EDITOR: LAM
Ông ngoại của Thời Tự khi còn trẻ đã từng đến nông thôn làm thanh niên tri thức (*), khí hậu giá rét ở vùng núi Tây Bắc lạnh lẽo đến mức lưu lại mầm mống bệnh tật. Sau này người trong nhà nhờ vào mối quan hệ mới được điều trở về thành phố, dù cho có chưng tổ yến với nhựa đào (1) để tẩm bổ thì cơ thể vẫn không cách nào khá hơn được. Hiện tại tuổi tác đã cao, tuy rằng không mắc phải những chứng bệnh nan y như ung thư thận này nọ nhưng lại hay bệnh vặt linh tinh, chỉ có thể nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt cả ngày.
Người một khi già đi chính là như thế, kể cả không ốm đau hay tai biến gì thì các linh kiện trên cơ thể dần dà sẽ hư cái này, rỉ cái kia, phải khâu vá sửa chữa mọi lúc mọi nơi, xương cốt kêu răng rắc chính là dấu hiệu của con dao thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bệnh.
Con đường ở phòng bệnh tư nhân tại Thành Tây trải đầy sỏi cuội, trước cổng đặt thần thú trấn giữ làm bằng đá trắng, xung quanh đều được bao phủ um tùm bởi hệ thực vật có hoa. Vắng lặng, thanh tịnh, người tình cờ đi ngang qua sẽ nghĩ nơi này là công viên chứ không phải bệnh viện.
Thời điểm cả gia đình nhà họ Thời kéo đến, ông ngoại đã ngủ rồi.
Bác sĩ nhẹ nhàng đóng cửa lại, ý bảo bọn họ ra ngoài dãy hành lang, “Buổi sáng ông lão có ăn một chén canh bí đao nấu với tép khô, dầu mỡ, muối, đường được nêm nếm rất ít, lúc ấy ông nói rằng ông cảm thấy khỏe hơn và muốn ăn thứ gì đó tươi mới một chút. Nhưng không hiểu sao vừa rồi ông đứng dậy và lấy một tờ báo thì lại bị đột quỵ.”. Bác sĩ thành thật thông báo với họ, “Hiện tại đã ổn định, nhưng sau này có tái phát hay không thì rất khó nói, gia đình nên chuẩn bị tâm lý trước thì hơn.”
Mẹ Thời mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe được Thời Tự ôm lấy.
Thời Tự nhỏ giọng nói, “Cảm ơn bác sĩ Tần.”
“Là trách nhiệm của tôi.” Bác sĩ trả lời một cách ngắn gọn, mắt nhìn về phía Hạ Tê Kình, “Vị này là…”
Ông lão nằm viện đã lâu, bác sĩ cùng người nhà thường xuyên lui tới nên dần thành quen thuộc, hiện tại đột nhiên xuất hiện một cậu bé trai lạ mặt, cử chỉ ngoan ngoãn, mặt mày thanh tú, dáng vẻ trông không giống người giúp việc nhà họ Thời.
Hạ Tê Kình ngập ngừng nhìn về phía mẹ Thời.
Mẹ Thời lau khô nước mắt, bình tĩnh đáp, “Là bạn trai của Thời Tự, cuối tuần sau chúng nó sẽ kết hôn.”
Sắc mặt Thời Tự không vui toan mở miệng muốn nói điều gì nhưng lại bị mẹ Thời trừng mắt chặn lại.
Bác sĩ có hơi sửng sốt, “Chứng lãnh cảm của Thời thiếu gia đã khỏi rồi ư?”
Gia đình nhà họ Thời có cổ phần trong bệnh viện tư nhân này cho nên việc khám sức khỏe cho Thời Tự luôn được thực hiện tại đây. Lúc đầu, chứng lãnh cảm là do đích thân viện trưởng chuẩn đoán, nếu kết quả kiểm tra có thay đổi thì phải được lưu trong hồ sơ của cơ sở dữ liệu mới đúng.
Mẹ Thời thản nhiên nhìn vị bác sĩ rồi nói, “Đúng vậy, anh không biết gì à? Chứng lãnh cảm của Đảo Nhỏ đã được chữa khỏi, lần sau bố tôi có hỏi, anh phải nói y như những gì tôi nói, nhớ chưa?”
Bác sĩ do dự một lát, khẽ đáp, “Tôi biết rồi.”
Hai tiếng đồng hồ sau, ông ngoại tỉnh giấc.
Mẹ Thời dùng đá viên lăn viền mắt của mình một lúc lâu mới có thể khiến cho đôi mắt đỏ hoe trở lại bình thường, bà gắng gượng nở nụ cười, bắt đầu nhào tới làm nũng.
Phụ nữ dù trưởng thành đến đâu thì khi ở trước mặt bố mẹ, họ vĩnh viễn là một cô công chúa nhỏ yêu kiều, huống hồ trước khi được gả đi, mẹ Thời vẫn luôn sống với bố mẹ, bà muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn sao trên trời đều sẽ có người bắc thang hái xuống cho bà.
Ông ngoại cưng chiều vuốt tóc của mẹ Thời sau đó hỏi bác sĩ đã nói những gì.
“Không có gì nghiêm trọng cả. Bác sĩ nói có thể là do bố đứng dậy vội vàng khiến cho máu chưa kịp lưu thông nên mới dẫn tới xây xẩm.”. Mẹ Thời giả vờ tức giận nói, “Sau này bố kiềm chế một chút, muốn cái gì thì cứ nhấn chuông kêu y tá đến, báo hại tụi con sợ chết khiếp.”
Ông ngoại cười, lặng thinh không đáp, vừa liếc mắt lên thì thấy Hạ Tê Kình đang đứng ở một góc trong phòng.
“Đứa nhỏ này từ đâu tới vậy?”
Không đợi Hạ Tê Kình lên tiếng, mẹ Thời đột nhiên nói, “Thời Tự, con đến giới thiệu đi.”
Sàn nhà trong bệnh viện hãy còn vương lại vài vệt nước từ chiếc cốc tráng men bị hất đổ rơi xuống trong lúc ông ngoại bị đột quỵ. Ông ngoại đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường, trạng thái thoạt nhìn tương đối tốt nhưng sắc mặt héo hon của ông thì không thể che giấu được, là loại dấu vết do ốm đau và bệnh tật gây nên.
Tuy rằng lần này việc dữ hóa lành nhưng lại không có cách nào khôi phục hoàn toàn trạng thái của một con người, dù cho y thuật tuyệt đỉnh hay thiết bị máy móc tân tiến đến đâu thì việc giúp nhân loại trở về tuổi thanh xuân là điều không thể. Từng chút một già đi, từng chút một mục nát, mỗi một lần đứt gãy đều sẽ khảm sâu vào da thịt hệt như lớp vỏ cây sần sùi, không tài nào cứu vãn.
Thời Tự như bị đóng đinh tại chỗ, cái gáy trở nên cứng ngắt, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Hắn vốn đã hạ quyết tâm phải đấu tranh cho đến cùng ấy vậy mà khi đứng trước mặt ông ngoại, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt già nua và dịu dàng của ông, hắn bỗng dưng chẳng thể thốt thành lời. Cả đời này ông luôn tỏ ra kiên cường, mặc kệ sức khỏe lúc trẻ yếu kém cỡ nào thì ông vẫn luôn lặng lẽ cống hiến chứ chưa bao giờ đùn đẩy công việc cho người khác. Vào cái ngày mà hắn sinh ra đời, nghe nói ông ngoại đã vui mừng đến mức uống ba chén rượu Đế sau đó lại thức trắng đêm bay sang Canada chỉ để nhờ cậy một nhà thư pháp đã nghỉ hưu nhiều năm về trước viết một dòng lưu niệm cho hắn, lấy tên là “Tự”. Hắn cũng biết chứng lãnh cảm của mình khiến cho ông ngoại lo nghĩ rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có một vài bác sĩ mới tới nơi này làm việc, những lúc như vậy ông sẽ gọi hắn đến nhờ bác sĩ kiểm tra một phen, chỉ cần có một chút biến chuyển là đủ để hi vọng rồi.
Muôn màu muôn vẻ, rắc rối phức tạp, vô luận như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không tài nào thốt ra câu “Mẹ bảo con phải dối gạt ông ngoại” tàn nhẫn như vậy được.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, dường như ông ngoại đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Tê Kình với ẩn ý tìm tòi không rõ nghĩa.
Hạ Tê Kình cân nhắc một lúc lâu, bản thân giả vờ làm người câm dưới tình huống thế này quả thực không được thỏa đáng cho lắm, nếu mà ăn ngay nói thật “Con là cháu dâu tương lai của ngài” thì lại trông có vẻ quá mức trơ trẽn. Lỡ chẳng may giây tiếp theo Thời Tự cất tiếng vạch trần vậy thì mặt mũi biết để vào đâu, cậu sợ mình sẽ bị fan club của Thời Tự ám sát ngay khi vừa bước chân ra khỏi cổng mất.
Vì vậy, cậu hắng giọng một chút rồi mới nói, “Thời… Ông ngoại ngày tốt lành, cháu tên là Hạ Tê Kình, là bạn cùng lớp với Thời Tự ạ, cũng giống như cậu ấy, cháu là sinh viên năm nhất khoa Tài chính của trường Đại học Kim Hồ.”
Ông ngoại im lặng sau đó mới lên tiếng, “Đảo Nhỏ có kha khá bạn bè tuy nhiên để mà dẫn tới bệnh viện gặp ông thì hiếm đấy.”
Tại một góc mà ông ngoại không thể nhìn thấy, mẹ Thời hung ác trừng mắt ngó chừng Thời Tự một phen.
Thời Tự vẫn như cũ không có ý muốn mở miệng.
Hạ Tê Kình đành phải cắn răng đối đáp, “Cháu thật sự rất, rất vinh hạnh ạ, Thời Tự ở trường nổi tiếng lắm, thành tích ưu tú, lại còn là lớp trưởng nữa.”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên (2).
Quả nhiên vẻ mặt của ông ngoại thả lỏng không ít, ông cười hỏi, “Thật à, nổi tiếng như thế nào?”
Nhắc đến điều này, Hạ Tê Kình ngay lập tức hào hứng, “Ký túc xá của bọn cháu nằm ở hai khu bất đồng. Ông biết đấy, Alpha và Omega sống tách biệt nhau, vào ngày đầu tiên nhập học, có quá trời O xông tới muốn gửi thư tình cho Thời Tự khiến cho tòa nhà của A kẹt cứng luôn! Một đám người dùng vali chặn cửa làm tắc nghẽn lối đi, suýt chút nữa đập vỡ cả cửa kính báo cháy.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có…” Hạ Tê Kình vắt nát óc cố gắng hồi tưởng lại, “Một ngày nọ, Thời Tự nhặt được một chiếc điện thoại di động, vì muốn tìm chủ nhân của nó nên cậu ấy đã lên diễn đàn nhà trường đăng bài tại khu Thất Lạc Đồ Vật, còn kết bạn trên Wechat với người chủ sở hữu đó. Thế nên có rất nhiều O cố ý ném đồ vật linh tinh ở dưới dãy lầu ký túc xá của cậu ấy với hi vọng tiếp cận được người. Nào là khăn quàng cổ, sách vở, thuốc ức chế, sạc dự phòng các kiểu, sau đó nhà trường phải cảnh cáo còn dám vứt nữa sẽ sung hết vào công quỹ, lầu dưới mới thoát được nạn đấy ạ.”
Ông ngoại cười nói, “Lớp trẻ bây giờ dạn dĩ dữ vậy sao?”
“Cũng không hẳn ạ…”. Hạ Tê Kình than thở cất giọng, “Ban đầu cháu cứ cảm thấy quái quái nhưng hôm nay khi nhìn thấy ngài và bác gái thì cháu đã hiểu rồi, hèn chi Thời Tự được nhiều người yêu thích như vậy, hóa ra là do hưởng hết gene di truyền của bậc trưởng bối đây mà.”
Lời vừa dứt, người trong phòng bệnh ngay lập tức vui vẻ, không khí u ám ban nãy cuối cùng cũng được xua tan đi một ít.
Trong tiếng cười, Hạ Tê Kình nghe được một loại giọng điệu khúc khích rất nhỏ, phương hướng phát ra ấy vậy mà lại đến từ phía của Thời Tự, thế nhưng đến khi quay đầu nhìn, Thời Tự vẫn duy trì khuôn mặt lạnh như băng kia vậy nên cậu cũng không quá chắc chắn.
“Nhắc đến nhiều người khác như vậy…”. Ông ngoại ung dung nhấc lên chiếc cốc tráng men, “Vậy còn cháu, cháu nghĩ thế nào về Đảo Nhỏ?”
Hạ Tê Kình giả ngu, “Dạ đương nhiên là giống mấy bạn học khác, ngưỡng mộ cậu ấy ạ.”
“Chỉ ngưỡng mộ thôi à?” Ông ngoại bất thình lình đặt chiếc cốc tráng men xuống, đăm chiêu nhìn vào đôi mắt của cậu, “Sinh viên năm nhất khoa Tài chính của đại học Kim Hồ có tới hơn 400 người, mỗi một người đều là bạn học của Đảo Nhỏ, dù chỉ tính những người giỏi giang trong đội bóng rổ và câu lạc bộ bước nhảy đường phố thì ít nhiều gì cũng phải có hơn mười người, tại sao thằng bé chỉ dẫn một mình cháu đến?”
Ông ngoại đánh đòn phủ đầu khiến cho Hạ Tê Kình không kịp trở tay, cậu cứ có cảm giác ông lão trước mặt đã từng học qua kịch biến kiểm (3), mới vừa rồi ông ấy còn cười tủm tỉm tán gẫu với mi về cuộc sống đại học, giây tiếp theo ông ấy bỗng dưng thay đổi sắc mặt tấn công mi bằng một thanh kiếm bén nhọn.
“Bọn cháu… Thân thiết hơn một chút…”
“Thân thiết tới đâu? Là loại thân thiết nào?”. Giọng điệu của ông ngoại bình thản nhưng lại cực kỳ sắc bén, “Đảo Nhỏ hiếm khi dắt bạn về nhà chứ đừng nói chi tới việc mang đến đây để gặp ông, cháu có biết mình phải mang thân phận gì mới có tư cách đứng ở đây nói chuyện với ông không? Cháu có biết có bao nhiêu người gọi ông khóc bà chi một đống tiền mặt nhưng vẫn không thể chen nổi một chân vào cổng bệnh viện này không?”
Hạ Tê Kình thất thủ.
Sao lại vậy chứ? Tui là ai, đây là đâu?
Ông ngoại không hổ là đại nhân vật đã từng oai phong một cõi thời trai trẻ, mới liếc mắt có một cái mà đã nhìn thấu được đối phương, hệt như cái máy X quang quét xuyên quần áo khiến cho người ta phải quỳ gối dập đầu xin tha.
Hạ Tê Kình ngẫm nghĩ một chút, này đại khái chính là sát ý trong võ thuật đây mà, sát khí nặng nề, máu tanh nồng nặc, chớ nhắc chi đến việc giết người, giờ có giết Cá Voi cũng không thành vấn đề luôn ấy. Huống hồ cậu nào phải Cá Voi, cậu chẳng qua chỉ là một con tôm nhỏ giãy đành đạch chờ chết thôi.
Hạ Tê Kình hít sâu một hơi, thở dài thườn thượt, “Rất xin lỗi, cháu…”
“Cậu ấy là bạn trai của con, bọn con quyết định sẽ kết hôn vào tháng sau.”
Hạ Tê Kình, “Vâng… Ủa???”
Cậu quay đầu lại, khiếp sợ nhìn vẻ mặt vô cảm của Thời Tự.
Thời Tự không nhìn cậu mà là tiếp tục bồi thêm một câu nữa trong suốt quá trình im lặng nãy giờ của mình, “Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch sinh con đẻ cái.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 知青 – Phiên âm Hán Việt là tri thanh tức thanh niên tri thức, đây là một thuật ngữ lịch sử để chỉ giới trí thức ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, để giải quyết vấn nạn việc làm ở các thành phố, từ giữa những năm 1950, Chính phủ đã tổ chức di dân thanh niên từ thành phố về nông thôn, đặc biệt là những vùng nông thôn hẻo lánh để lập trang trại. Ngay từ năm 1953, tờ Nhân dân Nhật báo đã đăng bài xã luận “Tổ chức cho học sinh tốt nghiệp tiểu học tham gia sản xuất nông nghiệp”. Năm 1955, Mao Trạch Đông đề xuất “Nông thôn là một thế giới rộng lớn, ở đó có thể đạt được nhiều thành tựu.” Nó trở thành khẩu hiệu của các thành phần trí thức trẻ hướng về miền núi và về nông thôn. Từ năm này, Đoàn Thanh niên Cộng sản bắt đầu tổ chức các nông trường nhằm động viên và tổ chức thanh niên tham gia phong trào khai hoang. Bắt đầu từ năm 1962, một số người đã đề xuất tổ chức phong trào đi núi về nông thôn trên phạm vi toàn quốc, đến năm 1964, Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc đã thành lập nhóm lãnh đạo vì mục đích này. (Theo baidu)
(1) Nguyên văn 桃胶 – Nhựa đào là chất sền sệt màu nâu đỏ hoặc nâu vàng được tiết ra từ vỏ cây đào. Nói rộng hơn một chút thì nhựa do các cây thuộc họ hoa hồng tiết ra như cây mơ và cây anh đào cũng có thể được gọi là nhựa đào. Nhựa đào phải được bóc sạch vỏ và phơi khô để làm kẹo đào chính gốc, ngoài ra còn có thể dùng làm thuốc Đông y hoặc chế biến những món ăn đơn giản, (Theo baidu)
(2) Nguyên văn 千穿万穿, 马屁不穿 – Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, nghĩa đen tức là “Cái gì cũng có thể mặc, chỉ có đuôi ngựa là không thể”, nghĩa bóng ý nói “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chỉ có những lời ca tụng, ngợi khen mới không bị vạch trần” (Theo Zhihu)
(3) Nguyên văn 变脸 – Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu nhằm khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau. (Theo wiki)