Phóng viên giải trí vì đoạt đầu đề, cướp nhiệt độ, không đợi trở lại công ty sửa sang bản thảo, toàn bộ ngồi xổm trước cửa cao ốc Tứ Hải tranh nhau dùng di động trực tiếp tuyên bố tin tức.
Bọn họ dùng hàng loạt dấu chấm than phong phú và phương thức cực kỳ khoa trương biểu đạt sự khiếp sợ, truyền tải nội tâm mãnh liệt bạo động của mình tới quần chúng.
Cư dân mạng bị một đợt tin nóng như pháo hoa rực rỡ sáng lạn đinh tai nhức óc của Tết Nguyên Đán làm cho ngu người. Cửu lão gia mà Holmes mạng đào xới đã lâu cũng chưa đào ra được, nay đùng một phát lấy phương thức làm người kinh ngạc cảm thán ra mắt quần chúng, nhấc lên sóng lớn dữ dội.
Tù trưởng Châu Phi: Đây là ai?! Ai!? Ai nói cho tui đây là Cửu lão gia đi?!!!!!
An An là cục cưng bảo bối: Cửu lão gia! Đây là Cửu lão gia! Măt mũi Cửu lão gia thế này! Đứa nào kêu là ông cụ đầu trọc răng rụng nửa hàm! Bước ra đây!
Nho nhỏ hâm hâm: Má ơi hu hu hu hu hu!
Trời má ơi: Chân này! Eo này! Mắt kính này! Gương mặt! Khí thế! Cửu lão gia?!
Yêu anh Bắc Bắc: A a a a a a a vì sao giờ này Tứ Hải mới chịu thả Cửu lão gia ra! Vì sao?!
Canh cải thảo: Mị đã chết.
………
Thiên ngôn vạn ngữ, tổng kết thành một câu.
Giá trị nhan là chính nghĩa: Fan Hứa Bạch có độc phải không, trời má cái gì mà ông nội hòa ái, thiếu chút nữa bị chúng nó tẩy não rồi.
Hứa Bạch ngồi trong xe lướt xem bình luận, cười ngả nghiêng trên ghế, cậu không thể không thừa nhận ——— Mỹ mạo của Phó tiên sinh có thể so với vũ khí sát thương cực mạnh.
Cậu lại dùng tài khoản phụ vào diễn đàn fan của mình, chiêm ngưỡng một màn càng cuồng loạn quỷ quái.
Các cô bi thống, các cô sám hối, các cô hận không thể đem lời nói, tẩy não điêu trong quá khứ vo lại nhét ngược vào miệng Hứa A Tiên.
Hứa Bạch bình tĩnh ôn hòa mà nghĩ: Mẹ nó cái này có liên quan gì tới mình?
Đúng lúc này, sau oanh tạc của cư dân mạng, rốt cuộc mấu chốt của tin nóng đã được nhận ra ——— Cửu lão gia tới của Tứ Hải đón Hứa Bạch đi ăn.
Trước đó Hứa Bạch xuất hiện ở nhà Cửu lão gia.
Phong ba dồn dập, Cửu lão gia bí ẩn thần long thấy đầu không thấy đuôi xuất hiện trước mặt Hứa Bạch ngay cửa chính Tứ Hải.
Cư dân mạng lặp đi lặp lại phóng to hình ảnh xác nhận, giữa đại dương phóng viên người đối mắt mỉm cười với Cửu lão gia, chính là Hứa Bạch.
Mơ mộng hảo huyền: Emmmmmm có bao nhiêu người đang nghĩ như em nghĩ vậy ta.
Chó độc thân: Tôi tin mọi người đã nhìn ra.
Đạt đạt: Bấm tay tính toán, thời cơ thích hợp phất cờ khởi CP tới rồi.
Mạc tiểu tiên nữ: Xông lên! Chiến đi! Chiến đi!
Pháo Italy của ông nội mi đây: Căng buồm ra khơi chị em ơi!
Là tao cắn chó: Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao! Hóa thân thành sói!
Tàu chiến siêu cấp: Chị em ơi high lên high lên!
………..
Cao nhân Diệp tổng khí thế bức người lần thứ hai chiếm phòng làm việc của trưởng phòng quan hệ công chúng, kéo kéo cà vạt thở hổn hển thều thào: “Thả tên Cửu lão gia ra lóe mù mắt chó thủy tinh bọn họ cho tôi.”
Trưởng phòng không biết tên kiểu gì mà lóe mù mắt người ta được, nhưng Diệp tổng đã nói vậy, anh chỉ đành làm theo.
Diệp Viễn Tâm lại dặn dò: “Về sau tin tức về Cửu lão gia, ngoại trừ tai tiếng với Hứa Bạch, còn lại đều đè xuống hết, bất kể giá nào, biết chưa?”
“Đã biết, Diệp tổng.”
“Còn CP Tưởng Hứa gì đó thì đánh sập đi, tên khó nghe quá, có phẩm vị cơ bản không vậy hửm? Nhanh chóng hủy diệt ngay cho tôi!”
“Không cần hủy, đã tự sinh tự diệt rồi thưa Diệp tổng.” Lại còn bằng phương thức đá đổ nghiền vụn.
“Chú ý chuyện khẩn cấp hiện nay, tạm thời không cần thả tin tức đen về Bách Đạt, đám cháu rùa đó không xứng đoạt đầu đề của Cửu lão gia nhà tôi. Chờ lát nữa bên pháp vụ sẽ bàn bạc với các anh, mẹ kiếp ông kiện chết bọn chúng.”
Bên đây Diệp Viễn Tâm xoay tay hầm hè, bên kia Hứa Bạch ngẩng đầu hỏi Phó Tây Đường: “Phó tiên sinh, anh có xem bình luận trên mạng không?”
Phó Tây Đường thong thả ung dung xoa xoa miệng, “Không có.”
Bọn họ ăn cơm chiều ở Hà Hòa Hiên, đi vào bằng cửa chính, không kiêng dè bất kỳ ai, cũng không dùng thủ thuật che mắt như trước đây.
Cuối cùng Hứa Bạch cũng không nhịn nổi, đem chuyện fan dựng chuyện điêu “Ông nội hòa ái và cháu trai” cho Phó Tây Đường xem.
Phó Tây Đường nhìn lướt qua, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, “Rất vui vẻ?”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Bạch chống cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Tây Đường, “Vừa rồi Phó tiên sinh xuất hiện ở Tứ Hải đưa em khỏi vòng vây phóng viên, cảnh đẹp kinh điển chỉ có trên phim truyền hình đó nha. Từ hôm nay trở đi, em phải làm tình địch quốc dân rồi.”
Phó Tây Đường rất muốn nhắc nhở cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn người khác, phạm quy đấy. Nhưng nơi này chỉ có hai người bọn họ, anh cũng vui vẻ giả vờ câm điếc.
“Ăn cơm đi.” Phó Tây Đường giẽ cá đặt lên dĩa nhỏ đẩy tới trước mặt Hứa Bạch.
Hứa Bạch vừa ăn vừa hỏi: “Vậy tính là công khai quan hệ nhỉ? Về sau phố Bắc có thể sẽ không ổn.”
Hứa Bạch biết rõ tính cách Phó Tây Đường không thích ầm ĩ, cũng không thích bị nhiều người chú ý. Nếu như vì để cậu được vui mà phá vỡ đi yên lặng vốn có của Phó Tây Đường cùng phố Bắc, Hứa Bạch tình nguyện Phó Tây Đường không cần làm vậy.
Dư luận trên mạng, yêu mến hay ghét bỏ, luôn có biện pháp khác để giải quyết. Cậu, Chu Tử Nghị, Diệp Viễn Tâm, thậm chí toàn bộ Tứ Hải đều là những người chuyên nghiệp, không có chuyện không cản nổi chút sóng gió này.
Phó Tây Đường hỏi lại: “Chẳng lẽ em muốn nói chuyện yêu đương với một người bạn trai không tồn tại được trong đời sống hiện thực của em sao?”
Hứa Bạch sửng sốt, bỗng nhớ tới lần trước Phó Tây Đường nói ở trong xe ——— Từ giờ trở đi, tôi chỉ là Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường này, không phải phố Bắc Phó tiên sinh trong lời đồn. Anh chính thức bước vào cuộc sống của Hứa Bạch, dung nhập vào xã hội mới, thế nào dường như…… cũng không tồi.
“Chỉ cần Phó tiên sinh không ngại là được, về sau anh phải dính chặt em rồi. Tất cả mọi người đều biết CP chúng ta, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em, chắc chắn sẽ bị mắng chết.” Hứa Bạch cười trêu ghẹo.
Câu kế tiếp của Phó Tây Đường lại hất nước lạnh lên mặt cậu: “Cho nên, lát nữa cơm nước xong tôi đưa em về biệt thự.”
“Đưa em về biệt thự?” Hứa Bạch nhạy bén nhận ra được cách dùng từ hơi lạ.
“Trước em cứ ở đó, qua mấy ngày tôi lại tới đón em.” Phó Tây Đường nói.
Theo bản năng Hứa Bạch muốn hỏi vì sao, lời chưa ra khỏi miệng, chợt ý thức được mấu chốt vấn đề. Hiện giờ cậu đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, lại vừa cùng Phó Tây Đường ở bên nhau, tuyệt đối không thể qua loa mà công khai, thời cơ này không ổn.
Mà địa chỉ ở phố Bắc bị đưa ra ánh sáng đồng nghĩa với việc cậu không thể tiếp tục tự do ở đó nữa. Mặc dù cậu có thể dùng thủ thuật che đi gương mặt thật, nhưng nếu bị người ta chụp được có một người đàn ông lạ mặt ra vào nhà Phó tiên sinh, thế chẳng phải cậu tự chụp mũ xanh cho mình sao?
Ngụ ý người đàn ông có vợ đi ngoại tình mà không biết. “Đội mũ xanh”, hay còn gọi là “bị cắm sừng”.
Thao tác này quả thực làm người ta hít thở không thông mà.
Nghĩ được rõ ràng, Hứa Bạch vẫn buồng bực như cũ, “Mấy ngày là mấy ngày chứ, tháng sau em phải vào đoàn phim rồi. Lần này không quay chụp ở Bắc Kinh, đi xa lắm.”
Hứa Bạch tin tưởng Phó tiên sinh thần thông quảng đại sẽ giải quyết được nan đề này, giờ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đấy, tách ra một ngày thôi cậu đã thấy không chịu nổi. Đừng nói là sau đó còn phải chia xa một thời gian dài, với cái tính tình lắt nhắt của đạo diễn Phàn, một bộ phim truyền hình cổ trang phải đi khắp nơi lấy cảnh, ít nhất cũng phải quay bảy tám tháng.
Bảy tám tháng lận đó, chứ đâu phải bảy tám ngày.
“Tuyệt đối không quá ba ngày, có được không?” Ánh mắt Phó Tây Đường vừa bất đắc dĩ vừa chịu chuộng.
“Thôi cũng được.” Hứa Bạch là đàn ông đã thành niên, cậu tự nói với mình phải biết rụt rè một chút. Giữ vững lý trí, nghiêm túc công tác mới có thể nuôi Phó tiên sinh.
Cậu vừa đồng ý xong, Phó Tây Đường cũng không dỗ cậu nữa, giống như chuyện này cứ thế cho qua.
Một giờ sau, Hứa Bạch đứng trước cửa nhà nhìn Phó Tây Đường xoay người chuẩn bị rời đi, bẹp bẹp miệng, ngẩng đầu nhìn trời ——– ai thèm chứ. Sau đó cũng xoay người vào nhà, một bước, hai bước, ba bước…..
Sao Phó tiên sinh còn chưa gọi em nữa? Lúc này anh nên hôn chúc ngủ ngon mới phải chứ?
Hứa Bạch nhịn không được quay đầu lại, ở cửa không có ai, xe cũng không còn!
Chuyện đêm qua chẳng lẽ là giả sao!
Phòng ốc trống rỗng, trong lòng trống rỗng; Phó Tây Đường lạnh như băng, đêm tối lạnh như băng. Hứa A Tiên một mét tám khóc chít chít.
Hứa Bạch hất rớt dép lê, ngã ụp xuống sofa, chỉ có thể lấy di động ra lướt weibo an ủi con tim hiu quạnh của mình.
Trên mạng vẫn là một mảng vui mừng, CP của Phó Tây Đường và Hứa Bạch cũng đã ra lò, mệnh danh là —– Phó Bạch.
Bởi vì Phó Tây Đường chỉ xuất hiện một lần như vậy, các phóng viên đưa ra ảnh chụp thì nhiều mà khác biệt thì chẳng bao nhiêu, cư dân mạng xem không đủ bắt đầu đào xới chuyện cũ.
“Chuyện ở đường số 09 phố Bắc” cứ thế thành lửa ngọn lửa bập bùng giữa gió đông.
Tứ Hải vẫn chưa xác minh gì về chuyện Hứa Bạch ở nhà Phó Tây Đường, bởi Diệp Viễn Tâm đã chính miệng thừa nhận họ là bạn bè, cũng coi như nể mặt phía truyền thông rồi. Càng giải thích nhiều càng mờ ám thôi.
Dần dần những chuyện vụn vặt khi quay “Chuyện ở đường số 09 phố Bắc” bị các “Anh hùng biết tuốt” truy lùng ra.
Thí dụ như căn nhà trong phim là bất động sản của Phó Tây Đường, còn anh thì sống ở cách vách.
Lại thí dụ như Hứa Bạch trặc chân, Phó Tây Đường cho cậu ở tạm, tiện cho cậu đi lại phim trường. Chân của Hứa Bạch đã khỏi lâu rồi, dù fan có đau lòng, phản ứng cũng không kịch liệt cho lắm, có vài vấn đề khác cứ thế đột nhiên thu hút người ta chú ý.
Bình chân như vại: Ồ, nghệ sĩ dưới trướng bị thương, coi như tâm lý quan tâm nhân viên của Đại lão bản đi, thì cho ở tạm nhà mình cũng hợp lý, cực kỳ hợp lý.
Đồ ăn có độc: Cảm động cả Trung Quốc.
Tiểu Hâm Hâm pha lê: Ở chung dưới mái hiên, ở bên cạnh quan tâm, tui hiểu hết hiểu hết mà! Các người không cần nói nữa! Tui không kiềm chế được phải bổ não đây!
Collagen: Phó Bạch is real!!!!
A Thu: Tặng một nụ cười từ ái của mẹ già.
Tiên nữ Chân Chân: Chời má mị ở gần phố Bắc a a â a a a a â a a! Bên đó có vài căn nhà kiểu Tây cũ từ thời Dân Quốc, Phó Tây Đường tên thiệt xứng với kiểu nhà này! Quá có cảm giác luôn! Chuyện tình yêu của ảnh đế trẻ tuổi và đại lão gia xuyên không quý vị ơiiiiii!
Kiều muội muội: Mời xem mời xem nhất phẩm nhất phẩm đây!
……..
Hứa Bạch chỉ phản ứng bằng một từ: Hừ.
Cậu vắt chéo chân năm ngửa trên sofa, lười tới độ không muốn đứng dậy tắm rửa, TV chuyển qua kênh nông nghiệp, hôm nay hướng dẫn nuôi sâu, Hứa Bạch sợ tới mức suýt chút nữa một cước đá bay TV.
Thế giới này thật đáng sợ.
Hứa Bạch chìm sâu trong dư vị khủng bố do sâu mang lại, an tĩnh như gà nằm thêm chốc lát. Phút chốc cậu chậm rãi cảm thấy trong phòng trống rỗng lại tĩnh lặng mênh mông.
Nhà số 10 phố bắc tuy rất an tĩnh nhưng ở đó có A Yên và Phó tiên sinh. Hứa Bạch ở chung với họ quen rồi, chợt trở về biệt thự riêng chỉ có một mình, khó tránh khỏi quạnh quẽ.
Tối qua cậu còn ngủ cùng giường với Phó tiên sinh.
Càng nghĩ Hứa Bạch càng thấy không dễ chịu. Cậu giơ tay vò loạn tóc, dứt khoát triệu Cân Đẩu Vân 2.0, lật người từ sofa lên Cân Đẩu Vân, chậm rãi lượn về phòng ngủ.
Cân Đẩu Vân bay rất chậm, còn chưa tới cửa phòng Hứa Bạch đã nghe được tiếng chuông cửa.
Đã chín giờ tối rồi, ai lại tới lúc này?
Hứa Bạch dựa theo kinh nghiệm trước đây, phán định là Chu Tử Nghị hoặc Khương Sinh, bọn họ thường vì vấn đề công việc mà tới đây, không nề hà ban ngày hay tối muộn.
Mọi người đều quá quen thuộc với nhau, Hứa Bạch có hơi cẩu thả, chỉ nhích chân ngồi thẳng dậy một chút rồi chỉ huy Cân Đẩu Vân đưa mình tới cửa.
“Trễ vậy rồi còn việc gì thế?” Hứa Bạch đánh ngáp mở cửa, bỗng dưng ngơ ngẩn, trong bóng đêm mông lung, cậu thấy Phó Tây Đường kéo vali da dắt chó theo đứng trước cửa.
Phó Tây Đường liếc mắt đánh giá trên dưới, hôm nay cách bạn trai nhỏ lên sân khấu có hơi đặc biệt.
“Phó tiên sinh!” Hứa Bạch vội vàng nhảy khỏi Cân Đẩu Vân, chân trần mà đứng.
“Không mời tôi vào sao?” Phó Tây Đường hỏi.
Tướng quân phối hợp mà kêu, Phó Tây Đường vừa buông tay nó đã vọt vào phòng khách, kéo thùng đồ chơi ra vui vẻ quậy tung trong nhà mình.
Hứa Bạch không thèm đếm xỉa nó, ánh mắt liếc nhìn vali da trong tay Phó Tây Đường, nhịn không được hỏi: “Phó tiên sinh anh……..”
Phó Tây Đường nhìn bất ngờ vui vẻ lập lòe trong mắt cậu, đáp: “Phố Bắc nhiều khách không mời mà đến, quấy rầy thanh tịnh của người khác, em thu lưu tôi được không?”
“Đương nhiên đương nhiên rồi.” Hứa Bạch kéo Phó Tây Đường vào nhà, còn ân cần lấy cho anh đôi dép lê mới tinh.
Giờ phút này cậu hồi tưởng lại mỗi lời nói cử chỉ của Phó Tây Đường từ bữa cơm chiều, não tự động chêm nhạc đệm bản tình ca nhỏ BGM, tuần hoàn lặp lại.
“Phòng ngủ ở đâu?” Phó Tây Đường đánh giá bên trong nhà Hứa Bạch, chủ động hỏi.
“Đi theo em.” Hứa Bạch không cần nghĩ ngợi dẫn anh tới phòng ngủ của mình, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng chứa quần áo, nhét đầy quần áo, giầy, phụ kiện. Cậu nhanh tay lẹ chân lùa ra một khoảng trống, hào phóng nói: “Đồ đạc để ở đây đi.”
Phó Tây Đường nhìn phòng quần áo không biết bao lâu rồi chưa được sửa sang, không tỏ ý kiến, chỉ thong thả ung dung mở vali rồi phẩy một pháp thuật để đồ đạc tự mình bày biện chỉnh tề.
Hứa Bạch hôm nay cũng điên cuồng đánh call cho Phó tiên sinh. A Yên không có mặt, nhưng có vẻ như mấy việc tay chân cũng không đáng bận tâm, quá tuyệt vời.
A Yên lúc này đang ôm đầu gối ngồi xổm trước nhà số 10 phố Bắc, một mình cảm thụ đêm hè trống vắng đìu hiu lạnh lẽo. Thế giới này quá tàn khốc với cậu bé, yêu quái nói chuyện yêu đương đều đánh mất tấm lòng đồng cảm cơ bản và đạo đức xã hội, thế mà lại để cậu bé một mình ở lại trông cửa.
Cậu muốn bỏ nhà đi trốn.
Lần này nhất định phải trốn ngay.
Cho dù thế nào cũng phải bỏ nhà đi cho bằng được.