• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu lưỡi của Thời Tự áp vào tuyến thể, giây tiếp theo, hắn khẽ khàng cắn lên.

Nơi đó chứa một lượng tin tức tố hương muối biển vị vải thiều đang không ngừng cuồn cuộn trào dâng, nương nhờ sắc mặt càng lúc càng đỏ của Omega, hương vị của chúng mỗi lúc một ngạt ngào. Cuối cùng, ước chừng khoảng ba phút đồng hồ, khe hở nhỏ thành công mở ra.

Tức thì, tin tức tố tựa như sóng thần dũng mãnh xộc lên khiến cho Hạ Tê Kình khó nhịn ngửa đầu, nức nở thành tiếng.

Thời Tự xâu xé tuyến thể của cậu, hung tợn rót vào tin tức tố.

Hơi thở băng tuyết lấp đầy tuyến thể, cực nóng và lạnh lẽo tận cùng quấn riết lẫn nhau, chúng kích thích Omega ưỡn thắt lưng lên, bấu chặt vào phần tay vịn của chiếc ghế sô pha.

Dù sao hiện tại cả hai đều đang ở trong một gian phòng khách sáng sủa rộng rãi, cửa sổ cũng như rèm cửa đồng loạt mở toang, gió nhẹ đầu thu xuyên qua rèm cửa, mang đến bầu không khí mát mẻ ẩm ướt lúc chạng vạng. Cách đó không xa truyền đến tiếng người đi đường huyên náo, âm thanh hỗn loạn rối ren, len lỏi vào căn nhà của bọn họ.

Quả thực dễ khiến người ta liên tưởng đến một màn ái ân tằng tịu chốn công cộng, nhất là khi nghĩ đến ông ngoại và bố mẹ Thời đều đã từng ngồi trên chiếc ghế sô pha này, về sau cũng sẽ có người ngồi ở đây trò chuyện tán gẫu, bụng của Hạ Tê Kình co rút từng chút một.

Vì không muốn để bản thân phát ra tiếng rên rỉ, Hạ Tê Kình đành phải cắn tấm thảm bằng vải cotton màu be được phủ trên bề mặt ghế sô pha rồi nhắm nghiền hai mắt.

Nước mắt thấm ướt bọc ghế sô pha, lưu lại những vệt tối màu hệt như hoa văn cánh sen nho nhỏ nở rộ trên nền màu thuần sắc, quái dị nhưng cũng thật kiều diễm.

Mãi cho đến khi tin tức tố hoàn tất việc giao hòa, Hạ Tê Kình mới dần bình tĩnh lại rồi nằm úp sấp lên phần tay vịn của chiếc ghế sô pha, chỉ tội cho phần gáy đáng thương đỏ bừng cả một mảng.

Thời Tự mổ hôn liên tục vào gáy Hạ Tê Kình, dỗ dành ôm chặt lấy cậu, “Không sao rồi, không sao rồi…”

Giọng nói phảng phất nét là lạ, thoáng khàn khàn, tựa hồ đang kìm nén điều gì đó.

Tư thế ôm cũng không gần sát mà là cố ý kéo dài một khoảng cách nhất định, như thể muốn tránh đụng chạm đôi chỗ trên thân thể cậu.

Hạ Tê Kình đương nhiên biết lý do của những hành động này.

Thời Tự chưa bao giờ che giấu tâm tư muốn gần gũi cậu, tuy nhiên, Thời Tự lại không nhân lúc cậu gặp khó khăn để tiến hành bước dấu hiệu chung thân, cũng không làm gì khác, chỉ đơn giản là tạm thời dấu hiệu mà thôi, vừa có thể cấp tốc xoa dịu cậu vừa chừa lại cho cậu cơ hội đổi ý cuối cùng.

Thật sự là…

Hạ Tê Kình bỗng dưng lên tiếng, “Không thấy khó chịu à?”

“Hả?”

“Ý mình là, cậu như thế không thấy khó chịu à?”

Thời Tự lùi ra sau theo bản năng, “Vẫn ổn, cậu đừng quan tâm tớ…”

Hạ Tê Kình mất kiên nhẫn, trở mình cưỡi lên người hắn.

Cậu đẩy Thời Tự tựa người vào sô pha, còn bản thân thì ngồi trên đùi hắn, nghiêm nghị nhìn xuống.

Có thể là do vừa được tin tức tố bao phủ cho nên Hạ Tê Kình thoạt nhìn có hơi khác lạ, da dẻ hồng hào, căng tràn mọng nước, loáng thoáng mùi vị của trái chín cây, trông chẳng khác nào hoa quả mới bóc vỏ, chỉ cần chạm nhẹ mà đã tràn ra mật ngọt.

Thời Tự hoảng hốt đôi chút, mắt không biết nên nhìn vào đâu, luống cuống tay chân không dám ôm lấy cậu.

Hắn sợ mình sẽ mất đi lý trí, sợ bản thân không khống chế được mà làm tổn thương Hạ Tê Kình, sợ xáo trộn mối quan hệ khó khăn lắm mới tốt đẹp giữa bọn họ.

Thế nhưng Omega lại không hiểu cho nỗi lòng khó tỏ bày của hắn.

Hạ Tê Kình bất thình lình cúi xuống, cậu hằn môi mình lên môi Thời Tự.

Lành lạnh, dịu êm, mằn mặn, giống như một quả bưởi đã được lột sạch vỏ.

“Thế này, có đỡ hơn chút nào không?” Hạ Tê Kình thỏ thẻ hỏi.

Thời Tự ngây dại, miệng mím chặt, thốt chẳng nên lời.

Thấy hắn không phản ứng, từng đợt thẹn thùng bắt đầu tràn lan trong lòng Hạ Tê Kình, cậu toan đứng dậy co giò bỏ trốn.

Song, vừa nhấc người thì đã bị kéo lại.

“Giờ mới chạy hình như có hơi trễ.” Thời Tự ghé sát vào lỗ tai cậu thổi khí, trông chẳng khác nào mấy gã lưu manh dày dạn tình trường, “Nếu đã muốn dạy thì mình cùng nhau dạy nha, thầy Tiểu Hạ.”

Khoảnh khắc ngã lên trên chiếc giường màu lam nhạt, Hạ Tê Kình ngay lập tức hối hận, cậu dùng toàn bộ tay chân của mình lồm cồm bò đến bên mép giường nhưng chưa kịp chạm đến chân giường thì mắt cá chân đã bị người giữ lại. Mà lúc đó Hạ Tê Kình còn đang mặc một chiếc quần đùi thể thao màu trắng, cẳng chân thẳng tắp, lõa lồ đẹp đẽ. Trong mắt Alpha, hành động này chẳng khác gì lời mời gọi suồng sã.

Hạ Tê Kình co giò muốn thoát khỏi sự kìm hãm của Thời Tự nhưng cậu nào hay biết chiếc quần đùi màu trắng trên người mình vốn dĩ rộng thênh thang, khi cậu cong chân lên, đùi trong trắng ngần của cậu trần trụi lộ ra, nhìn thấy được cả đường viền quần lót màu xám lấp ló bên trong.

Hai mắt Thời Tự đỏ chót, hắn thẳng tay kéo chiếc quần đùi của cậu xuống.

Hạ Tê Kình sợ tới mức thoáng ngây dại, bình thường dù cho cậu có khiêu khích cỡ nào đi chăng nữa thì Thời Tự vẫn có thể nhẫn nhịn được, quá lắm là ôm cậu cọ loạn chút thôi chứ chưa từng trắng trợn như thế bao giờ.

Vì vậy, từ trước đến nay cậu luôn nghĩ Thời Tự sẽ mãi là mẫu người nhã nhặn, lịch thiệp.

Song, giờ phút này đây, Thời Tự lại tuột quần đùi cậu xuống với một đôi mắt đỏ chót, thậm chí còn được voi đòi tiên muốn cởi luôn cả quần lót của cậu.

Hạ Tê Kình đạp Thời Tự một đạp cho nên mắt cá chân còn tự do kia của cậu cũng bị người Alpha chộp được kéo ngược trở về.

Mùi tuyết đầu mùa mỗi lúc một nồng, Hạ Tê Kình bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, chuyện xảy ra trong xe lần trước hãy còn sống động nơi tâm trí, cậu không muốn phát sinh quan hệ với Thời Tự trong lúc Thời Tự đánh mất toàn bộ lý trí.

Như thể biết cậu đang nghĩ gì, Thời Tự đột nhiên ấm ách lên tiếng, “Đừng lo lắng.”

Hắn vùi đầu, cách một lớp quần lót liếm láp hạ bộ của cậu, “Tớ hoàn toàn tỉnh táo…”

Thời Tự khàn giọng nói, “Tớ khát khao nơi này của cậu đã lâu lắm rồi, dù cho có đang là ban ngày ban mặt thì tớ cũng muốn, cậu biết hay chăng?”

“Có biết tại sao tớ lại yêu cầu bác gái quét dọn đổi bộ đồ ngủ của cậu từ dạng ngắn sang thành dạng quần dài tay dài không? Cậu hay ăn mặc chểnh mảng, cổ áo rộng toác, mỗi lần cậu từ trên lầu bước xuống, tớ có thể nương theo ống quần nhìn rõ đồ lót bên trong của cậu… Tớ thật sự đã nghĩ là cậu cố ý, cậu biết phía dưới của tớ sẽ trở nên căng cứng nóng nảy, biết là tớ muốn đè cậu ngay tại bàn ăn làm cậu cho tới khi cậu khóc mới thôi, đúng chứ hả?”

“Mình không biết!”

“Cậu có biết.” Hắn muốn bắt nạt Hạ Tê Kình, muốn khiến cho cậu hết đường chối cãi, “Cậu cố ý quyến rũ tớ, khiến tớ ngay tại sáng sớm phải dựng thẳng cột cờ, cậu biết rõ là tớ không dám chạm vào người cậu, tớ chỉ có thể đi xối nước lạnh mà thôi, cậu lại còn dùng vẻ mặt vô tội nhìn tớ cứ như thể cậu nào hay biết gì.”

Hạ Tê Kình không chịu để Thời Tự liếm nên mới đá một cước vào bả vai của hắn, để hắn cút sang một bên.

Thời Tự cởi bỏ quần lót của cậu, vùi đầu chôn xuống.

Sau một cú đớp, Hạ Tê Kình như chết lặng.

Cậu che miệng lại, thân thể kịch liệt run rẩy, gò má phiếm hồng, nước mắt không thể khống chế được chực trào rơi xuống.

Hạ bộ được bao bọc trong khoang miệng ấm áp, ngậm mút mơn trớn, âm yếm từ trước ra sau, hệt như đang nhâm nhi một món tráng miệng thơm ngon nào đó, càn quét toàn bộ ngóc ngách. 

Hạ Tê Kình chưa bao giờ được người khác phục vụ tận tình đến thế, không tới vài phút mà thắt lưng đã ưỡn lên vội vã muốn phóng thích. 

Cậu dùng sức đẩy Thời Tự ra nhưng Thời Tự cứ miết chặt chẳng chịu nhả, dưới sự trêu ghẹo ấy cậu đành phải tuớc vũ khí đầu hàng, hết thảy tinh hoa đều bắn vào bên trong cuống họng của Thời Tự.

Thời Tự ngẩng đầu, nơi khóe miệng hãy còn đọng lại thứ chất lỏng màu trắng sữa trong suốt.

Hắn ngửa cổ, ực một tiếng nuốt xuống.

Toàn bộ gương mặt của Hạ Tê Kình thoáng chốc đỏ bừng, bởi vì quá mức thẹn thùng mà nức nở, “Ai cho cậu nuốt…”

Thời Tự xáp tới hôn, buộc cậu phải nhấm nháp hương vị tanh nồng kia, “Đồ của chính mình, chớ nên ghét bỏ.”

Trong lúc giằng co, chiếc quần dài của Thời Tự cũng đã tuột xuống từ khi nào, hắn nhào lên hôn Hạ Tê Kình, chân phải dùng sức chen vào giữa hai bên bắp đùi của cậu, cách một lớp quần lót, chẳng biết là vô tình hay cố ý đỉnh nhẹ vào vị trí mới vừa giải tỏa của cậu.

Hạ Tê Kình muốn che lại thân dưới của mình, vừa để người hôn vừa nói, “Đừng đụng…”

“Sao thế? Bởi vì có cảm giác phải không…” Thời Tự cười khẽ, “Cậu nhạy cảm lắm đấy.”

Cây hàng vừa mới được giải phóng, sau vài lần bị người cố tình ma sát, nay lại run rẩy ngóc đầu dậy.

Mà Thời Tự từ đầu đến cuối vẫn cứ cứng rắn như một thanh que hàn đè lên nửa người dưới của Omega, thậm chí còn mặt dày mày dạn hỏi cậu, “Thầy Tiểu Hạ, em phục vụ thầy chu đáo chứ hả?”

“… Cút.”

“Không cút.” Thời Tự dây dưa không ngớt áp lên người cậu, “Thầy còn chưa dạy cho em mà, phía dưới của em cứng quá rồi nè, thầy ơi, giúp em với, thầy Tiểu Hạ.”

“… Đừng có gọi như vậy!”

Hạ Tê Kình không thể chịu được sự trêu chọc này của Thời Tự, cậu thẹn quá hóa giận co chân muốn đạp người.

Thời Tự biết mình đùa quá trớn chọc Hạ Tê Kình nổi cáu, thế là nhanh chóng ôm cậu vào lòng dỗ dành, đương lúc dỗ dành hắn kìm lòng không đậu, thò tay xuống véo nhẹ cặp mông hệt như bánh pudding sữa kia của cậu sau đó đưa đầu ngón tay tới nếp gấp bí ẩn rồi thử thăm dò sờ soạng đôi chút.

Phản ứng của Hạ Tê Kình nằm ngoài dự kiến của hắn, cậu gần như ngay lập tức òa khóc vì sợ hãi rồi cắn mạnh vào bả vai hắn.

Thời Tự dò xét bất thành, đành phải tạm thời từ bỏ mà buông lời trấn an, “Sợ gì nào… Tớ đây chưa có làm cái gì hết nha…”

Cuối cùng, hắn đè người dưới thân mình rồi để cậu kẹp chặt lại hai chân, ngay tại bắp đùi mềm mại trắng nõn kia cọ sát tới khi phun trào.

Cặp đùi trong vốn dĩ mịn màng của Hạ Tê Kình giờ khắc này bị mài đến sưng đỏ, chính giữa nơi đó nhớp nháp một mảng, từng giọt nước mắt vương trên bờ mi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm Hạ Tê Kình tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu dường như đã mất đi ký ức trong chốc lát.

Điều đầu tiên mà cậu nhìn thấy ngay lúc vừa mở mắt chính là trần nhà màu lam nhạt cùng với một chiếc đèn chùm giản lược kiểu Âu, đây không phải loại đèn trần có họa tiết gấu nhỏ như trong phòng cậu.

Đại não bắt đầu trở nên hoang mang, nghĩ thầm rằng, mình đang ở khách sạn hay gì?

Hạ Tê Kình dáo dác nhìn chung quanh, giường rất lớn và sạch sẽ.

Sau đó tầm mắt cậu rơi vào trên bàn học và giá sách, đến khi nhìn thấy chiếc máy tính bảng quen thuộc thì cậu mới mơ hồ nhớ tới, ồ, nơi này là phòng ngủ của Thời Tự.

Kí ức đêm qua lũ lượt ùa về trong tâm trí khiến cho Hạ Tê Kình hóa đá ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, cánh cửa bị người mở ra.

Thời Tự khoát một chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc ướt đẫm, trông thấy cậu tỉnh thì có hơi ngạc nhiên, “Sao cậu không ngủ thêm một lát nữa?”

Hắn lau tóc rồi bước đến ngồi trên giường.

Bản năng của Hạ Tê Kình nhắc cậu phải nhanh chóng bỏ chạy nhưng ngay khi cái mông vừa di chuyển, Thời Tự đã kịp giữ cậu lại.

“Đừng có bảo với tớ là cậu quên sạch mọi chuyện ngày hôm qua rồi nhé?” Thời Tự cười mỉm chi nhìn cậu, “Nếu cậu muốn nằm lì trên giường suốt cả ngày hôm nay thì cứ việc thử xem.”

“… Mình không có ý đó.”

“Vậy thì tốt.” Thời Tự nhìn cậu một lúc rồi cúi người xuống hôn.

Tóc của Thời Tự hãy còn ẩm ướt mang theo đôi chút mát mẻ, hắn khẽ nghiêng người hôn nhẹ lên bờ môi cậu, nửa như rực cháy nửa lại ngang tàn.

Hạ Tê Kình mơ màng cùng hắn hôn môi, cảm giác bản thân tựa hồ đang sà vào bên trong biển mây, bốn phía đều là mây mù và hơi nước, chẳng thể nhìn rõ trăng sao.

Thứ nóng bỏng duy nhất chính là nụ hôn của Thời Tự, hắn quấn lấy cậu từ trong ra ngoài, sáng ngời nhưng cũng thật yên tĩnh.

Hạ Tê Kình khẽ hé miệng, bộ dạng ngốc nghếch, giống hệt một chú mèo con đang chờ được liếm láp.

Thời Tự bất đắc dĩ lên tiếng, “Đừng hé miệng mãi thế chứ, không mỏi?”

“Tại cậu cứ cho hết lưỡi vào trong… Nhắc mới nhớ, sao kĩ thuật của cậu điêu luyện quá vậy? Kinh nghiệm đầy mình ghê nhỉ?”

“Cậu ghen hả?”

“Hỏi chơi thế thôi, không muốn nói thì quên đi.” Hạ Tê Kình trả lời sau đó định nhấc chăn bông bước xuống giường.

Thời Tự cười sảng khoái rồi đè cậu trở lại, “Thôi mà, để tớ nói, TV dạy tớ đấy. Cái thuở còn học tiểu học, tớ với mẹ hay xem mấy bộ phim truyền hình cổ trang máu chó, nam chính và nữ chính mỗi lần cãi nhau là y như rằng kiểu gì cũng hôn môi. Lúc đầu mẹ còn che mắt tớ nhưng sau đó bà cũng mặc kệ luôn, bà nói nam nữ chính kiếp trước chắc có lẽ là keo dán thành tinh nên mới hễ một chút là cứ dính chặt lấy miệng của đối phương như thế.”

Hạ Tê Kình bật cười.

Nụ cười này của cậu có một phần là cố tình nhằm phân tán sự chú ý của Thời Tự.

Tuy rằng tối hôm qua cả hai không vượt rào đến bước cuối cùng nhưng đùi trong lại bị mài đến sưng đỏ, chỉ cần dịch chuyển chút thôi là đã cảm thấy nóng ran giữa bắp đùi, như bị người bôi một lớp dầu ớt, vừa ngứa vừa ê ẩm, phần thắt lưng cũng bởi vì ma sát lẫn chống cự mà trở nên đau nhức.

Hạ Tê Kình không muốn để hắn phát giác ra điều dị thường, thế nên mới vờ như chẳng có gì xảy ra, vén chăn rời giường.

Song, Thời Tự lại bất thình lình cúi xuống bế bổng cậu lên.

Hạ Tê Kình túng quẫn gần chết, “Mình vẫn ổn mà…”

“Hửm, da trầy hết mà bảo ổn là ổn thế nào?”

“… Sao cậu biết trầy da?”

“Bằng không, cậu nghĩ ga giường ai thay, đồ ngủ ai mặc, thuốc mỡ trên miệng vết thương của cậu là ai thoa?”

Tưởng tượng đến những việc Thời Tự đã làm cho mình, mặt Hạ Tê Kình cấp tốc nóng ran.

Hạ Tê Kình bị hắn ôm tới trước bàn ăn, trên ghế lót một tấm đệm bông rất dày, thậm chí còn có bát canh đậu phụ cá chép bồi bổ cơ thể nữa.

Vốn dĩ Hạ Tê Kình đã rất bối rối khi được người bế như vậy, giờ lại thêm cả cái này khiến cho cậu nhịn hết nổi, “Ngài tính dưỡng thai hay gì?”

Cậu cũng đâu phải người mang thai.

Thời Tự chẳng hề có ý ăn năn, “Diễn tập trước thôi, dù sao rồi ngày đó sẽ đến.”

Hạ Tê Kình thẹn quá hóa giận, “… Ai bảo với cậu là rồi ngày đó sẽ đến!”

“Còn ai trồng khoai đất này nữa.” Thời Tự xáp tới gần, mặt dày mày dạn hôn cậu một cái, “Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy về, lại còn phát sinh cả cơ sở hôn nhân thực tế, cậu không thoát được đâu.”

Hạ Tê Kình khó bề tin tưởng tên lưu manh trước mặt mình đây lại chính là “Thời Thần” cao ngạo lãnh đạm trong truyền thuyết.

Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, lời này xác thực không ngoa tí nào.

Trong quá trình ăn điểm tâm, Thời Tự tựa hồ không khống chế được hành vi của mình, khi thì bóc trứng, lúc lại thêm một muỗng mật ong, sau đó còn đòi đi hâm lại sữa cho cậu, nếu không phải vì cậu kiên quyết cự tuyệt thì hắn thật sự còn muốn đút cháo cho cậu ăn.

Hạ Tê Kình tránh không khỏi có chút hoài nghi liệu có phải là do hồi bé gã thanh niên này lỡ coi quá nhiều kịch bản phim máu chó cho nên mới xem cậu như một tên bệnh nhân sống dở chết dở để mà đối đãi hay không.

Sau khi dùng xong bữa sáng và chuẩn bị đến trường, Hạ Tê Kình đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Chu Dục Linh.

Cậu cứ tưởng mẹ muốn mình về lấy tương đậu biện, bánh gạo hấp linh tinh các thứ nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng cãi vã và âm thanh đập phá đồ đạc.

“Hôm nay con có bận gì không? Tạt ngang qua nhà một chuyến đi.” Giọng điệu của Chu Dục Linh thoáng hiện vẻ lo lắng, “Trong nhà… Xảy ra chuyện rồi.”

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Chu Dục Linh ngập ngừng trong giây lát, sau đó thở dài nói, “Tối hôm qua Chi Tang trở về nhà, nó bảo là muốn kiếm lại cuốn album ảnh của nó lúc nhỏ nhưng nó không tìm thấy, sáng nay nó tiếp tục tìm, mẹ mới kêu nó chạy vô thư phòng thử xem sao… Ai mà biết nó lật ra bản hợp đồng.”

Hạ Tê Kình gần như đã ngừng hô hấp.

“Hợp đồng vốn là bị bố của con giấu ở dưới đáy kệ sách, mẹ cứ ngỡ là ổng thả ở trong cửa hàng, nào hay…”

Đầu dây phía bên kia vọng tới âm thanh đầy giận dữ của Hạ Chi Tang.

Hạ Tê Kình biết nếu mình không trở về, bà cô này rất có thể sẽ đập nát hết đồ đạc trong nhà.

Cậu vội vàng nói “Con biết rồi, về ngay đây ạ” sau đó cúp máy.

Thời Tự nhíu mày hỏi, “Cậu muốn đi đâu? Vết thương chưa lành mà.”

“Không ổn, mình phải ghé qua nhà một chuyến. Hạ Chi Tang phát hiện ra bản hợp đồng rồi, bố mẹ mình cũng phải chào thua nó.”

“Vậy thì cứ nói thật cho con bé biết là hiện tại bọn mình đang hẹn hò.”

Hạ Tê Kình bật thốt theo bản năng, “Không được!”

Nụ cười trên gương mặt Thời Tự cứng lại ngay tức khắc, “Ý cậu là sao?”

“Mình…”

“Ý của cậu là bọn mình phải lén lút chứ không được công khai hẹn hò và phải vờ như hai đứa mình chỉ đơn thuần là mối quan hệ đối tác?” Hắn gằn từng chữ một, “Hạ Tê Kình, cậu coi tớ là cái gì?”
{Bản raw mà tớ tải không có cảnh H chỉ có một đoạn thơ coi như là lượt H thôi, nhưng chẳng hiểu sao tớ cứ cảm thấy có gì đó sai sai nên mới quyết định mò qua bên Trung mò nát cái Baidu coi thử xem sao, ai dè… Ờ hớ, ngon lành. Ác cái tớ dở nhất là edit H, xin lỗi quý vị vì cái sự ngu dốt này của tớ nếu như tớ edit không được mượt mà nhé.}

✫Canh đậu phụ cá chép:yuan_64184184c93439700d138a401b0b2e8e

✫Bánh gạo [Theo mình thấy nó giống hệt cái bánh bò]:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK