bắc ngẩng đầu nhìn qua, cậu nhịn không được cũng làm như Hứa Bạch, nhìn anh bằng ánh mắt đầy trìu mến yêu thương.

Tưởng Cố Bắc: “………..”

Tên này bị sao thế? Vừa rồi bị anh đá choáng váng rồi à?

Tóm lại, ăn một bữa lẩu, mọi người đều ôm tâm tư riêng. Con đường theo đuổi người yêu của Tưởng Cố Bắc vẫn dài dằng dặc không thấy điểm cuối, ngay cả Hứa Bạch cũng thấy tội nghiệp anh, bất kể Tưởng Cố Bắc biểu hiện thế nào, Cố Tri đều bình tĩnh cho nó vào nhóm tình hữu nghị.

Có khi Cố Tri sẽ nhắc tới Tưởng Cố Bắc trước mặt Hứa Bạch, cũng sẽ nói với Tưởng Cố Bắc chuyện về Hứa Bạch. Đương nhiên, tỷ lệ xuất hiện của cái tên sau lớn hơn cái trước rất nhiều, Hứa Bạch là bạn thân nhất của Cố Tri, Tưởng Cố Bắc còn phải xếp sau khá xa.

Gần đây Tưởng Cố Bắc toàn nghe tên Hứa Bạch, vừa nghe tới hai chữ “Hứa Bạch”, anh đã thấy đau đầu. Nhưng anh không ngờ chuyện càng khiến anh đau đầu hơn còn ở phía sau.

Diệp Viễn Tâm và tổng giám đốc của Quảng Hạ bọn họ lại giằng co, chỉ một đêm mà khói lửa chiến tranh đã bùng lên khắp mọi mặt trận. Nguyên nhân bởi bộ phim điện ảnh <Tu La> do Quảng Hạ đầu tư bỗng ấn định sẽ phát hành vào ngày một tháng năm, chuyện này vốn dĩ  không là gì, một bên là phim thương mại hội tụ các đại bài, một bên là phim nghệ thuật, thể loại khác nhau, khách hàng mục tiêu cũng khác nhau. Ngày một tháng năm năm nay cũng thấy khổ sở lắm, hấp dẫn hai bộ phim ra mắt cùng lúc, cạnh tranh là không thể tránh khỏi.

Anh em làm truyền thông lại rất phấn khởi,  gần đây cho <Tu La> góp mặt đầy đủ trong mọi đề tài tin tức. Tứ Hải và Quảng Hạ, Diệp Viễn Tâm và ông chủ của Quảng Hạ, xứng đáng với câu kẻ thù gặp nhau đỏ cả mắt, không chém giết nhau một chập thì quá có lỗi với số tiền người xem phim bỏ ra rồi nhỉ? Phụ lòng anh em phóng viên vất vả tăng ca nữa đúng không?

Có người mắt sắc còn phát hiện, ca khúc chủ đề của <Đường số 09 phố Bắc> do Cố Tri trình bày,  của <Tu La> là Tưởng Cố Bắc biểu diễn, trước khi thu âm anh còn ra nước ngoài chụp ảnh tạp chí với Cố Tri, hợp tác khá là thường xuyên. Mọi người tức khức bổ não ra một tuồng kịch, rơi nước mắt đồng tình cho hoa cúc của Tưởng Cố Bắc.

Đây là Romeo và Julliet phiên bản hiện đại!

Tưởng Cố Bắc tuy không thích câu chuyện bi kịch dài dòng sến súa kia, nhưng thấy đại chúng rốt cuộc thừa nhận mình và Cố Tri là một đôi, tâm tình không khỏi trở nên cực kỳ phức tạp.

Từ lần gặp lại Cố Tri ở Hà Hòa Hiên, đến giờ cũng đã một năm, trong lòng Tưởng Cố Bắc luôn ủng hộ fan CP của mình và Cố Tri, mong các cô có thể trưởng thành mạnh khỏe như fan Phó Bạch.

Nhưng người so với người đúng là tức chết người.

Hoài nghi Cố Tri cọ nhiệt độ tiểu thiên vương thì làm sao? Gỡ bài.

Hoài nghi hai người lăng xê, mặt ngoài hữu hảo sau lưng hận thù thì làm sao? Gỡ bài.

Diễn đàn tán chuyện nổi danh nhất Internet, hơn phân nửa cư dân mạng đều cho rằng Tưởng Cố Bắc và Cố Tri là tình anh em plastic. Mỗi người đều cảm thấy mình có đôi mắt xuyên thấu được sự thật, lý luận nói ra đầy sức thuyết phục. Fan CP được Tưởng Cố Bắc ký thác kỳ vọng cao trở thành cỏ dại kiên cường sinh trưởng trong một góc.

Tưởng ba ba tính tình nóng nảy, lần nào cũng hận không thể ném vỡ di động.

Hiện tại Tứ Hải và Quảng Hạ giáp lá cà trên võ đài nóng hổi, vẻ mặt mộng bức của Tưởng Cố Bắc cũng nhanh chóng thành meme nóng trên mạng, rất rất nhiều quần chúng hóng chuyện tỏ vẻ mình rất hào hứng hít phúc lợi CP từ Tưởng Cố Bắc, quyết định nhảy hố.

Tưởng Cố Bắc khổ tận cam lai, chỉ mong ông chủ của mình mạnh mẽ hơn một chút, lại quăng cho Diệp Viễn Tâm thêm vài biệt hiệu. Như vậy chuyện tình Romeo và Julliet này càng thêm thê mỹ.

Chỉ mới đây thôi, Tưởng Me O còn vui sướng nhiều hơn là lo lắng. Nhưng rất nhanh, người đại diện của anh đã ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh tới bắt người.

“Tổ tông của tôi ơi, một núi công tác đang đợi cậu kìa, về với anh mau lên, anh xin cậu.”

“Em có lịch trình gì đâu? Tuyên truyền phim đâu có cần em.” Vẻ mặt Tưởng Cố Bắc lãnh khốc.

Người đại diện phát điên, biết tuyên truyền phim không cần cậu, cậu còn chạy theo đoàn phim <Chuyện ở đường số 09 phố Bắc> người ta làm chi! Cậu có bệnh hay có độc hả!

“Anh gọi cậu là ba luôn đó được chưa hả? Theo đuổi người ta cũng đâu phải kiểu này, đâu phải cứ đi theo đối tốt với người ta thì người ta sẽ rung động.” Người đại diện theo Tưởng Cố Bắc nhiều năm như vậy, trong lòng Tưởng Cố Bắc nghĩ gì anh đều tường tận.

Tưởng Cố Bắc vẻ mặt biểu cảm  “Anh tới cản tôi phải không, anh dám cản tôi giết anh ngay”, “Không đối tốt với anh ấy thì làm gì? Bây giờ còn thịnh hành kiểu trai hư sao? Không có đâu.”

Tưởng Cố Bắc không chịu được nhất là loại sinh vật đàn ông hư hỏng và tiểu công chúa mỏng manh quý giá, không cần nhiều lời, anh chỉ muốn đánh họ thành đầu chó.

Nhớ năm đó còn trong thời kỳ trung nhị, anh cảm thấy người đàn ông gặp chuyện cũng không dao động như Cố Tri thật quá ngầu, cực kỳ ngầu.

Người đại diện nhìn mặt anh là biết anh đang chìm trong hồi ức của những năm tháng tươi đẹp như hoa, thở dài một hơi trong lòng, chuyển qua gương mặt ôn hòa tươi cời, “Thật ra cậu muốn theo đuổi Cố Tri thì tương kế tựu kế…………”

Tưởng Cố Bắc lập tức sáp lại gần, hai người bí mật tính toán bày mưu hồi lâu, lập thành kế sách lớn.

Nửa giờ sau, Tưởng Cố Bắc bước tới bên ngoài phòng Cố Tri, tràn ngập tự tin gõ cửa.

Mở cửa là Hứa Bạch, khoảnh khắc Tưởng Cố Bắc nhìn thấy cậu, đầu lại ong ong cả lên. Nhưng anh cũng không muốn đắc tội cậu bạn thân này của Cố Tri, bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi: “Cố Tri ở trong à? Tôi tìm ảnh có việc.”

“Ừ, anh ấy ở trong đó.” Hứa Bạch gật đầu, nhưng không nhường đường.

Tưởng Cố Bắc nhìn cậu ngờ vực, cậu hơi mỉm cười, “Anh muốn dùng khổ nhục kế phải không?”

Tưởng Cố Bắc ngơ ngẩn, thiếu chút nữa đã buộc miệng thốt lên “Sao cậu biết hay vậy”. Cũng may anh kịp thời ngưng lại, ra vẻ bình tĩnh mà nhìn Hứa Bạch, hỏi lại: “Khổ nhục kế gì?”

Nghe vậy, Hứa Bạch nhìn anh đầy trìu mến, bi ai thay cho diễn xuất vụng về của anh.

“Vào đi, Cố Tri xuống lầu rồi, chút nữa về ngay.”

Cuối cùng Hứa Bạch vẫn để Tưởng Cố Bắc vào phòng, vừa đi vừa nói: “Anh muốn bán thảm với Cố Tri cũng được, nhưng nếu Cố Tri biết anh lừa ảnh, anh đoán xem sẽ thế nào?”

Tưởng Cố Bắc trầm mặc, anh biết Cố Tri không thích bị người khác lừa gạt. Tuy nói anh bán thảm chỉ vì muốn Cố Tri quan tâm mình nhiều hơn, nhưng nếu Cố Tri biết được sự thật, mất vẫn nhiều hơn được.

Hứa Bạch vạn ác làm Tưởng Cố Bắc sắp nứt cả sọ não. Anh sâu sắc hiểu được, rào cản lớn nhất khi anh theo đuổi Cố Tri không phải việc công ty hai bên đối đầu nhau, mà là Hứa Bạch không phải tình địch nhưng chết tiệt hơn tình địch gấp trăm lần.

Chỗ nào cũng có mặt cậu ta.

Sao cậu ta biết được kế hoạch của mình? Đúng là không cách nào nghĩ ra được.

Hứa Bạch như thể kiên quyết truy tới cùng mới thôi, vẫn duy trì tư thái cao thâm khó đoán, sau khi Cố Tri quay lại thì thành công rút lui. Tưởng Cố Bắc muốn làm gì, quyết định nằm ở chỗ anh, bất kể kết cục cuối cùng của họ là gì, Hứa Bạch cũng vui vẻ tiếp thu.

Về phần vì sao cậu biết được kế hoạch bí mật của Tưởng Cố Bắc và người đại diện, đơn giản chỉ là được mấy ảnh yêu  trong khách sạn báo tin thôi. Hứa Bạch vì né tránh paparazzi, thông thường khi vào khách sạn sẽ nói chuyện với ảnh yêu, ai ngờ được sẽ nhận được niềm vui bất ngờ như vậy đâu?

Giờ phút này, chỉ cần Hứa Bạch nhớ tới biểu cảm mộng bức vừa rồi của Tưởng Cố Bắc liền thấy tâm trạng thật thoải mái ———— ba ba chính là ba ba đấy, tùy tùy tiện tiện muốn bắt cóc người của ba ba, có hỏi ý ba ba chưa?

Bên kia, trong phòng khách sạn.

Cuối cùng Tưởng Cố Bắc từ bỏ kế hoạch, nói tình huống thực tế cho Cố Tri, sẵn tiện chào tạm biệt. Xác thực là anh còn công việc đang đợi, người đại diện đã đặt vé máy bay cho anh rồi, một giờ sau phải xuất phát.

Nhưng vạn phần không thể ngờ, anh không bán thảm, nhưng kết quả nhận lại còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

Cố Tri chủ động quan tâm anh: “Công ty cậu có làm khó dễ cậu không?”

Tưởng Cố Bắc vẻ mặt ngốc bức lắc đầu, “Không………”

Cố Tri: “Cậu đừng gạt tôi, vừa nãy tôi thấy người đại diện nổi giận đùng đùng bước vào phòng cậu rồi.”

Tưởng Cố Bắc: “Không có thật đó.”

Cố Tri nhìn Tưởng Cố Bắc mãi phủ nhận, không khỏi nhớ tới đánh giá của Diệp Viễn Tâm đối với ông chủ của Quảng Hạ —— có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, yêu tiền, lão lưu manh, không có tiết tháo, không có giới hạn.

Anh nhịn không được tưởng tượng, có tổng giám đốc như vậy, mấy năm nay hẳn là Tưởng Cố Bắc sống cũng không dễ dàng. Bây giờ chuyện lại thành ra thế này, sợ là bị phê bình vì quan hệ với mình đây.

Ừm, chắc chắc là như vậy.

Tưởng Cố Bắc hoàn toàn không biết Cố Tri làm sao lại hiểu lầm như thế, nhưng cho dù là hiểu lầm, trong lòng anh cũng thấy ấm áp, ánh mắt hướng về Cố Tri càng thêm tha thiết. Thường thì Cố Tri sẽ không chủ động tìm anh, lần này tách ra nghĩa là có khả năng rất nhiều ngày sau hai người sẽ không gặp mặt.

Mà biểu cảm này của anh dừng trong mắt Cố Tri chính là bằng chứng xác thực cho “vì bạn bè lựa chọn nhẫn nại” cùng với “có nỗi khổ riêng”.

Cố Tri cảm động, anh biết Tưởng Cố Bắc từ thời niên thiếu đã kiêu ngạo ngông cuồng, kể cả là hiện tại thì tính tình nóng nảy cũng chưa sửa được bao nhiêu. Người như vậy, vì mình mà yên lặng làm nhiều việc tới vậy, thật đúng là đã hết lòng hết dạ.

Anh em tốt, rất có nghĩa khí.

“Chờ tôi về Bắc Kinh sẽ mời cậu đi Hà Hòa Hiên dùng cơm.” Cố Tri nói.

“Thật không?!” Tưởng Cố Bắc bị sự ngoài ý muốn này dập cho muốn hôn mê.

Cố Tri gật gật đầu, vô thức cảm thấy giờ phút này Tưởng Cố Bắc như chú chó săn cao lớn thấy mấy khúc xương, có hơi đáng yêu.

Một giờ sau, Hứa Bạch biết được diễn biến cuối cùng của câu chuyện, ôm lấy con tim cha già của mình ngã lên giường, cảm giác hít thở không thông.

Cậu chịu không nổi, quay đầu tìm kiếm an ủi nơi Phó Tây Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK