• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lòng này có cậu, cậu chỉ cần biết điều ấy thôi.” Thời Tự nhìn Hạ Tê Kình, hắn nói, “Nếu có một ngày, cả thế giới ngoài kia đồng thời chối bỏ cậu, thì tớ vẫn sẽ là kẻ cuối cùng ở lại, thương lấy cậu.”

EDITOR:

Kể từ khi sinh bệnh cho tới nay, Hạ Tê Kình hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Không phải Thời Tự cấm cản Hạ Tê Kình mà ngược lại, hắn thật sự hi vọng cậu có thể trò chuyện cùng mọi người nhiều hơn, chỉ có như vậy mới nhanh chóng gỡ được khúc mắc trong lòng.

Song, căn bệnh khiến cậu e ngại giao thiệp với người khác, suốt khoảng thời gian này, ngoại trừ bác sĩ tâm lý thì cậu gần như đã bài xích tất cả mọi người, những loại âm thanh sắc nhọn ồn ào đều khiến cậu gắt gỏng, thậm chí là rất ít khi trở về nhà, đến cả mẹ Hạ gọi điện hỏi thăm, cậu cũng sẽ viện cớ bận học sau đó vội vàng cúp máy.

Thời Tự không nỡ bức bách càng không muốn để người ngoài trông thấy dáng vẻ bất thường của cậu, vì vậy cũng đành chiều theo. Hắn có đủ kiên nhẫn đợi chờ, chờ cho đến bao giờ cậu bằng lòng thoát ra mới thôi.

Diệp Vọng cũng đã từng gọi đến nhiều lần nhưng đều bị Thời Tự cắt ngang.

“Ai vậy?” Hạ Tê Kình hỏi, cậu cuộn mình trong vòng tay hắn, âm điệu mềm mại, hệt như một cây kẹo bông gòn tan chảy.

“Quảng cáo bất động sản.” Lần nào hắn cũng trả lời qua loa như thế.

Trực giác mách bảo hắn rằng, chuyện này e là có liên quan tới Diệp Vọng, bởi vậy hắn mới cố ý không để Hạ Tê Kình tiếp xúc với anh ta, hắn sợ bệnh tình của cậu sẽ càng thêm trầm trọng. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân sâu xa khác nữa mà chỉ có hắn mới biết, đó là sự ích kỷ của bản thân, hắn sợ Hạ Tê Kình không thể thoát ra, lại càng sợ cậu vì Diệp Vọng mà tỉnh lại.

Giác quan thứ sáu quái gở luôn cảnh báo hắn, khiến hắn cảm thấy rồi một ngày nào đó, Hạ Tê Kình sẽ ruồng rẫy hắn, cao chạy xa bay, không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Giờ phút này đột nhiên gặp gỡ, Thời Tự chưa kịp che chắn mà Diệp Vọng đã sấn tới rồi.

Diệp Vọng thật sự rất phấn khởi, bọn họ đã không gặp nhau trong hơn một tháng qua, anh còn đang lo chẳng biết có phải cậu sinh bệnh rồi không.

Hiện tại trông thấy người khỏe mạnh đứng ở rạp hát, anh mới yên lòng.

Song, khi Diệp Vọng nhìn vào đôi mắt của Hạ Tê Kình, anh bỗng dưng phát giác có điều dị thường.

Ánh mắt Hạ Tê Kình đờ đẫn thoáng hiện nét e dè, chạm mắt anh chưa được bao lâu đã vội lảng tránh dời sang chỗ khác.

Diệp Vọng cau mày.

Trong ấn tượng của anh, Hạ Tê Kình mãi là một đứa nhỏ vô tư hoạt bát chứ hiếm có khi nào rụt rè tới vậy.

Chuyện gì đã phát sinh trong suốt hơn một tháng vừa rồi?

Diệp Vọng bước đến kéo tay của Hạ Tê Kình, anh muốn hỏi cậu bị làm sao thế nhưng cậu cứ luôn trốn sau lưng Thời Tự, mắt nhìn xuống đất tựa hồ không muốn giao lưu.

Bàn tay của Diệp Vọng đông cứng giữa không trung.

Những sinh viên khác có mặt trong rạp nhìn cả ba rồi bắt đầu xì xầm to nhỏ.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa Thời Tự và Hạ Tê Kình đã làm dấy lên suy đoán của nhiều người, bây giờ nửa đường còn xuất hiện thêm một Diệp Vọng, trừ bỏ Hạ Tê Kình vẻ mặt ngơ ngác thì trạng thái của hai người còn lại đều có chút kỳ quái, xung quanh mơ hồ phảng phất mùi kịch bản màu chó.

Có người lặng lẽ giơ điện thoại lên, bắt đầu quay chụp.

Diệp Vọng ngó Thời Tự đăm đăm, “Em ấy bị làm sao vậy?”

“Ở đây không tiện nói.” Thời Tự mở miệng, “Vào xe của tôi đi.”

Thời Tự dẫn đầu bước ra ngoài, hắn choàng lấy bả vai của Hạ Tê Kình, hoàn toàn không có ý định che giấu mối quan hệ giữa mình và cậu.

Trong đám đông truyền tới tiếng kêu rên nho nhỏ, là cõi lòng tan nát của Omega.

Diệp Vọng nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Thời Tự, một lát sau, anh chào hỏi giáo viên cải biên, thu xếp rồi đuổi theo.

Thời Tự ôm Hạ Tê Kình ngồi vào ghế sau xe, thấy cậu có vẻ mệt mỏi, hắn bèn cho cậu uống ít nước, dỗ dành cậu ngủ sau đó mới đóng cửa xe lại.

Hắn đứng ở bên ngoài, giương mắt nhìn Diệp Vọng.

Diệp Vọng quan sát nhất cử nhất động vừa rồi, nhướng mày hỏi, “Hai người… Đang hẹn hò?”

Hành vi của bọn họ quá mức thân mật, đây không phải khoảng cách nên có giữa những người bạn học thông thường.

Thời Tự, “Ừ.”

Diệp Vọng thoáng hiện nét kinh ngạc nhưng vấn đề quan trọng trước mắt hiển nhiên không phải là chuyện này.

Anh bộc trực vào thẳng vấn đề chính, “Bé Bảy bị sao vậy? Mới nãy tôi bắt chuyện với em ấy nhưng hình như em ấy không nghe thấy.”

Thời Tự, “Sinh bệnh, là tâm bệnh, hiện tại mỗi tuần đều phải đến gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ bảo, rất khó nói trước khi nào có thể bình phục hoàn toàn.”

“Sao lại thế chứ?! “

“Triệu chứng là thiếu hụt cảm giác an toàn, sợ ánh sáng (*), sợ xã hội, từ chối giao tiếp với mọi người, vậy nên trong khoảng thời gian này tôi mới hạn chế không dẫn cậu ấy ra ngoài. Sau khi trao đổi với bác sĩ, đại khái có thể xác định nguyên nhân là bởi những chuyện phát sinh thời thơ ấu, đấy cũng là lý do mà ngày hôm nay tôi muốn nói chuyện với anh.” Thời Tự nhìn ánh đèn tỏa ra từ phía tòa nhà dạy học đằng xa, khe khẽ thở dài, “Thuở nhỏ cậu ấy bị bắt cóc, anh chắc là đã biết rồi nhỉ?”

Diệp Vọng, “Ừ.”

“Việc anh rời đi vào bảy năm trước là một cú đả kích rất lớn với cậu ấy, hẳn là anh cũng biết?”

Thời Tự vốn tưởng rằng Diệp Vọng sẽ tiếp tục trả lời là “Ừ.”

Song, Diệp Vọng lại cứng đờ người sau đó lộ ra vẻ mặt sửng sốt, “Ủa?”

Mười phút sau.

“Tôi không biết.” Biểu cảm hoang mang của Diệp Vọng thoạt nhìn không giống nói dối, “Lần trước ở quán cà phê, em ấy hỏi tôi có còn nhớ mình đã nói gì với em ấy trước lúc rời đi không nhưng đã bảy năm trôi qua rồi, tôi làm sao nhớ nổi? Tôi bảo với em ấy là có thể gợi ý chút được không nhưng em ấy có vẻ thất vọng lắm, huống hồ trong mấy ngày đó tôi có vài chuyện rắc rối cần giải quyết thế nên tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều… Việc tôi chuyển đi thật sự khiến em ấy bị đả kích à?”

Thời Tự khẽ nghiến răng, như là đang cố gắng đè xuống xung động muốn đánh người của mình, “Thế khi còn nhỏ, lúc hai người chơi đùa với nhau không có điều gì đặc biệt hả?”

Rốt cuộc là bởi nguyên cớ do đâu mà Hạ Tê Kình lại lưu luyến khôn nguôi đến vậy?

Diệp Vọng cẩn thận ngẫm nghĩ, “Hồi nhỏ em ấy tương đối lanh lợi, nhưng vì bị bắt cóc lẫn uy hiếp nên có chút bóng ma trong lòng, thỉnh thoảng sẽ chạy tới chỗ tôi khóc lóc trút bầu tâm sự. Một lần nọ em ấy hỏi tôi là có thể ôm một cái được không… Dĩ nhiên là tôi từ chối và cũng chẳng mấy để tâm, con nít con nôi, khóc xong là ổn ngay thôi.”

Thời Tự khó bề tin tưởng, “Anh có thể nhớ những chi tiết nhỏ nhặt như việc có thể ôm hay không mà lại quên trước khi rời đi đã xảy ra chuyện gì? Mốc thời gian ấy hẳn là phải quan trọng mới đúng chứ?”

Không biết Diệp Vọng nghĩ đến điều gì, vẻ mặt thoáng u ám, “Nhà tôi xảy ra chút chuyện lộn xộn… Đúng là tôi có nói mấy câu nhằm an ủi em ấy nhưng tôi thật sự không thể nhớ nổi. Bản thân tôi bị ép phải rời đi ngay trong đêm thì còn hơi sức đâu chăm lo cho người khác nữa.”

Nếu tiếp tục nói thì sẽ can thiệp vào chuyện riêng của Diệp Vọng.

Thời Tự không có hứng thú soi mói đời tư của người khác, tuy nhiên hắn vô cùng nôn nóng muốn biết phải làm thế nào Hạ Tê Kình mới có thể mau chóng khỏe lại, “Cậu ấy trông rất thoải mái khi kể cho tôi nghe về những trải nghiệm trong lần bị bắt cóc của mình, vậy nên tôi cứ ngỡ là cậu ấy đã sớm thoát ra rồi, sau đó tôi mới phát hiện tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, nhất định là phải có một lý do tiềm tàng sâu xa nào khác… Anh không nhớ được chút gì luôn ư?”

Diệp Vọng mím môi, trầm tư một lúc rồi đột nhiên như là nhớ tới điều gì, “Tôi nghĩ mình đã biết.”

Thời Tự vội vã hỏi, “Là gì?”

Diệp Vọng quyết đoán mở cửa xe, “Lái xe, đến nhà họ Hạ, nhanh lên!”

“Cậu ấy cực kì bài xích trở về nhà! Làm vậy sẽ kích thích bệnh tình…”

“Xin hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không làm hại Bé Bảy.” Diệp Vọng chắc như đinh đóng cột, “Tâm bệnh thì phải được chữa bằng tâm dược (1), chỉ có nhà họ Hạ mới có thể trị dứt bệnh cho em ấy. Tốt nhất là phải xử lý triệt để ngay trong đêm nay, cậu cũng không muốn nhìn em ấy ngờ nghệch như thế cả đời, đúng không?”

Thời Tự kiên quyết nói, “Tôi yêu cầu bác sĩ tâm lý phải có mặt ngay tại hiện trường.”

Hắn không chấp nhận bất kì rủi ro nào có thể xảy ra.

Diệp Vọng đồng ý.

Cuối cùng, Thời Tự gọi một cú điện thoại cho bác sĩ tân lý với lời đề nghị trả thêm tiền cho việc thăm khám tại nhà sau giờ làm.

Thời Tự kết thúc cuộc gọi sau đó lên xe.

Diệp Vọng ngồi ở ghế phụ liếc hắn một cái, “Cậu đã dấu hiệu chung thân Bé Bảy rồi à?”

“Chưa.”

Diệp Vọng nhướng mày, anh có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, “Lái xe đi.”

Giọng điệu tựa hồ ôn hòa hơn trước.

Thời điểm đến được nhà họ Hạ, bác sĩ tâm lý đã sớm có mặt.

Hạ Tê Kình thức giấc sau một cú xóc nảy của xe, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, ý thức được mình đang ở dưới lầu nhà họ Hạ thì ngay lập tức muốn bỏ chạy.

Thời Tự ôm lấy cậu, “Không sao đâu, không sao đâu.”

Hạ Tê Kình tay đấm chân đá, “Cậu đã nói là sẽ đưa mình về nhà sau khi kết thúc buổi tổng duyệt cơ mà! Cậu lừa mình!”

“Nhà” trong lời của Hạ Tê Kình là đang ám chỉ ngôi nhà nhỏ của cậu và Thời Tự chứ không phải căn nhà của gia đình họ Hạ.

Cõi lòng Thời Tự dấy lên giông bão, nghĩ tới việc chính hắn đã đưa cậu trở về nơi này là nội tâm hắn lại chua xót, chẳng thể diễn tả thành lời.

“Mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi, nhanh thôi, tớ ở cùng với cậu. Nếu cậu thấy khó chịu, bọn mình sẽ rời đi ngay.”

Động tĩnh có chút ầm ĩ làm kinh động đến người dân sống tại tầng hai.

Có một cụ già ló đầu ra nhìn, sau đó nở nụ cười hớn hở, “Cá Voi phải không con?”

Hạ Tê Kình nghe thấy chất giọng quen thuộc, cậu thoáng khựng lại, tựa hồ bỗng dưng tỉnh táo được phần nào.

Cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng, “… Dạ, thưa ông.”

“Linh Linh nói là đã lâu lắm rồi con không về nhà, con cãi nhau với bé Dâu hay sao?”

“Dạ, không phải đâu ông ơi.”

“Vậy tức là bận chuyện học hành rồi.” Ông cụ móm mém không răng, âm sắc mơ hồ nhưng lại rất hiền từ, “Tới đây, tới đây, ông cho con một dây lạp xưởng gác bếp nè, con rể ông mới vừa gửi cho ông đấy.”

Diệp Vọng chớp lấy thời cơ, dụ dỗ Hạ Tê Kình bước lên lầu.

Thừa dịp Hạ Tê Kình tiến vào để lấy lạp xưởng, Diệp Vọng mới trừng mắt liếc Thời Tự, “Chẳng phải tốt lắm à? Nếu cậu chịu ép em ấy về sớm hơn một tí thì biết đâu em ấy đã sớm khỏi bệnh rồi.”

Bác sĩ tâm lý cũng lên tiếng, “Đây đích xác là những gì tôi từng nói, mặc dù cưỡng chế đánh thức sẽ có nguy cơ rủi ro nhưng tỉ lệ thành công tương đối cao, còn giả dụ cứ để bệnh nhân chìm đắm bên trong ảo tưởng thì chẳng khác nào cho bệnh nhân uống rượu độc giải khát.”

Thời Tự không muốn nói càng không có ý biện giải, bọn họ tất nhiên sẽ không hiểu, hắn không những không dám ép cậu mà về căn bản là đến cái ngón tay cũng chẳng dám đụng, cậu mà khóc là hắn đã đau đến xé lòng rồi.

Sau khi lấy xong lạp xưởng, mọi người bắt đầu đi lên lầu.

Thời Tự đã gọi trước thông báo tình hình cụ thể cho bố mẹ Hạ biết, bởi vậy cửa nhà họ Hạ nhanh chóng được mở ra.

Mẹ Hạ mở cửa với một đôi mắt sưng húp, cả bố Hạ lẫn Hạ Chi Tang đều có mặt ở nhà.

Diệp Vọng hỏi Hạ Chi Tang, “Nơi em theo học cách đây khá xa còn gì?”

“Em bắt xe trở về.” Hạ Chi Tang lo lắng nhìn Hạ Tê Kình, dáng vẻ kiêu căng thường ngày hoàn toàn biến mất, đến cả Thời Tự mà cô bé cũng chẳng thèm xỉa xói nữa.

Mẹ Hạ lôi kéo Hạ Tê Kình, cậu có hơi giãy giụa kháng cự nhưng không đến mức quyết tuyệt như vừa nãy, giằng co một lúc mới chịu theo mẹ Hạ vào nhà.

Những người còn lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ tâm lý nói vài câu với mẹ Hạ sau đó quay sang dặn dò Thời Tự và Diệp Vọng, “Chúng tôi cần nói chuyện trong chốc lát, hai người tốt hơn hết nên tránh mặt.”

Thời Tự ngay lập tức phản đối, “Không được, tôi đã hứa là sẽ ở bên cạnh cậu ấy.”

Hắn sợ cậu sẽ lại khóc sau khi tách khỏi hắn.

“Hai người có thể đợi ở bên ngoài, chủ yếu là nếu có mặt các cậu thì e rằng bệnh nhân rất khó mở lòng.” Bác sĩ nói thêm, “Về cơ bản, tôi có thể xác định, tâm bệnh của cậu Hạ không liên quan gì tới cậu Diệp đây.”

Diệp Vọng thở phào một hơi.

Thời Tự quyết không khoan nhượng, “Ngài cũng biết là hiện tại cậu ấy không thể sống thiếu tôi.”

Bác sĩ có đôi chút bất lực, “Nhưng cậu đâu thể trông nom cậu ấy cả đời.”

Thời Tự muốn nói tại sao không, vừa định mở miệng thì Hạ Tê Kình vốn đang ngồi im lại đột nhiên lên tiếng, “Cậu ra ngoài trước đi, mình sẽ ổn thôi.”

“…”

Thời Tự khó có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này, nửa là vui mừng nửa lại mất mát.

Có vẻ như Hạ Tê Kình cũng đã phát hiện cảm xúc chập chờn của Thời Tự, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đồng tử của cậu khẽ giãn ra, nhỏ giọng nói, “Khi mình hô to tên cậu thì cậu phải vào ngay nhé.”

Thời Tự thoáng an tâm, hắn bật cười rồi đáp, “Được.”

“Mặc kệ giờ giấc thế nào, chỉ cần mình gọi là cậu sẽ xuất hiện phải không?”

“Ừ.”

“Không quản địa điểm?”

“Đúng vậy.”

Hạ Tê Kình tựa hồ buông lỏng hơn đôi chút, cậu hít sâu một hơi, sau đó nói, “Được rồi.”

“Hạ Tê Kình.”

Trước khi ra khỏi cửa, Thời Tự bất thình lình kêu tên cậu.

“Hả?”

“Lòng này có cậu, cậu chỉ cần biết điều ấy thôi.” Thời Tự nhìn Hạ Tê Kình, hắn nói, “Nếu có một ngày, cả thế giới ngoài kia đồng thời chối bỏ cậu, thì tớ vẫn sẽ là kẻ cuối cùng ở lại, thương lấy cậu.”

Chú thích:

(*) Nguyên văn 惧光 – Chứng sợ ánh sáng là một triệu chứng của bệnh mắt. Mắt không thể chịu được sự kích thích của ánh sáng, thường kèm theo co thắt bờ mi và chảy nước mắt. (Theo baidu)

(1) Nguyên văn 心病还须心药医 – Tâm bệnh thì phải được chữa bằng tâm dược ý chỉ muốn trị dứt nỗi bi thương, ám ảnh trong lòng thì cần phải tìm cho ra nguồn gốc của sự bị thương và ám ảnh đó.

↝Lạp xưởng gác bếp:at_ngon-ngot-lap-xuong-gac-bep-ha-giang_0ca5684bed90f29f112980e2f1aa794c

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK