EDITOR: LAM
Lúc Hạ Tê Kình đặt chân vào nhà của gia đình họ Thời, bên trong ngôi nhà đang rất ầm ĩ.
Căn biệt thự cũ của nhà họ Thời thuộc kiểu ba gian (*), những tiếng cãi vã phát ra từ trên lầu, gồm cả nam lẫn nữ.
Người quản gia có đôi chút ngượng ngùng trong khi Hạ Tê Kình lại tương đối bình tĩnh, còn an ủi ngược lại người quản gia, “Không sao, ngài cứ bận việc của mình đi ạ, tôi ngồi ở phòng khách đợi một lát là được rồi.”
Quản gia, “Cậu có muốn uống gì không?”
Hạ Tê Kình muốn nói Coca nhưng lại nghĩ đây là lần đầu tiên mình đến gặp mặt gia đình nhà người ta thế nên đành phải cưỡng ép bản thân dằn lòng xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo, “Trà bình thường thôi ạ… Có thể cho thêm chút đường được chứ?”
Trẻ con hảo ngọt là lẽ đương nhiên, trong lúc vô tình để lộ ra sơ hở lại còn tự cho là mình đã che giấu rất kĩ.
Quản gia mỉm cười, “Tôi sẽ rót một ly Coca cùng với một ít khoai tây lát mang đến đây cho cậu.”
Hạ Tê Kình vui mừng khôn xiết cố kìm lại khóe miệng của mình, “Ồ, như vậy, thôi cũng được… Có vị cà chua không ạ?”
Trong khi ở trên lầu huyên náo một trận thì Hạ Tê Kình ở tầng dưới lại đang ngồi trên ghế sô pha, ừng ực uống Coca và nhai rồm rộp khoai tây lát mỏng, cậu coi âm thanh tranh cãi trên lầu như là món ăn kèm theo rồi nghe một cách hăng say, cảm giác hệt như đang có mặt tại hiện trường của một bộ phim truyền hình về đạo đức gia đình vậy đó.
Thời Tự nhanh chóng nhìn thấy cảnh này ngay khi vừa đi xuống cầu thang, khéo thay Hạ Tê Kình cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người giao nhau.
Hắn đình chỉ bước chân, trong ánh mắt thoáng hiện nét kinh ngạc, “Sao lại là cậu?”
Bàn tay của Hạ Tê Kình dính đầy bột vụn khoai tây, cậu chưa kịp chùi thì đã bị câu hỏi chặn đầu này của Thời Tự làm cho á khẩu, đành phải cười ngây ngô, “Lớp trưởng đại nhân, buổi sáng tốt lành nha.”
Thời Tự nhanh chóng phản ứng lại, nhướng mày nói, “Hóa ra là cậu, vậy thì càng tốt, cậu tới nói với bố mẹ tôi đi.”
“Tôi… Nói cái gì?”
“Cậu cũng bị bố mẹ ép buộc đúng chứ? Không sao đâu, đừng sợ, tôi đã nói chuyện với bố mẹ cả một buổi sáng, bọn họ sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi. Giờ là thời buổi nào rồi, loại sự tình ép duyên thế này mình phải đứng lên đấu tranh cho tới cùng mới được.” Thời Tự gọi nữ giúp việc mang đến một cái khăn ướt sạch, lễ độ đưa sang cho Hạ Tê Kình, “Huống hồ cậu và tôi còn là bạn học chung một lớp, cùng trường đã hơn một năm, nếu có thể phát sinh cái gì thì đã sớm xảy ra rồi, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không?”
Vóc người của Thời Tự cao lớn, hắn ôn hòa đứng ở trước mặt Hạ Tê Kình, cùng cậu thương lượng.
Hạ Tê Kình nhận lấy khăn ướt sau đó lau sạch bàn tay dính đầy bột khoai tây của mình rồi mới lúng túng nở nụ cười, “Thế nhưng…”
“Thế nhưng sao?”
“Thế nhưng, là do tôi tự nguyện mà.”
Hết chương 1
Văn án Chương 2
Thôi bỏ bà, bạn công đụng ngay bạn thụ là thánh nhây gòy. =]]Chú thích:Cho những bạn nào chưa hình dung được con Cá Voi Trắng trông như thế nào nha, chữ Kình trong tên của thụ nghĩa là Cá Voi đó, cái mặt con cá sao là bản mặt bạn thụ y chang vậy. =]] [Ú òa, hết hồn chưa hooman](*) Biệt thự ba gian: