Mười phút trước, cậu diễn xong một cảnh, sau đó đi qua chỗ bức tường phủ kín dây thường xuân đằng kia chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác có người vỗ lưng mình một cái.
Cậu quay đầu lại, đằng sau không có ai, chuyện này hơi rợn người. Sau đó Hứa Bạch phát hiện một nhánh dây thường xuân cuốn một viên kẹo màu hồng phấn lặng lẽ vươn tới đưa cho cậu.
Nó thấy Hứa Bạch không nhúc nhích, bèn chọc chọc một chút.
Hứa Bạch vẫn bất động, nó lại chọc một cái, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, kiên trì không dứt.
Hứa Bạch nhận lấy kẹo, nhỏ giọng nói: “……… Cảm ơn.”
Hiện tại Hứa Bạch đang rơi vào trầm tư, trợ lý Khương Sinh nghe cậu kể lại xong cũng rơi vào trầm tư. Một lát sau, hai người đồng thời ngồi xuống, lấy di động mở nhóm chat “Quân đoàn Hoa Quả Sơn”.
Knoxville ngày mai: Tôi cảm thấy hình như ở cách vách ai cũng biết thân phận yêu quái của tôi cả.
Chu Tử Nghị: Có người ở cách vách sao?
Knoxville ngày mai: …
Củ gừng tươi mới: Sao lại đưa kẹo cho anh Hứa nhỉ?
Chu Tử Nghị: Không phải cậu cũng là yêu quái thực vật sao? Cậu đoán xem đám dây thường xuân kia nghĩ gì?
Yêu giới phân chia thành yêu quái động vật và thực vật, giống như nhân loại phân chia Văn – Lý vậy.
Củ gừng tươi mới: Sao em biết được chứ?
Chu Tử Nghị: Bởi vậy mới nói, các cậu định mở kênh nông nghiệp hả, nuôi heo có gì hay! Các cậu muốn đổi nghề hả? Tự xem lại châm ngôn nghề nghiệp của mình đi!
Knoxville ngày mai: Heo chọc giận gì anh?
Củ gừng tươi mới: Hai ngày nay chưa cho heo ăn, tại phải trồng cây đó, ôi cái cây kia quả nào quả nấy từng mảng xanh mượt.
Chu Tử Nghị: Xanh mượt đó là ruộng lúa, cảm ơn.
Chu Tử Nghị: Hai cậu đổi chủ đề được chưa?
Knoxville ngày mai: Kỳ thật Đại lão bản cũng rất tốt, sắc đẹp áp đảo toàn công ty, lễ nghi nghiêm cẩn, vừa khiêm tốn lại có tiền.
Chu Tử Nghị: Ồ, xem ra cậu đánh giá anh ta rất cao, tính làm bạn với anh ta hay gì?
Knoxville ngày mai: Đừng tục tằng như vậy, cảm ơn.
Gõ xong tin nhắn, Hứa Bạch xem lại lịch sử trò chuyện bên trên, lại nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, bỗng như bừng tỉnh ngộ. Thực ra bọn họ đâu cần nghĩ đông nghĩ tây, như việc cậu đưa cơm trưa cho A Yên hay Đại lão bản đưa lại cho cậu một chén chè đều như nhau cả thôi, chỉ là những hành động xã giao thông thường.
Quan trọng là sống tử tế hòa đồng, không làm điều xấu, Đại lão bản ở cách vách cũng có làm sao?
Trên đời nào có nhiều việc rắc rối đến vậy, toàn là tự mình dọa mình.
Hứa Bạch xé giấy gói đem kẹo nhét vào miệng, quay đầu về phía dây thường xuân phất phất tay —– cảm ơn.
Dây thường xuân vẫy vẫy lá cây đáp lại. Xem đi, hết thảy đều đơn giản mà.
Vào giữa trưa, mùi hương đồ ăn thơm ngon làm người ta không thể kìm lòng từ nhà bên thổi qua từng đợt, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách phim trường.
Lúc này vừa đúng mười một giờ rưỡi, Diêu Yểu đang đối diễn với Hứa Bạch, ngửi được mùi hương kia lập tức không chịu nổi, bụng thì thầm kêu lên, Hứa Bạch nuốt lại lời thoại trong nháy mắt.
Mặt Diêu Yểu nổi lên một tầng đỏ thẳm, cô là thể chất dễ mập, mỗi ngày đều không dám ăn no, lúc này đã đói tới ngực dán vào lưng, không còn khống chế được dạ dày.
Hứa Bạch đứng lên khỏi ghế rồi chạy nhanh đi, cười cười xua tay với Diêu Chương, nói: “Đạo diễn Diêu à, tôi đói đến nỗi không nhớ nổi lời thoại rồi, chừng nào chúng ta mới ăn cơm đây?”
Diêu Chương nhìn cậu rồi lại nhìn Diêu Yểu đang đỏ mặt, nghe mùi hương mê người kia, dứt khoát ném kịch bản ngay, “Không quay không quay nữa, đi ăn cơm đi! Ăn xong quay tiếp!”
Những người khác sôi nổi hoan hô thành tiếng, tạm bỏ công tác qua một bên, đi lấy cơm hộp.
Diêu Yêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định nói cảm ơn với Hứa Bạch thì phát hiện cậu chạy nhanh hơn ai hết, đã đóng quân ở chỗ phát cơm rồi.
Hứa Bạch không chuẩn bị phần cơm cá nhân, trong đoàn phim người ta ăn gì thì cậu cứ thuận theo. Bình thường là Khương Sinh đi lấy cơm cho cậu, nhưng hôm nay cậu nghe được mùi thơm hấp dẫn kia, bỗng cảm thấy đặc biệt đói nên tự thân vận động.
Lúc ăn cơm, Diêu Yểu và Cố Địch đều lại ngồi chung với cậu. Diêu Yểu đưa nước ô mai tự làm cho Hứa Bạch, Cố Địch đem theo món dưa chuột trộn anh ta thích nhất. Nhưng bữa ăn này ai cũng cảm thấy có chút nhạt như nước ốc.
Diêu Yểu nói: “Ở cách vách đang làm gì thế nhỉ? Sao lại thơm dữ vậy?”
Cố Địch nhìn về phía Hứa Bạch: “Anh không biết sao?”
Hứa Bạch mặt vô tội: “Làm sao anh biết được.”
“Không phải tiên sinh bên kia đã đưa chè hạt sen nấm tuyết cho anh sao? Chắc hôm nay cũng đưa nữa đó.” Diêu Yểu nói.
Hứa Bạch bèn nói giỡn: “Anh biết rồi, hai người vì nó nên mới lại đây ngồi với anh phải không?”
Diêu Yểu chớp chớp mắt: “Đâu có, cái đó chỉ là một phần nhỏ thiệt nhỏ thôi.”
“Tiếc là cho tới bây giờ anh và tiên sinh cách vách còn chưa nói với nhau quá một câu.” Hứa Bạch đáp.
Lời này làm cho Diêu Yểu và Cố Địch hơi kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Hứa Bạch và bên kia có quan hệ rất tốt. Diêu Yểu nhỏ giọng hỏi Hứa Bạch: “Anh Hứa này, ở cách vách là ông chủ sau màn của Tứ Hải Giải Trí các anh thật à?”
“Hả?” Hứa Bạch hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao Diêu Yểu biết được.
Diêu Yểu giải thích: “Tin đồn lan truyền trong đoàn phim ấy, anh kêu trợ lý hỏi thăm thử xem.”
Diêu Yểu chỉ nhắc nhở Hứa Bạch một câu, nói xong cũng không nhiều lời nữa.
Hứa Bạch cân nhắc một chút, quay đầu dặn dò Khương Sinh, trông có vẻ không để tâm cho lắm. Người bị bàn tán là Đại lão bản chứ không phải cậu, hơn nữa cậu cảm thấy về sau chắc bọn họ cũng không chung đụng gì thêm nữa.
Quả nhiên lần này Đại lão bản bên kia không tiếp tục đưa đồ đáp lễ, Hứa Bạch cũng không có ý chờ A Yên trả lại ly giữ nhiệt. Hứa Bạch rất thích cái ly đó, cậu sử dụng nó thường xuyên nhất, trên ly cũng khắc tên của cậu. Tuy vậy Hứa Bạch cũng không định vì một cái ly mà quấy rầy người ta, nên chuẩn bị lên mạng đặt một cái mới.
Buổi tối không có cảnh quay, Hứa Bạch và Cố Tri lâu ngày không gặp cùng đi ăn cơm. Địa điểm là Hà Hòa Hiên, một nhà hàng lâu đời nổi danh ở thủ đô, dành cho phân khúc cao cấp, tính riêng tư cực kỳ cao, hơn nữa đồ ăn cũng rất ngon.
Lúc Hứa Bạch tới, Cố Tri còn chưa xuất hiện, cậu ngồi một mình một góc chơi game xếp hình Tetris.
Qua chốc lát, cậu bỗng nghe được thanh âm quen thuộc từ bên ngoài, hình như là giọng của Diệp Đại thiếu. Hứa Bạch còn đang suy nghĩ có nên ra ngoài đó chào hỏi một tiếng không thì Cố Tri đã đến.
Cố Tri vẫn là phong phạm nam ca sĩ lười biếng, mặt mũi vĩnh viễn như còn đang ngái ngủ, vòng râu mỏng xanh nhạt tăng thêm chút phong vị đàn ông thành thục, mái tóc xoăn tự nhiên dài quá tai hơi rối nhưng vẫn giữ được phong độ đẹp trai. Áo phông T-shirt phối với quần jean.
“Hi, ảnh đế.”
“Hello, ca thần.”
Thổi phồng lẫn nhau như thường lệ, phong cách bạn gay không sai vào đâu được.
“Tháng sau có một lễ hội âm nhạc ở tỉnh khác mời anh, anh tiện đường đi du lịch văn hóa đổi gió luôn, chắc cỡ hơn một tháng sau mới về được.” Cố Tri nói thẳng trọng điểm vấn đề.
“Album mới chưa làm xong à?” Hứa Bạch rót cho cậu ta ly trà.
“Cái đó còn thiếu một chút là xong rồi.” Cố Tri nói, nhìn Hứa Bạch bằng đôi mắt như chưa tỉnh ngủ, nói về chuyện đoàn phim bọn họ mời anh hát.
“Cái này không phải rất tốt sao?” Hứa Bạch hỏi.
“Nếu không thì anh đây viết cho cậu hát, tự cậu hát được mà, đâu phải cậu không biết hát. Giọng tốt như vậy không hát đúng là đáng tiếc.” Cố Tri mấy năm nay đều khuyên cậu như vậy.
Hứa Bạch giơ giơ ly rượu trong tay: “Cái em theo đuổi là trở thành tiểu vương tử Karaoke, thích hát thì hát, thích uống rượu thì uống rượu. Làm ca sĩ thì cũng được, anh viết ca khúc nếu em thấy thích hợp thì em hát.”
Cố Tri biết ngay cậu lại trả lời kiểu này, lắc đầu cười, giơ ly trà lên cụng, lấy trà thay rượu: “Cụng ly.”
Hai người tiếp tục trò chuyện, một bữa cơm ăn tận tám giờ hơn mới định ra về, sáng mai Cố Tri còn có chuyến bay. Khi hai người ra khỏi phòng, đi ngang qua hành lang, lại ngoài ý muốn nghe được người trong một gian phòng đang bàn tán về Cố Tri.
Phục vụ vừa mới mang đồ ăn vào trong, cửa vẫn chưa đóng lại.
“Cái tên Cố Tri này, chỉ được nhiêu đó thôi, cả đời cũng không nổi tiếng được. Viết ca khúc hay thì có ích gì, may áo cưới cho người khác cả thôi, nó thì làm được gì. Còn linh hồn ca sĩ gì đó, tao thấy là linh hồn rách nát thì có.”
“Bọn nó kêu cái gì mà ca sĩ nhạc dân gian đương đại, toàn là một bọn làm mình suy sụp chán chường, hát một bài cũng hụt hơi ha ha ha….”
Phong cách âm nhạc giống như Lê Cát Trọng Lý ấy ạ
“Cố Tri flop rồi, cùng thời với nó có ai không nổi tiếng, chỉ có mình nó tàng tàng mãi thôi.”
Trong phòng hình như có vài người, có lẽ đều là người trong giới, nghe âm thanh cũng không phân biệt được ai là ai. Sau đó, một giọng nói khác vừa vang lên Hứa Bạch đã nhận ra ngay.
“Đừng nói về anh ta nữa, phiền.” Giọng nói kia có vẻ hơi không kiên nhẫn nhưng âm thanh lại rất dễ nghe.
“Tưởng Cố Bắc.” Cố Tri nói. Rất nhiều năm về trước, khi Cố Tri còn chưa theo con đường như bây giờ, đã từng ra mắt dưới hình thức nhóm nhạc, Tưởng Cố Bắc là một thành viên trong đó. Chỉ là nhóm của bọn họ vì ý tưởng không hợp, cuối cùng tan rã trong không vui, Cố Tri và Tưởng Cố Bắc từ đó như vua không gặp vua, không giao tiếp với nhau nữa.
Không, nói là vua không gặp vua cũng không đúng. Tưởng Cố Bắc đã trở thành tiểu thiên vương giới âm nhạc, mà Cố Tri mãi còn là quân tốt.
“Làm sao bây giờ?” Hứa Bạch quay đầu dò hỏi ý kiến Cố Tri.
Cố Tri vẫn lạnh nhạt, nếu mấy năm trước khi anh còn là một thiếu niên choai choai, gặp phải chuyện có người nói sau lưng mình như vậy, chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng hiện tại, tuy rằng đối phương nói khó nghe, nhưng ai bảo đó không phải sự thật đâu.
Cố Tri đúng là nhiều năm rồi vẫn không nổi tiếng được, cản người ta nói được sao.
“Cậu nghe vào tai này ra tai kia là được.” Cố Tri buông tay.
“Đi thôi.” Hứa Bạch tuy khó chịu người khác nói bạn mình như vậy nhưng cậu càng quan tâm thái độ của Cố Tri hơn. Nếu Cố Tri đã không nghĩ phức tạp thì cậu cũng không cần làm chuyện dư thừa.
Hai anh em tốt bọn họ cứ vậy hào phóng tiếp tục đi ra ngoài, không chút do dự.
Nhưng hai người đi chưa được hai bước, trong gian phòng nọ lại vang lên một tràng tiếng cười. Vừa rồi Tưởng Cố Bắc đã nói rõ ràng không muốn nhắc tới Cố Tri, nhưng những người khác dường như không nhịn được, lại nhắc tới bạn gái Cố Tri.
“Mấy người có biết bạn gái Cố Tri không? Chính là cô ca sĩ mười tám tuyến mới chia tay nó tháng trước đó. Ta nói chứ ai chịu đựng nổi mà đi theo kẻ nghèo túng đó chứ. Tao nghe nói Đông thiếu của Duyệt Đạt để ý cô ta, coi bộ cũng tốt, người ta chỉ cần búng đầu ngón tay thôi đã mạnh hơn Cố Tri rồi.”
“Mười tám tuyến hả, tưởng tình cảm sâu đậm lắm, quay đầu lập tức trèo cao ngay. Nghe nói Duyệt Đạt Đông thiếu kia, chậc chậc…”
Hứa Bạch dừng bước, quay đầu nhìn Cố Tri cũng đã dừng lại, hỏi: “Còn nhịn nổi không?”
Cố Tri nhìn Hứa Bạch, buồn ngủ trong mắt đều rút đi sạch, nghiêm túc nói: “Không nổi.”
“Vậy còn chờ gì nữa?” Hứa Bạch móc kính râm đeo lên, vuốt vuốt tóc, xắn tay áo sơ mi lên lộ một đoạn cẳng tay, khí thế cao hai mét tám.
Cố Tri không có kính râm, còn đang loay hoay, Hứa Bạch đã thần kỳ biến ra cho anh một cái. Cố Tri vừa đeo lên vừa hỏi: “Cậu lấy đâu ra nhiều kính râm thế?”
Hứa Bạch búng tay một cái: “Đồ giảm giá mua một tặng một.”
Cố Tri không còn lời nào để nói, cậu bạn này của anh, thường xuyên làm việc không theo lẽ thường. Nhưng mà mặc kệ nó, hai người liếc nhau, cách kính râm tán thưởng tạo hình của đối phương, sau đó gật đầu: “GO!”
Cả hai đồng thời xoay người bước nhanh. Đều là đàn ông cao lớn chân dài một mét tám mấy, ngẩng đầu ưỡn ngực, phối hợp với buff kính râm, một đường lướt nhanh như gió.
Phục vụ vừa rời khỏi gian phòng của Tưởng Cố Bắc, vừa xoay người đã đụng độ hai kẻ mang kính râm.
Hứa Bạch mỉm cười với cô: “Chào cô, vui lòng nhường đường một chút nhé?”
Phục vụ theo bản năng nghiêng người tránh qua, trong lòng lộp bộp một tiếng, hai vị này quả thực từ đầu đến chân đều viết dòng chữ —– làm trò làm trò làm trò.
Cùng lúc đó, ở hành lang chỗ đầu cầu thang, đoàn người đột ngột dừng bước. Người đàn ông đi đầu xoay người lại, ánh mắt lướt qua đám người đang nghi hoặc, nhìn về phía Hứa Bạch và Cố Tri trước cửa gian phòng đằng kia.
Chính xác là anh đang nhìn Hứa Bạch.
“Cữu lão gia, làm, làm sao thế?” Diệp Viễn Tâm theo ở phía sau vội vàng hỏi.
“Không có gì.” Phó Tây Đường nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn anh ta một cái, “Xem nghệ sĩ nhà anh chuẩn bị đánh nhau.”
“Cái gì???” Diệp Viễn Tâm nhìn theo tầm mắt của Phó Tây Đường, vừa vặn bắt gặp cảnh Hứa Bạch bươc vào phòng. Chuyện này làm anh vội muốn chết, anh vừa khoác lác với Cửu lão gia rằng công ty coi trọng nhất là văn minh lễ phép, quan hệ hòa hợp, vừa quay đầu đã thấy cây rụng tiền của công ty sắp đi đánh nhau, khác nào tự vả mặt đâu.
Đến ý định nhảy lầu tự sát Diệp Viễn Tâm cũng đã có, vội vàng nói với Phó Tây Đường một câu “Tôi đi xem”, lập tức bước tới chỗ Hứa Bạch, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng là đánh nhau.
Nhưng anh mới chạy chưa được hai bước, “rầm” một tiếng kinh thiên động địa, làm trái tim nhỏ bé của anh vỡ vụn tan tành. Diệp Viễn Tâm lao nhanh như thi chạy cự ly tám trăm mét xông vào phòng, hô to một tiếng: “Dừng tay!”
Tất cả những người có mặt bên trong nhất trí một động tác, nhìn về phía anh.
Lúc này Diệp Viễn Tâm mới thấy rõ ràng tình hình ở đây —— Người của công ty đối thủ Tưởng Cố Bắc, khuôn mặt bình tĩnh đứng giữa phòng, trước mặt là chiếc bàn đổ ngã. Còn có vài người không quá quen mặt, chắc là mấy tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì, một trong đó còn bị nước canh đổ đầy lên người.
Mà người anh cho rằng đang đánh nhau là Hứa Bạch lại cùng bạn thân của cậu một trái một phải đứng ở hai bên như thần giữ cửa, kính râm đeo trên mặt một bộ so với một bộ càng lớn hơn.
“Sao lại thế này?” Diệp Viễn Tâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quay đầu hỏi Hứa Bạch.
Hứa Bạch xòe tay: “Nghe nói ở đây có người đánh nhau, tụi em tới khuyên giải.”
Diệp Viễn Tâm rống giận ở trong lòng: ông đây có điên mới tin cậu.
Anh quay qua nhìn về phía Tưởng Cố Bắc, lấy khí thế tổng giám đốc Tứ Hải ra, nhíu mày nói: “Các cậu ở chỗ này làm gì? Có biết một cái bàn ở đây bao nhiêu tiền không? Không phải tới ăn cơm đàng hoàng thì cút xéo cho tôi!”
Hứa Bạch: “…”
Tưởng Cố Bắc bị anh nói cho mặt càng đen hơn: “Tôi sẽ đền bù theo quy định, không cần Diệp Đại thiếu quan tâm.”
“Cậu cho rằng ông đây con mẹ nó thích quản người của Quảng Hạ Giải Trí các cậu lắm hả. Hà Hòa Hiên là sản nghiệp của Cữu lão gia nhà ông, các cậu đập chính là bàn của Cữu lão gia, hiểu chưa hả? Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vầy, ông đây sớm muộn cũng cho người của Quảng Hạ các cậu vào sổ đen hết!” Diệp Viễn Tâm nổi tiếng gần xa là tính tình nóng nảy, mặc kệ chú là ông chủ tập đoàn lớn hay tiểu trong suốt mười tám tuyến, anh muốn lật mặt với chú là lật mặt, không chút ngại ngần.
Ông chủ của Quảng Hạ Giải Trí dành tặng anh một ô danh, gọi là Diệp chó điên.
Mắt thấy Diệp Viễn Tâm điên lên muốn dừng cũng không dừng được, Hứa Bạch nhìn về phía Tưởng Cố Bắc, dẫn đầu nói: “Hôm nay tâm tình Tưởng tiên sinh hình như không được tốt, chúng ta không nói chuyện được rồi, chúng tôi đi trước vậy.”
Sở dĩ trận đánh này không thành không phải bởi Hứa Bạch và Cố Tri lâm thời chùn bước, mà là phản ứng của Tưởng Cố Bắc nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Vừa mở cửa ra đã thấy Tưởng Cố Bắc một chân đá cái ghế bên cạnh, gầm lên: “Câm miệng!”
Người bên cạnh bị anh dọa, không kịp dự phòng đột nhiên đụng ngã cái bàn, ngay sao đó Diệp Viễn Tâm xông vào.
Bị Hứa Bạch nói một câu như vậy, Diệp Viễn Tâm cũng không nổi nóng nữa, chỉ trừng mắt liếc nhìn Hứa Bạch: “Cậu ra ngoài cho tôi.”
Hứa Bạch sờ sờ mũi, ném cho Cố Tri một ánh mắt, sau đó thành thật theo Diệp Viễn Tâm ra ngoài. Diệp Viễn Tâm nhìn cậu như thể hận sắt không thành thép, “Hôm nay Cữu lão gia của chúng ta ở đây, cậu nói xem cậu muốn đánh nhau, lúc nào đánh không được lại cố tình chọn ngay lúc này. Nếu cậu chọn ngày mai đánh tôi kêu cho cậu hẳn một xe vệ sĩ luôn.”
Hứa Bạch: “…”
Diệp Viễn Tâm lại xua xua tay: “Thôi thôi, giờ cậu theo tôi đi gặp ngài ấy, nhớ kỹ phải để lại cho ngài ấy ấn tượng tốt, hiểu chưa?”
Hứa Bạch ngẩn ra: “Đi bây giờ luôn ạ?”
Diệp Viễn Tâm tức giận hỏi lại: “Chứ sao nữa?”
Hứa Bạch lắc đầu không nói gì nữa, chỉ yên lặng xả tay áo được cuốn lên ban nãy.
Hôm nay ra ngoài chắc quên xem hoàng lịch mất rồi.