EDITOR: LAM
Đây là thứ ngôn ngữ ngả ngớn của môn phái nào thế hả?
Hạ Tê Kình xém chút nữa đã cầm cái cốc ném qua trong khi Thời Tự nói xong thì đứng dậy như chưa từng có gì xảy ra, càng không cho cậu có cơ hội để nổi cáu.
Căn biệt thự có tổng cộng ba tầng, tầng một là phòng khách và bếp, tầng hai là phòng ngủ, tầng ba là phòng tập thể hình và là nơi chứa một vài thứ linh tinh khác. Thời Tự dẫn cậu đi tham quan một vòng sẵn tiện giới thiệu luôn cách bài trí chung của toàn bộ căn nhà. Lúc bước đến lầu hai, Thời Tự chỉ vào gian phòng bên tay phải cầu thang và nói, “Phòng ngủ này thuộc về tôi, những căn còn lại cậu có thể tùy ý chọn một cái, lát nữa tôi sẽ nhờ cô giúp việc mang ga trải giường cũng như chăn đệm mới đến cho cậu.”
Hạ Tê Kình ăn nhờ ở đậu nên cũng không dám kén cá chọn canh, liếc mắt một cái thì lại tình cờ nhìn thấy gian phòng cách vách với phòng ngủ của Thời Tự đã được bày biện sẵn vỏ gối và vỏ chăn với họa tiết hoạt hình màu xanh da trời. Diện tích căn phòng nhỏ hơn một chút so với phòng ngủ của Thời Tự, ắt hẳn là được dùng để tiếp đãi khách. Vì vậy, cậu bèn chỉ vào đó và nói, “Vậy tôi lấy căn này nha.”
Biểu cảm của Thời Tự trở nên kỳ diệu ngay tức khắc.
Hạ Tê Kình nhạy bén phát hiện ra, “Không được hả?”
Chẳng lẽ phòng này là nơi mà Thời đại thiếu gia dùng để kim ốc tàng kiều (*)?
Thời Tự ngập ngừng một lát rồi lắc đầu, “Không thành vấn đề.”
..
Cơm tối là Thời Tự đích thân làm, mỗi người một phần bít tết phi lê, một đĩa bông cải xanh trộn dầu giấm và một bát súp hải sản nấu với nấm.
Hạ Tê Kình ghét nhất là ăn bông cải xanh, mắt thấy Thời Tự xoay người lấy khăn giấy, cậu bèn giả vờ nhặt một thứ gì đó, định bụng cúi xuống đem bông cải hất ra ngoài nhưng lại bị Thời Tự nghiêng người tới tóm gọn.
“Cậu không cần ăn hết bít tết. Tuy nhiên, rau và súp thì phải ăn sạch.” Thời Tự lạnh lùng nói.
Hạ Tê Kình kháng nghị, “Cậu đâu phải mẹ tôi, mẹ tôi còn không quản tôi đến vậy.”
“Mặc kệ trước đây cậu như thế nào thế nhưng hiện tại cậu đã là người của nhà họ Thời thì phải tuân theo quy tắc của gia đình chúng tôi.”. Thời Tự vô cảm lên tiếng, “Hay là cậu muốn vi phạm hợp đồng?”
Một câu duy nhất mà đã khiến Hạ Tê Kình phải đầu hàng.
Hợp đồng, hợp đồng chết tiệt!
Hạ Tê Kình tức giận ngồi ngay ngắn trở lại, cậu gian nan gắp một miếng bông cải xanh lên, bịt mũi rồi nhét vào miệng. Từ lúc còn là một đứa trẻ, cậu đã không ham ăn ham uống, rau củ chính là kẻ thù của cậu, đến khi lên bảy, lên tám Chu Dục Linh phải cầm chén cơm đuổi theo đút thì cậu mới chịu ăn hai ba muỗng cho nên về cơ bản hồi nhỏ cậu không hề biết phát phì là gì. Sau này khi bước vào độ tuổi vị thành niên, cậu có hơi mũm mĩm nhưng vì phải thức đêm làm mấy bộ đề cương thế nên cứ như vậy mà gầy xuống.
Hạ Tê Kình cố gắng nhai hơn phân nửa bông cải xanh trong đĩa, cuối cùng nhịn không nổi nữa nhổ ra hết, sẵn tiện ném luôn chiếc đũa, “Không ăn!”
Thời Tự bình thản cắt miếng thịt bò, “Ngồi xuống.”
“Cậu như này là đang lạm dụng chức quyền đấy!” Hạ Tê Kình phàn nàn, “Bên trong hợp đồng làm gì có cái quy định nào bắt tôi phải ăn rau củ? Chuyện tôi không ăn chúng cũng đâu có ảnh hưởng đến việc tôi phối hợp diễn kịch với cậu, sao cậu lại quản nhiều như vậy?”
“Nếu cậu không ký hợp đồng thì tôi hoàn toàn không có tư cách quản cậu.”
“Thì vốn dĩ cậu làm quái gì có tư cách quản tôi!”
Thời Tự rũ xuống mi mắt, “Được, vậy tôi nói thẳng, tôi không thích người gầy, lý do này đủ chưa?”
Hạ Tê Kình, “Thích hay không liên quan gì đến tôi?”
Thời Tự đột nhiên nhướng mày quan sát cậu, “Dĩ nhiên là có liên quan rồi.”
Chẳng hiểu ra sao Hạ Tê Kình bất chợt cảm thấy hồi hộp, “… Liên quan gì tới cậu?”
Thời Tự, “Suy cho cùng tôi và cậu cũng là đối tác, nếu cậu trông không vừa mắt thì rất dễ xảy ra sai sót khi diễn xuất.”
Hạ Tê Kình khó bề tin tưởng, “Ý của cậu là, cậu thích dạng Omega mập mạp? Thế thì ngay từ đầu cậu không nên tìm tôi và em gái tôi mới đúng, hai đứa bọn tôi đều thuộc tạng người gầy như cây sậy vậy đó.”
Thời Tự liếc xéo cậu chàng, “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người tự ví von chính mình như… Cây sậy?”
Ánh mắt từ tốn của hắn chất chứa tính xâm lược lúc ẩn lúc hiện, hệt như từng đợt thủy triều dập dìu từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, chầm chậm vây lấy thân thể của Hạ Tê Kình, thậm chí còn cố ý dừng lại ở một số bộ phận nào đó trên cơ thể của cậu chàng.
Hạ Tê Kình, “… Nhìn cái gì đấy?”
Thời Tự thong thả đáp, “Cậu đoán xem?”
Hạ Tê Kình im lặng một lúc lâu, sau cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu, “… Lưu manh.”
Thời Tự, “Nếu lưu manh thì đã chẳng tốt bụng nấu cơm cho cậu ăn, còn đoan chính ngồi ở đối diện, một đầu ngón tay cũng không chạm vào cậu.”
Âm cuối phát ra không biết là vô tình hay cố ý mà lại mang theo chút ý tứ trêu đùa.
Hạ Tê Kình, “… Cậu chạm vào tôi làm gì? Chẳng phải cậu…”
Hạ Tê Kình muốn nói chẳng phải cậu mắc chứng lãnh cảm à nhưng lại nhất thời nhớ đến lần tan rã trong không vui của trước kia, vì thế cậu phanh lại kịp lúc, bẻ lái sang hướng khác, “Cậu cũng đâu có thích tôi.”
Lần này Thời Tự không phủ nhận mà chỉ lặng lẽ nuốt vào miếng thịt bò.
Thời Tự càng im lặng, Hạ Tê Kình lại càng tò mò, cậu nhịn không được mở miệng hỏi, “Cơ mà, tôi thật sự có chút hiếu kỳ đó, chứng lãnh cảm của cậu là bẩm sinh hả?”
“Ừ.”
“Không thể chữa khỏi?”
“Hiện tại thì không, giờ chỉ có thể trông đợi vào sự thay đổi sau này của thể chất thôi.”
“Vậy từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng rung động với bất kì Omega nào ư? Cũng không một lần ngửi thấy tin tức tố của bọn họ?”
Thời Tự do dự một chút, “Thật ra thì có.”
Hạ Tê Kình trừng to đôi mắt, “Khi nào? Mấy tuổi?”
Thời Tự lắc đầu, “Không liên quan gì tới rung động… Đó là khi tôi tốt nghiệp cấp ba và tham gia một buổi họp lớp, tôi vô tình uống say, trong lúc nhắm mắt tựa lưng vào ghế, tôi chợt ngửi thấy một thứ mùi kỳ quái.”
Hạ Tê Kình lặp lại, “Thứ mùi kỳ quái?”
“Đó là sự pha trộn của rất nhiều mùi hương.”. Thời Tự nhíu mày cố gắng nhớ lại, “Có hương hoa, trái cây, cỏ xanh và cả gỗ lũa (1) nữa… Rất hăng.”
Hạ Tê Kình hiểu ra, “Quá nhiều O tụ tập cùng một chỗ nên tin tức tố dù ít dù nhiều cũng sẽ theo đó mà phát tán.”
Luôn có người muốn mượn dịp họp lớp để tỏ tình vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi có O âm thầm tỏa ra tin tức tố nhằm ám chỉ cho người A đó biết, dựa vào mức độ được yêu thích của Thời Tự, những tin tức tố kia hẳn là muốn nhằm vào cậu ta. Tin tức tố gợi tình một cách thái quá khó trách cậu ta cảm thấy gay mũi.
“Vậy tức là, rượu mạnh có thể giúp cậu khôi phục lại chút ít khứu giác của A?”. Hạ Tê Kình phấn khích nói, “Cậu từng thử qua loại rượu nào rồi? Hay là còn phải phụ thuộc vào nồng độ cồn nữa?”
“Tôi đoán, rất có thể không phải là do tác dụng của rượu mạnh.”
Hạ Tê Kình, “Hả?”
“Thỉnh thoảng, trong các buổi tiệc rượu tôi cũng thường hay uống một số loại rượu trái cây nồng độ thấp nhưng có vẻ như… Cậu làm gì thế?”
Hạ Tê Kình kích động lấy ra một chai rượu đỏ từ bên trong quầy rượu, “Ăn bít tết mà, dĩ nhiên phải uống rượu đỏ rồi.”
Thời Tự nhíu mày, “… Đừng có phá.”
“Sao lại bảo là phá nha…”. Hạ Tê Kình nháy mắt một cái, thừa dịp hắn không chú ý thì nhấc cằm hắn lên sau đó đổ một ngụm rượu đỏ vào trong khoang miệng của hắn.
Chú thích:
(*) Nguyên văn 金屋藏娇 – Kim ốc tàng kiều tức lồng son giấu người đẹp, đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Hoa. Mọi người có thể xem thêm nguồn gốc của câu nói tại Đây).
(1) Nguyên văn 沉木 – Gỗ lũa: Khi các cây cổ thụ trong tự nhiên chết đi, trải qua quá trình bào mòn của thiên nhiên sẽ còn lại phần lõi cứng bên trong. Gỗ lũa chính là phần lõi còn sót lại đó. Các loại cây thông thường nếu chịu tác động từ thiên nhiên thì sẽ trở nên mục nát. Nên để trở thành được gỗ lũa thì thường sẽ là những cây gỗ quý, có tỷ trọng lớn như: Gỗ táu, gỗ lim, gỗ mun… Gỗ lũa thường được tìm thấy ở các lòng sông, suối, gỗ cây bị bào mòn do dòng nước chảy nên mỗi gốc sẽ có các hình dáng khác nhau, độc nhất vô nhị. Chính vì quá trình hình thành đặc biệt như vậy nên gỗ lũa có các ưu điểm đó là cứng, chắc, không bị ảnh hưởng bởi mối mọt và các điều kiện tự nhiên. (Nguồn: noithatvhom).
❧ Bò bít tết:
❧Súp hải sản nấu nấm: