Cậu lăn qua lộn lại trên giường hồi tưởng lại chuyện vừa nãy ở vườn hoa, tự hỏi ——— Có phải Phó tiên sinh trêu chọc mình không?
Anh đối với mình như vậy có vẻ hơi đặc biệt, nghĩa là mình có cơ hội phải không?
Nhưng mà Phó tiên sinh là nhân vật “Băng thanh ngọc khiết” cỡ nào cơ chứ.
Anh em hồ lô nằm trên gối đầu mềm mại của Hứa Bạch, bảy đứa hợp thành một vòng quấn quanh đầu cậu, cứ như làm vậy sẽ hấp thụ được nhiều tín hiệu từ Hứa Bạch hơn.
Lát sau, Hứa Bạch lấy di động xem Phó Tây Đường còn online không, vừa mở ra đã thấy Khư Lê đăng một bài mới lên vòng bạn bè.
Cha của anh em hồ lô: Thung lũngGreat Rift Đông Phi và núi Kilimanjaro [[ Hình ảnh ]] [[ Hình ảnh ]] [[ Hình ảnh ]]
Hứa Bạch vội vàng click mở ảnh, giật mình bật ngồi dậy.
Cậu ở đây trông coi bọn trẻ, trong khi cha bọn nó đưa vợ đi du lịch châu Phi! Chỉ một thời gian ngắn ngủi như vậy, anh ta đã chạy tới châu Phi! Tham quan cái gì mà Thung lũng Great Rift!
Sao thung lũng còn chưa chôn sống anh ta luôn, Hứa Bạch nhẹ nhàng tình cảm lần nữa kéo đen Khư Lê.
Lại xem tiếp vài ảnh, Khư Lê từ đằng sau vòng ôm eo Hồ Đào xinh đẹp, sau lưng là mây mù lượn lờ bao phủ núi non hùng vĩ trùng trùng, duy mĩ mà lãng mạn.
Hứa Bạch tức giận ngốn một mớ đồ ăn cho tró, nhìn về phía anh em hồ lô không khỏi thêm chút ai oán. Hai ngày nay dường như cậu luôn bị dồn cơm tró, mỗi lần cả tấn, ăn tới nỗi hoài nghi cuộc đời.
Trước kia khi cậu còn chưa thích ai, cũng đâu có cảm thấy bi kịch tới như vậy?
Đêm nay sợ là phải khó ngủ rồi.
Hứa Bạch lại chạy tới cửa sổ, gãi gãi dây thường xuân em, hỏi: “Phó tiên sinh đang làm gì thế?”
Dây thường xuân em đang buồn ngủ lười biếng lết lại, nó vốn muốn tức giận với Hứa Bạch, vì Hứa Bạch dám cướp chén cơm đưa đũa dĩa cho tiên sinh của nó. Nhưng dây thường xuân em là một em trai có tấm lòng lương thiện, nó nhìn hai mắt chân thành của Hứa Bạch, lại mềm lòng, lại đồng ý giúp cậu đi điều tra.
Hứa Bạch chờ rồi chờ, chán chết mà dựa vào cửa đón gió.
Khoảng chừng mười phút sau, dây thường xuân em trở lại, đưa cho cậu một trái cây màu xanh lục, khoa tay múa chân nói ——– tiên sinh cho anh.
Đưa trái cây cho tôi?
Hứa Bạch nghi hoặc hỏi: “Quả gì vậy?”
Dây thường xuân em: Mật quả.
Hứa Bạch: “Mật quả là cái gì? Tôi chưa từng nghe.”
Dây thường xuân em: Tôi cũng chưa nghe, đây là tiên sinh nói, ngài ấy bảo anh ăn.
Hứa Bạch không tiếp tục hỏi nữa, cảm ơn dây thường xuân em, để nó về ngủ.
Chờ khi dây thường xuân em đi rồi, Hứa Bạch đóng cửa sổ, cầm trái cây leo lên giường. Trên trái cây còn đọng nước, rõ ràng vừa mới rửa, cậu “Rạp” cắn một miếng to —– ngọt thanh ngon miệng, hương vị tuyệt vời.
Từ từ, dây thường xuân em bị tiên sinh phát hiện rồi?
Hứa Bạch bỗng ý thức được chuyện này, e sợ Phó tiên sinh lại bắt cóc con tin, ăn xong liền giấu mô hình máy bay vào ngăn kéo, nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau, Hứa Bạch và Phó Tây Đường cùng ra ngoài. Hứa Bạch đi đóng phim, Phó Tây Đường tìm Thương Tứ. Lúc phất tay chào nhau, Hứa Bạch có lỗi giác bọn họ là một cặp đôi cùng sống dưới một mái nhà, cùng nhau đi làm.
Quay đầu lại, A Yên dọn ghế gấp nhỏ ngồi trước nhà, đầu đội anh em hồ lô, ngáp liên miên.
Hứa Bạch bỗng sinh ra ảo giác mong muốn cuộc sống hưu nhàn, chết người thật.
Hôm nay Chu Tử Nghị cũng tới đoàn phim.
Lúc phát cơm, tổ ba yêu quái lại họp, ngồi thành một vòng nói nhỏ với nhau.
Chu Tử Nghị lé mắt nhìn Hứa Bạch, hỏi: “Hôm trước cậu đi chung với Diệp Đại thiếu làm gì?”
Hứa Bạch cũng lé mắt nhìn lại: “Tin tức của anh còn lạc hậu hơn nữa được không?”
“Cái gì? Anh Hứa ra ngoài với Diệp Đại thiếu?” Khương Sinh còn chưa hiểu chuyện gì.
Chu Tử Nghị lạnh lùng liếc mắt, “Tiền thưởng tháng này không còn.”
Khương Sinh như chết cha chết mẹ, thầm hận bản thân nói nhiều.
Hứa Bạch nói: “Tụi em tới phòng đọc yêu quái, vào trong sách gặp được Phó tiên sinh của trước đây, những chuyện khác thì không kể được.”
Chu Tử Nghị gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại dặn dò thêm: “Sắp tới tiệc tất niên của Tứ Hải rồi, lần này kỷ niệm sáu mươi năm. Vừa lúc cậu ở Bắc Kinh đóng phim, không thể vắng mặt. Chờ lát nữa anh nói với Diêu đạo một tiếng, hôm đó cho cậu nghỉ sớm một giờ, sửa soạn trang điểm cho đàng hoàng.”
“Công ty ăn tất niên thôi mà, đâu cần trang điểm như đi thảm đỏ chứ.” Hứa Bạch nói.
“Cậu biết cái gì, cậu chỉ biết nuôi heo!” Chu Tử Nghị hận sắt không thành thép.
“Heo dễ thương mà.” Hứa Bạch bình tĩnh thong dong.
“Ờ, đáng yêu hơn cậu nhiều.” Chu Tử Nghị không chịu thua: “Cậu biết gần đây công ty ký với ai không? Chu Tề!”
Nghe cái tên này, Hứa Bạch nhịn không được nhướng mày.
Chu Tử Nghị còn cho rằng cậu sắp nói gì đó kinh thiên động địa, cậu hỏi: “Chu Tề là ai?”
Chu Tử Nghị nghẹn khí ở cổ họng, thiếu chút nữa tắt thở chết tươi.
“Cậu không biết người ta thì bày đặt nhướng mi làm cái gì?”
“Em hơi bất ngờ, từ khi nào lại có đại minh tinh làm anh kiêng kỵ tới vậy, thế mà em lại không quen biết.”
Chu Tử Nghị trợn trắng mắt, cảm thấy mình cần gấp một viên thuốc trợ tim hiệu quả cấp kỳ.
“Chu Tề đó! Cậu chưa thấy bộ phim cổ trang nóng hổi mấy ngày nay sao? Cậu ta là nam chính, nhiệt độ hiện tại cũng đủ ném cậu tới miệng núi lửa Đông Phi nướng ra thành mẻ bánh.” Chu Tử Nghị lần nữa phát huy hài hước lạnh ngắt của mình.
Khương Sinh hít một hơi lạnh, “Nổi tiếng dữ vậy sao?”
Chu Tử Nghị gật đầu: “Hơn nữa kỹ thuật diễn của người ta cũng không tệ. Anh hỏi thật hai cậu không xem TV không lướt weibo luôn sao?”
Hứa Bạch và Khương Sinh há mồm định giải thích, Chu Tử Nghị lập tức xua tay cướp lời trước: “Khỏi nói nữa, anh mày biết, kênh nông nghiệp nuôi heo.”
Thực ra cũng không đúng.
Gần đây Khương Sinh vẫn lướt diễn đàn yêu quái, mà Chu Tề là minh tinh mới bạo hồng, không có khả năng tạo chút bọt nước ở đó.
Hứa Bạch chỉ lo đóng phim và Phó tiên sinh, căn bản không còn sức lực mà quan tâm chuyện khác.
Chu Tử Nghị tiếp tục nói: “Nghe nói trước khi bộ phim này lên sóng, Diệp Đại thiếu đã cho người tới ký với cậu ta, giấu kỹ không lọt ra chút tiếng gió nào. Kết quả không quá hai tháng, người đã hot, bây giờ giá trị con người tăng gấp mấy lần.”
Hứa Bạch hiểu rõ ý của Chu Tử Nghị, “Diệp Đại thiếu ánh mắt độc thật, thu người vào tay, chắc chắn là muốn mạnh mẽ bồi dưỡng. Nhưng diễn lộ của cậu ta cũng đâu giống em.”
“Cậu cho rằng người ta không có ý tiến quân vào màn ảnh lớn?” Chu Tử Nghị hỏi.
“Vậy anh cho là em không muốn quay phim truyền hình?” Hứa Bạch hỏi lại.
Không khí nhất thời ngưng đọng, xấu hổ lan tỏa.
“Rộp” Khương Sinh cắn một miếng chocolate.
Chu Tử Nghị hít sâu, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nói: “Vậy cậu muốn diễn cái gì? Anh tìm cho cậu chọn.”
Hứa Bạch nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Xem kịch bản, đối tượng hợp tác, không cần quan tâm thù lao. Lịch sử, võ hiệp, một trong hai.”
Cậu vừa nói xong, Chu Tử Nghị đã rõ ràng ý cậu. Chuyện khác không nói, ít nhất về công việc, Hứa Bạch là một trong những nghệ sĩ anh hợp tác ăn ý nhất, nghiêm túc trách nhiệm, hiểu rõ bản thân muốn gì.
Quay nhiều phim điện ảnh rồi, cúp cũng đã lấy được, giờ kiếm chút quốc dân độ cũng không tồi.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghiêm túc dặn dò: “Tiệc tất niên, cứ theo lời anh, stylist anh cũng hẹn cho cậu rồi.”
Hứa Bạch thấy anh kiên trì, cũng không tiếp tục phản đối nữa.
Chu Tử Nghị còn chưa yên tâm, lại nói: “Chẳng lẽ cậu thích antifan cười nhạo cậu —– chỉ có một chút nhan sắc mà còn để người ta lấn át sao? Diện mạo của Chu Tề rất xuất sắc, nếu không chưa chắc đã nổi được tới vậy.”
“Được được được, em nghe anh hết.” Hứa Bạch dở khóc dở cười.
Mấy đại chiến ủng hộ hay bôi đen trên mạng, cậu đã xem tới chán rồi, bởi vì cậu có thể sống rất rất lâu.
Hiện giờ Hứa Bạch càng quan tâm chuyện cậu và Phó tiên sinh.
Trong thời gian kế tiếp, mỗi ngày đều quay đêm, Hứa Bạch bận rộn quá thể. Ngày nào cũng đi sớm về trễ, cơm chiều cũng ăn ở đoàn phim, tuy rằng vẫn ở chung với Phó Tây Đường, nhưng thời gian chạm mặt đã bị rút lại.
Có điều mỗi đêm trước khi ngủ Hứa Bạch đều nhận được, một trái cây dây thường xuân em đưa tới.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, ăn xong cậu ngủ rất ngon giấc, hôm sau sức lực tràn trề.
Phó Tây Đường lần nữa bước vào thời kỳ nhàn nhã, anh thường xuyên ngồi ở phòng sách vẽ bản vẽ, hoặc ngồi trên sân phơi đọc sách. Ngẫu nhiên, anh cũng liếc mắt về phía phim trường, bắt được thanh âm của Hứa Bạch từ trong gió.
Quyển <Một đóa hoa> của Hứa Bạch còn đang mở trên tay anh, trang sách được lật đi lật lại, lời bình mới cũ đan xen, như thể chuyện xưa giao hội.
Ở cách vách lại một hồi người người nhộn nhịp làm việc.
Nhân vật chính của chuyện xưa bước nhanh tới trước cửa, mở ra, nghênh đón một vị khách cầm dù đen. Hôm nay là ngày thứ chín, đây là vị khách thứ mười ba.
Thẩm Thanh Thư không đoán được vị này sẽ tới, y rất nghi hoặc, khó hiểu nhưng vẫn lễ phép, thậm chí thân thiện mà chào đón. Đây là thầy của y, cũng là thầy của cha y, tiếng tăm rộng rãi, học sinh ở khắp nơi nơi.
Trong trí nhớ của Thẩm Thanh Thư, người thầy này luôn dốc lòng dạy dỗ và giáo dục, không màng danh lợi, đối xử rất tốt với học trò. Khi cha y không có ở nhà, thầy thường dẫn y qua nhà thầy ăn cơm, chăm sóc y từ nhỏ.
Nhưng thầy lại tới, vào ngày cuối cùng trước khi Thẩm Thanh Thư chết, một ngày mấu chốt như thế, dầm mưa tới chơi.
Ngày ấy Thẩm Thanh Thư ở trong phòng nghĩ thông suốt, rất nhiều vấn đề trước kia đều đã tỏ tường. Trong chín ngày ngắn ngủi này, y bị nhốt trong mê cung thời gian này, mỗi một người tới thăm đều có liên quan tới cái chết của y.
Vậy thì, vì sao người thầy y hết mực kính trọng lại xuất hiện?
Bước vào phòng, càng nói chuyện nhiều với nhau, trong lòng Thẩm Thanh Thư càng thêm nghi hoặc. Nhưng y không phải là Thẩm Thanh Thư hai ngày trước, trải qua sự việc của cha y, cho dù còn uẩn khúc, y cũng kiên định tiến về phía trước, không hề dao động.
Y đã chết rồi mà? Vậy lại càng không sợ hãi.
Trong nửa ngày kế tiếp, Thẩm Thanh Thư chịu đủ loại dày vò nội tâm, không muốn nghi ngờ thầy mình, nhưng vẫn đề cao mười hai vạn tinh thần để đối đáp.
Mỗi một câu, đều có khả năng là bẫy.
Mỗi một thay đổi nhỏ trong giọng nói, đều có thể là dự báo gió mưa sắp tới.
Y thận trọng từng bước, giống như đánh cờ, cẩn thận từng li từng tí.
Một cuộc chiến không khói thuốc súng, biểu hiện ôn hòa đều chỉ là giả tạo, quan tâm bày ra, đều là thuốc độc chực chờ ngấm vào xương.
Tuy Phó Tây Đường không nhìn thấy tình hình bên cách vách, nhưng anh nghe được. Chỉ cần anh muốn, bất kể một cơn gió thổi một ngọn cỏ lay nào diễn ra ở hai căn nhà này đều không gạt được tai anh.
Cây cối hoa cỏ không có mắt, nhưng có thể cảm nhận được trời đất.
Cảm giác này, giống như nghe đọc sách.
Phảng phất như anh trở về những ngày ở lê viên, mọi người kính trọng anh, tôn anh một tiếng “Phó tiên sinh”, phàm là tuồng diễn nào, cũng tự mình tới mời anh đi xem.
Hứa Bạch cũng gọi anh là “Phó tiên sinh”, nhưng “Phó tiên sinh” của cậu, dường như không giống với người khác.
Một tiếng Phó tiên sinh kia, thuần túy cất chứa một tia sùng bái nho nhỏ. Khi thì mang theo chút ngạc nhiên vui sướng, hay là cảm kích, còn có…… giống như vị ngọt thoang thoảng trong gió.
Phó Tây Đường nghe xong rất nhiều quyển sách, nhưng quyển đang mở trước mặt, chậm chạp mãi chưa lật qua trang.
Hồi lâu anh mới nghĩ ra rốt cuộc Hứa Bạch giống điều gì ——– cậu như một chén chè đậu xanh ướp lạnh tươi mát giữa nắng hè chói chang.
Sạch sẽ sáng sủa như nước bạc hà trong suốt, tô điểm thêm vài sợi hồng xanh xinh đẹp, mứt táo và mứt bí đao ngọt ngào. Nhưng chén chè này không phải dạng có hoa không có quả, hoặc chỉ có món trang trí có cũng được không có cũng không sao, trong chén còn có gạo nếp và đậu xanh.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Phó Tây Đường nhẹ nhàng gõ trang sách, nhắm mắt lại, tiếp tục lẳng lặng nghe diễn, mặt mày càng thêm thả lỏng thư giãn.
Đợt này quay liên tục mười ngày có hơn, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Thẩm Thanh Thư giữa những ngôn ngữ giao chiến khẩn trương, vẫn như cũ không mất tự chủ, ngược lại y chậm rãi đào ra sự thật thực sự từ thầy mình.
Thầy y mới là tình báo phản đồ của ngoại bang, dùng bình phong “kiểm tra giúp cha Thẩm”, hiệu chỉnh những bản thảo cha Thẩm muốn đăng lên báo —— ông ấy cũng thường xuyên làm vậy cho học trò, cha Thẩm đương nhiên không nghi ngờ.
Bản thảo khi đưa ra ngoài, chỉ chỉnh sửa thêm này nọ chút đỉnh, cha Thẩm xuất phát từ tín nhiệm với thầy, cũng không truy xét vài ba chữ đó. Kết quả, vô số tình báo xen lẫn trong bài viết bị đăng lên.
Trong ngày cuối cùng, cũng là lần cuối cùng mang tới cho Thẩm Thanh Thư hai lựa chọn, hoặc là đầu nhập vào, hoặc là chết.
Phó Tây Đường chuyên chú lắng nghe, bỗng hơi tò mò kết cục cuối cùng của câu chuyện. Thẩm Thanh Thư đã chết, nhưng chuyện xưa sẽ không kết thúc tại đây.
Lúc này, khách của Phó Tây Đường cũng đã tới thăm.