Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30.

Thực lòng mà nói, Thần Hàng chẳng hề có chút hy vọng nào với lời tỏ tình của mình.  

Dù gì thì đối tượng cậu đang tỏ tình lại chính là La Trác Vi – cô gái mà bao chàng trai đều khao khát nhưng chẳng ai chạm đến được.  

Thần Hàng nghĩ, biểu cảm trên gương mặt mình lúc này chắc hẳn trông cực kỳ ngốc.  

Câu “Mình thích cậu” của cậu và giọng nói của La Trác Vi đột nhiên vang lên cùng một lúc. Khoảnh khắc ấy, trong đầu cậu như có pháo hoa bừng sáng, niềm vui bất ngờ đến choáng ngợp suýt chút nữa đã đánh gục chàng thiếu niên không dám tin vào mắt mình ấy, toàn bộ cơ thể cậu như rơi vào trạng thái lâng lâng.

Người trước mắt cũng đỏ mặt, xem ra La Trác Vi rất lo lắng, biểu cảm ấy của cô mang lại cho người ta cảm giác rất không thực. Thần Hàng chỉ muốn ôm chầm lấy cô để chắc chắn rằng đây không phải là giấc mơ, nhưng cậu lại không dám đường đột làm điều ấy, cậu chỉ biết ngây người ra nhìn gương mặt xinh đẹp của La Trác Vi, thậm chí cậu còn chẳng dám xác nhận lại một lần nữa xem vừa rồi La Trác Vi đã nói gì.  

Đôi mắt trông vốn đã ngây thơ, nay vì khóe mắt hơi đỏ mà càng giống như chú chó nhỏ tội nghiệp đáng yêu.  

Chết mất thôi. Thần Hàng chợt nhận ra, khóe mắt cậu đang nóng lên vì những lời nói của La Trác Vi.  

“…Thần Hàng?” Theo lẽ thường, khi cả hai đã hiểu lòng nhau thì sẽ chẳng có lý do gì để có biểu cảm như thế này. Thế nên La Trác Vi bắt đầu lo lắng, cô do dự đến gần cậu, từ từ đưa tay ra, như muốn chạm vào khuôn mặt cậu: “Cậu sao thế?”  

Trước mặt cô gái mình thích mà lại thảm hại thế này thì chẳng ngầu chút nào. Nhưng trong tình huống hiện tại, Thần Hàng không thể giữ được vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như Lâm Hạo Uyên.  

Cậu nắm lấy bàn tay định chạm lên mặt mình của La Trác Vi, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại, rồi giơ tay kia lên che mặt và lau loạn xạ: “Không sao, mình chỉ là…”  

Mình chỉ là, quá vui mừng thôi.  

Lòng tự tôn mỏng manh khiến Thần Hàng – dù vừa tỏ tình thành công – lại không dám nói nốt câu ấy. Dù sao thì, đối với con trai, việc vui đến mức muốn khóc là chuyện quá mất mặt.  

Thần Hàng đang cố vớt vát lại. Lúc này trông cậu chẳng khác nào một chú chó nhỏ háo hức muốn đến gần thân thiết với con người. Cậu ngó trước ngó sau rồi cầm cặp sách của La Trác Vi, cuối cùng ngước mắt lên nhìn cô: “Vậy… mình có thể đưa cậu về nhà không?”  

Rõ ràng đã là bạn trai mới – danh chính ngôn thuận không cần nói ra, nhưng không hiểu sao Thần Hàng vẫn dùng câu hỏi đề nghị.

La Trác Vi không nhịn được cười, dù khuôn mặt vẫn còn chút đỏ ửng, nhưng khi nhìn thấy vẻ căng thẳng của Thần Hàng – người thậm chí còn lo lắng hơn cả cô – thì những bất an và lưỡng lự nhỏ bé trong lòng bỗng chốc tan biến như bong bóng bị chọc thủng, biến mất không dấu vết.

“Đương nhiên là được.”  

Khi đồng ý, cô vô thức siết chặt bàn tay phải mà Thần Hàng vẫn đang nắm. Lúc đó Thần Hàng mới nhận ra mình đã nắm tay La Trác Vi suốt từ nãy đến giờ. Cả người Thần Hàng khẽ cứng lại, rồi cậu giả vờ như không có chuyện gì mà thả lỏng bàn tay. Vẻ mặt bối rối như chú cún nhỏ lại càng lộ rõ hơn.  

Cảm giác ngọt ngào, căng thẳng và non nớt này thật sự khiến người ta khó xử. Vừa muốn tạm thời cách xa đối phương để tim không đập quá nhanh, vừa muốn lại gần để cảm giác trái tim đập loạn thêm nữa.  

La Trác Vi suy nghĩ một chút rồi do dự buông tay ra. Cảm nhận được lực từ lòng bàn tay dần rời khỏi, Thần Hàng cũng thuận theo thả lỏng ngón tay. Sự tiếc nuối và nhẹ nhõm cùng lúc trào dâng trong lòng cậu. Nhưng không ngờ ngay sau đó, cổ tay cậu lại bị những ngón tay mềm mại của cô chạm vào.  

Cô chỉ khẽ lướt qua, giọng điệu chẳng khác gì lúc hai người nói chuyện bình thường: “Chúng ta đi thôi.”  

Nhưng khoảnh khắc này, khoảng cách giữa cả hai đã khác, không khí xung quanh cũng khác, và ánh mắt của La Trác Vi cũng không còn là sự dịu dàng quen thuộc.  

Thần Hàng nhìn vào mắt La Trác Vi, trong đôi mắt nâu nhạt của cô chỉ có hình bóng của cậu.  

31.

Trên xe buýt.  

Ngày hành chính, không may gặp phải giờ cao điểm tan tầm tối, xe buýt đông đúc không khác gì hộp cá mòi, chật ních người. Thậm chí, ngay cả những thanh cầm bám vào cũng trở thành vật xa xỉ.  

La Trác Vi cố gắng giữ vững cơ thể đang chao đảo theo những cú lắc của xe, nhưng tiếc rằng vị trí cô đứng không gần cửa, mà cũng không gần cửa sổ. Những vòng treo tay vịn mà cô có thể với tới đã bị những người đi làm chiếm hết, nên cô chỉ có thể cố gắng duy trì thăng bằng giữa đám đông, tránh bất lịch sự ngã vào ai đó.  

La Trác Vi cảm thấy hơi xấu hổ và bối rối.  

Dĩ nhiên không phải vì việc cô đang lúng túng ôm cặp sách rồi chen chúc trên xe buýt, mà thực ra với cô mà nói, mấy chuyện cực khổ này đã thành chuyện như cơm bữa. Là học sinh thường xuyên đi xe buýt để đến trường, La Trác Vi đã quen với cảnh chen lấn vào giờ cao điểm như này từ lâu.  

Điều khiến cô bối rối chính là việc hôm nay Thần Hàng tiễn cô về tận nhà, về đến tận cửa.

Người trên xe buýt quá đông, cô buộc phải đứng rất gần Thần Hàng.

Những cậu thiếu niên ở tuổi này dường như luôn có thân nhiệt cao như cún con vậy, chỉ cần đứng gần sát như vậy đã đủ để La Trác Vi cảm nhận được một hơi ấm kỳ lạ. Cô cũng không biết là do tác động tâm lý mà cảm nhận được nhiệt độ từ đối phương truyền đến, hay là nhiệt từ gương mặt đỏ bừng của mình đã bốc lên tận má.

Đứng gần như vậy, việc nhìn thẳng vào đối phương lại càng thêm ngại ngùng. La Trác Vi đành rời mắt tránh khỏi đôi mắt đang chăm chú nhìn xuống đất của Thần Hàng, để rồi ánh mắt vô định của cô rơi vào màn hình quảng cáo đang chuyển động trên xe buýt.  

“!”  

Đột nhiên, cú lắc mạnh và quán tính của xe buýt khi rẽ khiến cô không giữ vững được thăng bằng, suýt chút nữa đã ngã nhào vào lòng Thần Hàng. Thần Hàng phản ứng rất nhanh, một tay cậu nắm chặt lấy khuỷu tay cô, lực nắm ấy mạnh đến bất ngờ.  

Nhưng dù thế nào, quán tính của chiếc xe chật kín người vẫn lớn hơn so với tưởng tượng, La Trác Vi hơi loạng choạng, mũi cô nhẹ nhàng lướt qua cổ áo đồng phục của Thần Hàng, hai tay cô lập tức chống lên ngực cậu – hành động ấy vừa nguy cấp vừa ái muội.  

“…”  

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, cả hai đều lúng túng. Trong khoảnh khắc thoáng qua ấy, La Trác Vi còn cảm nhận được sự căng thẳng của Thần Hàng, lực tay nắm lấy khuỷu tay cô bất giác siết chặt hơn chút.  

Lúc này, chẳng phải nên nói xin lỗi mới đúng sao?

Lạc Trác Vi ngẩng mặt lên, cô định giữ một khoảng cách nhỏ rồi mới nói chuyện với Thần Hàng, nhưng không ngờ chuyến xe buýt này lại cứ như thích chơi trò kịch tính. Chiếc xe ngoặt cua, khoảng cách vừa mới tạo lập hoàn toàn bị phá vỡ, lần này cô thật sự ngã gọn vào lòng Thần Hàng.

Thần Hàng – ôm người đẹp trong lòng – bối rối lắp bắp: “Cậu… cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Lạc Trác Vi khẽ đáp. Dù cô cảm nhận nhịp tim mình đang đập nhanh đến kỳ lạ, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh thường ngày.

Cô không muốn tỏ ra lúng túng trước mặt Thần Hàng, nên khẽ nâng tay – vốn vì sự cố bất ngờ mà mềm nhũn buông thõng bên hông, rồi cô chống lên cánh tay Thần Hàng, cố gắng kéo dài khoảng cách thêm một lần nữa.

Nhưng tay cô vừa chạm vào áo khoác của Thần Hàng, chưa kịp ngẩng đầu lên, thì đã bị Thần Hàng ngăn lại. Ngoài bàn tay phải đang giữ lấy khuỷu tay cô, tay trái của cậu còn nhẹ nhàng đặt lên vai phải cô, vụng về ngăn cản hành động ngẩng đầu của cô.

Lạc Trác Vi dừng lại, sau đó ngoan ngoãn không di chuyển nữa: “Có chuyện gì sao?”

“Không…” Lạc Trác Vi nhận ra, dường như sự phối hợp dịu dàng của mình càng khiến Thần Hàng bối rối hơn. Hiếm khi cậu ngập ngừng, không nhận ra khi nói chuyện thì hơi thở của bản thân khẽ phả vào trán cô. Sau khi che chở cô vào trong góc, Thần Hàng mới tiếp tục nói: “Mình không muốn cậu thấy nét mặt của mình.”

Nét mặt đang đỏ bừng lên chỉ vì một chút chạm nhẹ, chẳng hề ngầu chút nào.

Thực ra, Thần Hàng khi bộc lộ vẻ mặt như vậy cũng chẳng hề kém phần đáng yêu. Lúc ngượng ngùng, gương mặt không mang tính công kích khiến cậu giống như con vật nhỏ, mang lại cho người ta cảm giác mềm mại.

Huống hồ, sau khi đứng vào một góc gần cửa sổ, thật ra La Trác Vi có thể nhìn thấy chút biểu cảm của Thần Hàng qua hình ảnh phản chiếu nhè nhẹ từ kính xe.

Nhưng cô sẽ không nói cho cậu biết điều đó. Lạc Trác Vi thuận theo mà khẽ nói “được”.

32.

“Đến đây là được rồi.”

Lạc Trác Vi dừng chân, chỉ tay về phía một tiệm hoa xinh xắn cách đó không xa, rồi quay lại nhìn tôi: “Phía trước là nhà mình rồi.”

Tôi vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà La Trác Vi được ghi trong sổ liên lạc là tiệm hoa này, tôi yên tâm hơn hẳn. Sau đó tôi lại không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh cô ấy phụ giúp gia đình coi tiệm hoa sẽ trông thế nào. 

Một cô gái xinh đẹp giữa vô vàn loài hoa rực rỡ, nghĩ thế nào cũng thật là dễ chịu.

Tôi gật đầu, định đợi nhìn Lạc Trác Vi vào nhà rồi mới đi: “Cậu mau về đi.”

“Vậy mai gặp nhé.” Lạc Trác Vi cười với tôi, rồi xoay người bước vào tiệm hoa.

Sau khìn theo bóng lưng cô đẩy cánh cửa kính ấm cúng của tiệm hoa, tôi lấy điện thoại ra xem giờ. Lúc tôi định bụng sẽ gọi xe thì La Trác Vi lại như chợt nhớ ra điều gì, cô đẩy cửa bước ra, nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Thần Hàng.”

Lạc Trác Vi nửa người thò ra ngoài, đuôi tóc đuôi ngựa đung đưa theo động tác của cô. Vừa khéo, ngay cạnh cửa tiệm là vài bó hoa bách hợp còn dính nước. Gương mặt cô dưới ánh đèn ấm áp và màn đêm trông thuần khiết hệt như những bông hoa ấy.

“Thứ Bảy này… cậu có muốn đi chơi cùng mình không?”

Cô hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK