Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

“Thần Hàng.”

Lâm Hạo Uyên lén lút gọi tôi ra khỏi lớp, nó khoác vai tôi, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nhìn vào bên trong lớp qua cửa sổ.

Lâm Hạo Uyên quá nổi bật, chỉ cần đứng ở cửa lớp thì cũng đã đủ khiến hành lang rộ lên những tiếng bàn tán xì xào.

Tôi thật sự không muốn bị ép trở thành đối tượng bị các nữ sinh “cưỡng bức” bằng mắt đâu, thế nên vội vàng ngoan ngoãn nhìn theo hướng nó chỉ. Tầm mắt tôi dừng trên góc nghiêng mặt hoàn hảo của một nữ sinh.

Là La Trác Vi.

Nữ sinh xinh đẹp nổi tiếng trong khối, được đám trai ế tôn vinh là “nữ thần cuối cùng”.

Lý do thì có hai, một là vì cô ấy xinh đến mức dù mặc bộ đồng phục xấu ói ẻ của trường thì vẫn có thể khiến người ta cảm thấy dễ thương; Hai là, từ khi nhập học đến giờ, cô ấy chưa từng có bạn trai.

“La Trác Vi, tao muốn theo đuổi cậu ấy.” Lâm Hạo Uyên ra hiệu bằng khẩu hình miệng với tôi, sau đó lại tặng cho tôi ánh mắt như thằng hạ lưu. Nhưng ánh mắt này lại là kiểu trai đẹp mà khi thể hiện thì khiến nữ sinh không thấy hạ lưu ấy: “Mày với cậu ấy quen nhau không?”

Mối nghiệt duyên giữa tôi và tên rác rưởi Lâm Hạo Uyên này có thể tính bằng năm, chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, chắc chắn Lâm Hạo Uyên muốn lợi dụng mối quan hệ cùng lớp của tôi với La Trác Vi để tiếp cận cô ấy.

Theo lý mà nói, tôi thường không từ chối những lời nhờ vả kiểu thế của Lâm Hạo Uyên.

Dù sao thì ở THPT phía Nam này, chỉ cần nhắc đến tên Lâm Hạo Uyên thì 90% các cô gái mà cậu ta muốn tán đều đồng ý, 5% còn lại chắc chắn là chưa thấy mặt hoặc ảnh của nó.

Còn số còn lại nữa, hoặc là đã có bạn trai, hoặc là những bông hoa lạnh lùng cao vời vợi chưa ai chinh phục được.

Mà La Trác Vi chính là 1% còn lại ấy.

Trông cô ấy có vẻ hiền lành dịu dàng, tính tình tốt, lúc nào cũng mỉm cười. Nhưng dịp Valentine năm ngoái, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy thẳng thừng vô cảm đổ hết đống socola mà các nam sinh tặng vào thùng rác sau trường.

Tóm lại, tôi không nghĩ mình có thể giúp Lâm Hạo Uyên cưa đổ được La Trác Vi.

“Không quen.” Tôi gạt cánh tay đang kẹp cổ mình của Lâm Hạo Uyên ra, sau đó lườm nó, cuối cùng quay người định trở về lớp. Nhưng đang đi thì tôi lại bất chợt bị nó nắm cổ áo kéo lại, tôi suýt thì nghẹt thở: “Cái đệt…”

Đúng là sớm muộn gì cũng bị tên khốn này hại chết sớm mà.

Tôi ho vài tiếng rồi sửa sang lại cổ áo, sau đó nghiêm túc điều chỉnh thái độ, cố gắng “giao tiếp” với Lâm Hạo Uyên – cái tên đang bị sắc đẹp làm mờ mắt mê muội: “Anh giai à, không phải tao không giúp mày, mà La Trác Vi không đổ vì mấy trò thường ngày của mày đâu.”

Đến lúc đó nhỡ đâu thất bại thì chắc chắn Lâm Hạo Uyên chắc chắn chẳng sao, nhưng ông vẫn phải sống đấy! Ông đây còn là bạn cùng lớp với cô ấy đó!

“Đừng đừng đừng, giờ mày mới là anh của tao. Anh Thần, nể mặt chút đi.” Lúc nịnh nọt người khác, Lâm Hạo Uyên đúng là mặt dày cực kỳ. Chẳng biết nó lôi ra một chùm chìa khóa xe ở đâu ra mà nhét vào túi áo sơ mi của tôi: “Ông già nhà tao vừa mua cho đấy. Nửa tháng, thế nào?”

… Tôi ngượng ngùng hơi dao động: “Thật, thật sự không giúp được đâu.”

Nhà tôi quản lý tôi chặt hơn nhiều so với nhà Lâm Hạo Nguyên quản lý nó. Ông già nhà tôi không dễ lừa như ông già nhà nó đâu.

Muốn đụng vào xe, chắc chắn là điều không dễ. Mà muốn đổi xe thì càng phải dựa vào thành tích học tập để nói hơn.

Tôi cảm thấy bản thân bắt đầu dao động, nhân lúc lương tâm vẫn còn ở lại mà nhanh chóng sờ lên ngực, định rút chìa khóa ra trả lại cho Lâm Hạo Uyên.

Nhưng thằng nhãi này nhận ra ý định của tôi, nó ấn chặt tay tôi rồi điên cuồng ra giá: “Một tháng rưỡi.”

“Không, thật sự cái này…”

“Ba tháng!”

Mẹ nó, tôi không làm người nữa!

“Thành giao.”

2.

Đã nhận hối lộ của Lâm Hạo Uyên rồi thì tất nhiên phải bắt tay vào việc ngay lập tức.

Nếu không, nó chắc chắn sẽ làm phiền tôi từ sáng đến tối cho mà xem. Tần suất Lâm Hạo Uyên nhắn tin WeChat cho tôi còn nhiều hơn cả tần suất mấy cô bạn gái cũ nhắn tin tìm nó nữa.

Chỗ ngồi của La Trác Vi ở ngay sau tôi.

Chưa bao giờ tôi thấy biết ơn về cách sắp xếp chỗ ngồi như lúc này, nếu không thì tôi sẽ phải chạy đến chỗ của La Trác Vi để tìm cô ấy… Tuy cũng không có gì, nhưng sẽ khiến người ta cảm giác tôi có ý đồ gì đó.

Dù thật ra tình huống bây giờ cũng được xem là “có ý đồ” rồi.

Khi tiếng chuông ra chơi vang lên, tôi quay người lại định bắt chuyện với La Trác Vi.

Vừa hay cô ấy vẫn còn ngồi ở chỗ, chưa bị bạn kéo đi nhà vệ sinh.

“La Trác Vi.”

Cô ấy đang cúi xuống dọn dẹp ngăn kéo, nghe thấy có người gọi thì lập tức ngẩng đầu lên.

Vì động tác cúi đầu mà tóc của cô ấy rủ xuống hai bên má. Sau khi nhận ra là tôi đang gọi, La Trác Vi liền đưa tay vén tóc ra sau tai rồi mỉm cười với tôi: “Có chuyện gì vậy?”

“À, chỉ là…” Nụ cười của cô ấy khiến tôi – vốn đang uể oải tựa lưng vào ghế – bỗng chốc cứng đơ, sau đó chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn hơn theo phản xạ. Não tôi như bị chập điện, quên mất những gì mình đã chuẩn bị nói: “Chỉ là…”

Có phải do nhan sắc nổi bật của cậu ấy không?

Ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy tôi của La Trác Vi khiến tôi hơi bối rối, đến nỗi ngôn từ mà ngày thường cũng coi như nói dối trôi chảy của tôi cũng hệt như mất hết năng lực tổ chức.

Thật ra, thực tế thời gian có lẽ chưa đến 0,01 giây, nhưng cái cảm giác như bị điện giật đó lại khiến tim tôi đập loạn.

Liếc thấy lớp trưởng thể dục đang cầm đồng hồ đi về phía này, thoáng cái, cuối cùng não tôi cũng bắt kịp với những gì vừa nãy đã thống nhất với Lâm Hạo Uyên trên WeChat: “Trận bóng rổ. Trận đấu bóng rổ chiều nay, mình có thể nhờ cậu tới cổ vũ không?”

Phòng ngừa từ “cổ vũ” này sẽ khiến người ta hiểu lầm xa xôi, tôi vội vàng giải thích thêm: “Cậu chỉ cần có mặt là được, không cần phải làm gì đâu!”

Tôi rất lo La Trác Vi sẽ từ chối, dù sao tôi cũng rất muốn thử chiếc xe thể thao mà Lâm Hạo Uyên nói là hiệu suất “khủng khiếp” kia. Vì vậy tôi chăm chú nhìn La Trác Vi, cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình sao cho vừa thể hiện sự cầu xin mà không quá mất tự nhiên nhất.

“Là trận đấu giao hữu phải không.” Yêu cầu này cũng không quá đáng, người ngoan ngoãn như La Trác Vi chắc hẳn vẫn có chút tinh thần vì danh dự lớp gì đó chứ nhỉ.

Cô ấy suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: “Chỉ cần có mặt thôi đúng không? Có cần mang nước cho đội không?”

Xe thể thao! Một nửa đã nằm trong tay rồi!

“Chuyện đó tùy cậu thôi, nếu thấy nặng hay phiền thì không cần mang cũng được.” Mọi thứ diễn ra thuận lợi một cách lạ lùng, tôi gần như cảm nhận được cơn gió đập vào mặt khi chiếc xe thể thao lướt đi rồi.

Tôi dứt khoát bỏ luôn tư thế ngồi xoay ngang đang nói chuyện mà chuyển sang dang rộng hai chân ngồi quay ngược trên ghế, sau đó chống hai tay lên lưng ghế, vui vẻ đùa với La Trác Vi: “Tất nhiên, nếu cậu đồng ý, mọi người trong đội bóng sẽ rất vui.”

“Đội bóng…” La Trác Vi thoáng ngạc nhiên rồi lại mỉm cười, như thể không hiểu gì, hoặc như đang “tiếp nhận” trò đùa của tôi: “Mang nước, ai mang mà họ chẳng vui mà, đúng không?”

Đúng là các nữ sinh xinh đẹp khi cười đều khiến lòng người ta tan chảy: “Nói vậy cũng không sai…”

“Nhưng nếu cậu mang nước cho bọn họ, bọn họ không vui đến chết thì cũng lạ đấy.”

Tôi vốn còn đang do dự xem có nên nói câu hơi ngả ngớn này hay không, nhưng rồi lại nghĩ, dù sao tôi cũng chẳng cần ghi điểm với La Trác Vi làm gì. Ngược lại, nếu có mất điểm, biết đâu theo cách nào đó tôi lại giúp được Lâm Hạo Uyên.

“Thật sao?” Ngoài dự đoán của tôi, La Trác Vi lại mỉm cười. Không biết tại sao, tôi lại thấy trong nụ cười đó có gì đó như châm chọc.

?

“Xin lỗi, mình phải đi lấy nước.” Sau đó cô ấy tránh ánh mắt tôi, đứng dậy rồi lịch sự nhường đường cho lớp trưởng thể dục đang nói chuyện với lớp trưởng bên cạnh.

Cuộc nói chuyện kết thúc khá đột ngột, dù rằng thật ra nếu nói tiếp thì cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ…

Tôi vò đầu. Nói thật thì, mái tóc mềm và bồng bềnh này nếu ở trên đầu một người không đẹp trai, thì cũng chỉ có mỗi cái nhược điểm là khó chăm mà thôi. Tôi định đi tìm Lâm Hạo Uyên ở lớp A7 để hỏi chi tiết cách tỏa sáng trong trận bóng rổ, khiến La Trác Vi phải si mê.

Nhưng tôi lại bị lớp trưởng thể dục chặn lại quay về chỗ ngồi, sau đó lớp trưởng giơ ra trước mặt một cái bảng tự vẽ nguệch ngoạc: “Pocari hay nước suối? Tiền phong chủ lực được chọn hai chai.”

Giờ ra chơi sắp hết, tôi đang vội vã muốn đi tìm Lâm Hạo Uyên, thế nên liền phẩy tay qua loa: “Cái gì cũng được, hai chai của tôi tùy cậu…”

Chữ “tùy cậu chọn” còn chưa kịp thốt ra, tôi đang chuẩn bị bước qua ghế trống thì đột nhiên có linh cảm.

Nước.

Đội viên.

Vui, đến chết.

Tôi trượt chân ngã xuống, đầu gối đập vào bàn của người khác, cả người và bàn cùng ngã xuống đất.

“…”

Trong tiếng reo hò chế giễu “Thần Hàng đúng là đồ ngu” vang lên xung quanh, tôi chống gối đứng dậy. Nhớ lại những gì mình vừa nói với La Trác Vi, rồi nghĩ đến nụ cười của cô ấy trước khi đi, tôi thật sự cảm thấy mình đúng là thằng ngốc.

… Nhớ lại mà đỏ cả mặt, tôi lại càng cảm thấy, đệch mợ mình đúng là thằng ngốc chính hiệu trong những thằng ngốc.

3.

Ngày thi đấu bóng rổ, La Trác Vi đến như đã hẹn. 

Chỉ cần cô ấy yên lặng đứng trong khu vực nghỉ ngơi của lớp chúng tôi thôi thì cũng đủ khiến đám con trai lớp A7 kế bên phải ghen tỵ. 

Tuy nhiên, cảnh tượng chỗ lớp A7 được đám nữ sinh cả trong lớp lẫn lớp khác và thậm chí là một phần nữ sinh lớp chúng tôi bao quanh cũng khá là ấn tượng.

Tôi ngồi trên ghế bên ngoài sân chỉnh lại dây đeo cổ tay rồi liếc nhìn Lâm Hạo Uyên – cái tên đang tắm mình trong ánh mắt của đám con gái. Rõ ràng, nó cũng để ý đến việc La Trác Vi có mặt. 

Chiếc điện thoại vì tôi thấy vướng víu nên bị vứt ở ghế bên cạnh bắt đầu rung lên.

[Lâm Chó Uyên: Vẫn là mày biết cách nhất]

Dĩ nhiên tôi phải tỏ vẻ một chút, dù sao cũng nhờ La Trác Vi dễ nói chuyện mà mọi chuyện mới suôn sẻ mà: [Bố mày vĩnh viễn là bố mày]

[Lâm Chó Uyên: Trước đây hồi lớp Mười có người mời La Trác Vi ra xem trận đấu, cậu ấy thẳng thừng từ chối hết sạch]

Tôi cau mày, khi định hỏi Lâm Hạo Uyên xem là có chuyện gì thì đột nhiên bên má có thứ gì đó áp vào, cảm giác mát lạnh kích thích da thẩm thấu vào lỗ chân lông.

Tôi co người lại theo phản xạ. Khi quay đầu nhìn rõ người đùa là ai, tôi sợ đến nỗi vội vã úp màn hình điện thoại xuống đùi: “La Trác Vi.”

“Mình đến để đưa nước cho thành viên chủ lực của lớp.” La Trác Vi không truy hỏi hành động loảng loạn của tôi, cô ấy vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng đó. 

Thấy tôi nhìn, La Trác Vi liền đặt hai chai nước xuống ghế trống bên cạnh: “Đây, một chai Pocari và một chai nước suối.”

“Cảm ơn cậu.” Tôi khá ngượng ngùng, không biết cô ấy có thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Lâm Hạo Uyên hay không…

Tôi chột dạ đặt điện thoại lên ghế trống, ánh mắt không kìm được mà dừng lại ở hai chai nước mà La Trác Vi vừa đưa cho. Thân chai còn đang toát ra khí lạnh, những giọt nước lăn xuống nhanh chóng đọng thành vệt nước trên ghế. 

Tôi liếc nhìn mấy thùng nước được đặt ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa, những thùng nước mà lớp dùng quỹ để mua chung thì không có đặc quyền được ướp lạnh.

Mua riêng à? 

Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy hơi khó xử. 

Đây là lần đầu tiên tôi ghét bản thân tại sao không phải là loại đàn ông cẩu thả không để ý tiểu tiết. Tôi chạm vào khuyên tai ở tai phải, giả vờ như không có chuyện gì: “Thời tiết nóng thế này mà có nước lạnh uống thì đúng là cứu mạng.”

“Lớp trưởng đã bảo người khiêng một thùng nước ra tiệm tạp hóa đổi từng chai một rồi bỏ vào tủ lạnh rồi, mình chỉ là đem trước cho tiền phong hai chai mà thôi.” Dường như La Trác Vi đoán được tôi nghĩ gì, cô ấy nhẹ nhàng giải thích.

Tôi chỉ muốn tặng ngay cho bản thân vừa nâng nâng trong một giây kia một cái tát. 

Lòng tôi chợt trống rỗng, không biết là do thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối mà thành nữa. Tôi vuốt tóc, vì tóc quá mềm khiến nó luôn xẹp xuống nên nhìn vào trông có vẻ hơi dài. 

Khuyên tai trên vành tai phải của tôi cũng vì thế mà lộ ra. La Trác Vi tinh mắt nhìn thấy, hình như cậu ấy hơi tò mò, thế nên lại gần tôi một chút: “Không ngờ cậu lại đeo khuyên tai kiểu này.”

Khuyên ở vành tai trông có vẻ nổi loạn hơn so với khuyên ở dái tai, nhưng thực ra tôi chỉ đơn giản là thích đeo khuyên tai ở vị trí đó thôi.

La Trác Vi thấy tôi chuẩn bị tháo khuyên tai ra: “Cậu định tháo hết chúng ra à?”

“Vì sợ tí nữa có va chạm, khuyên rơi ra thì không tìm lại được.”

Trên người con gái lúc nào cũng có một mùi hương khó diễn tả, La Trác Vi cũng không ngoại lệ. Khi cô ấy lại gần, tôi cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi. 

Cảm giác như vậy với bạn cùng lớp đúng là hơi biến thái, nên theo phản xạ, tôi định dịch ghế ra sau một chút

… May mà tôi nhịn được.

Tôi nhanh chóng tháo hết khuyên tai ra.

Khi tôi còn đang ngó nghiêng, do dự không biết nên để những món đồ nhỏ dễ mất này ở đâu thì La Trác Vi liền chìa tay ra: “Để mình giữ cho, vừa hay mình định ngồi đây xem trận đấu.”

“Vậy cảm ơn cậu trước nhé.” Tôi ngừng lại, rồi cẩn thận đặt những chiếc khuyên tai vào tay cô ấy.

“Nếu cậu định ngồi đây xem trận đấu…” Nắng chiều mùa hè gay gắt chẳng kém gì buổi trưa, tôi nhìn quanh sân bóng rổ, thấy các nữ sinh hầu như đều che ô.

Còn chỗ này không có ô, hình như La Trác Vi cũng không mang theo.

Thời gian chuẩn bị trước trận đấu sắp kết thúc, đồng đội đang ở đằng xa đang thúc giục tôi qua để học vài câu chửi đổng trước khi lên sân.

Mặc dù tôi nghĩ họ gọi tôi khả năng 80% là không muốn thấy dáng vẻ tôi và La Trác Vi trò chuyện vui vẻ.

“Mình có chiếc áo khoác thể thao để trong balo.” Tôi chỉ vào chiếc balo mình tùy tiện vứt dưới đất: “Nếu cậu sợ nắng thì có thể lấy ra che nắng.”

Vì trong nhà có chị gái nên tôi cũng biết mấy điều con gái để ý…

Không kịp đợi La Trác Vi trả lời, trước khi rời đi, tôi quay người lại, như để nhấn mạnh mà bổ sung thêm: “Chiếc áo đó mới giặt, mình chưa mặc lần nào, nên sẽ không có mùi mồ hôi hay gì đó kỳ quặc đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang