Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12.

Cuối tuần.

Tên khốn Lâm Hạo Uyên không biết “được” cô gái nào bám lấy mà bị chặn ở cổng khu chung cư nhà mấy tối liền. Lâm Hạo Uyên phiền đến nỗi chẳng thèm thành ý gì hết, cứ thế xách theo một túi bia – chỉ nhìn thôi cũng đã biết là mua vội ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà, rồi gõ cửa căn hộ của tôi, sau đó không hề khách khí mà yêu cầu tránh nạn một đêm.

“Ghê nhỉ, cô gái ấy đuổi đến tận cửa nhà mày luôn.” Tôi tiện tay lấy một lon bia, mở ra. Lúc định chế giễu nó vài câu thì tôi lại chợt nhớ nửa tháng trước nó còn bảo muốn theo đuổi La Trác Vi.

Tôi nhìn Lâm Hạo Uyên: “Này, không phải mày muốn theo đuổi La Trác Vi sao?”

Mặc dù từ trước đến giờ Lâm Hạo Uyên thay bạn gái rất nhanh, nhưng ít ra mấy cái chuyện lăng nhăng, bắt cá hai tay thì nó chưa bao giờ làm và cũng chẳng thèm làm.

Nghĩ đến đây, tôi cũng chẳng còn tâm trạng đùa giỡn. Tôi đặt lon bia lên bàn trà, rồi đá nhẹ một cái vào Lâm Hạo Uyên – người đang ngồi trên sofa chơi game NS của tôi mà chẳng thèm ngẩng đầu lên để ý: “Lâm Hạo Uyên, mày đừng có mà làm mấy chuyện như thế nhé.”

“Hả? Tao làm gì cơ?” Nghe tôi gọi cả họ tên, Lâm Hạo Uyên có vẻ bất ngờ, nó nhướng mày ngẩng đầu quan sát biểu cảm của tôi, rồi nhún vai quăng NS sang một bên, dang tay dựa vào lưng ghế sofa: “Tại La Trác Vi không thèm để tâm chứ sao. Chẳng lẽ tao còn phải tiếp tục quỵ lụy cậu ấy à?”

Lâm Hạo Uyên vô cảm kể lại từng lịch sử thất bại của mình: “Cậu ấy không trả lời tin nhắn, hẹn thì lúc nào cũng chỉ nhận được câu ‘không rảnh’, ở trường gặp nhau cậu ấy chào tao cũng chẳng mấy nhiệt tình.”

“Cho nên ngay từ đầu tao đã bảo là không thể rồi mà.” Tôi nhặt balo vứt dưới sàn lên, lục tìm chìa khóa xe của Lâm Hạo Uyên rồi ném trả nó: “Của mày này.”

Chiếc chìa khóa nhỏ bay theo đường parabol, đáp trúng ngay ngực Lâm Hạo Uyên. Nó chẳng nói gì, chỉ cất chìa khóa rồi nở nụ cười tinh quái khiến tôi khó chịu: “Thần Hàng, mày có biết biểu cảm vừa rồi của mày là gì không?”

Tôi nghiêm mặt đáp lại: “Tao có biểu cảm gì cơ?”

“Ha ha.” Kết quả là thằng chó Lâm Hạo Uyên lại bắt đầu làm ra vẻ bí mật, nó đứng dậy khoác vai tôi rồi ép tôi ngồi xuống ghế sô pha: “Thần Tiểu Hàng, mày giả vờ ngu với bố đây hay là ngu thật hả?”

Nó đưa cho tôi lon bia vừa nãy tôi đặt xuống, sau khi tôi nhận lấy thì nó cũng lấy một lon khác từ trong túi ni-lông ra, tiếp đến mở nắp, cuối cùng còn cố tình chờ tôi uống một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Mày có biết là La Trác Vi có ý với mày không?”

Tôi suýt bị ngụm bia đầy bọt đó làm sặc: “Lâm Hạo Uyên! Mày muốn chết à!”

13.

Nhờ ơn thằng chó Lâm Hạo Uyên, mà cả đêm qua tôi chẳng thể ngủ được. 

Trằn trọc mãi, trong đầu tôi toàn là mấy chữ to đùng “La Trác Vi có ý với mày” liên tục xếp lại phối hợp nhau, không tài nào gạt đi được.

Mà cái thằng rác rưởi Lâm Hạo Uyên sau khi ném quả bom kinh thiên động địa đó xong thì chẳng chịu nói thêm gì nữa, ngủ ngay lập tức, ngáy một mạch. Báo hại tôi tức đến nỗi gần như thức trắng đêm. Tôi còn suýt chút nữa đã đè nó xuống thảm rồi đập nát cái đầu chó của nó rồi. Tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng thằng này do không cưa được La Trác Vi nên lòng tự trọng bị tổn thương, bắt đầu không màng sự thật, trắng đen đảo lộn, kéo tôi – đứa làm đồng đội – xuống hố theo nó.

Nhưng dây thần kinh nhạy cảm của cái tuổi dậy thì lại không chịu nổi kiểu chọc ghẹo này. Dù tôi biết lời của Lâm Hạo Uyên chỉ là đang trêu đùa, song tôi vẫn không thể kiềm chế được cái tâm trạng ngu ngốc của bản thân – vừa không tin nổi vừa không ngừng mong đợi.

Thần Hàng, đừng có ngốc nữa.

Ngay cả Lâm Hạo Uyên mà La Trác Vi còn không để ý tới, thì mày có tài cán gì khiến cô ấy thầm thương trộm nhớ chứ?

Đúng, đúng, là như vậy đó, không sai đâu.

Nhưng mà cái giọng nói đáng ghét tối qua của Lâm Hạo Uyên cứ vang vọng trong tai tôi như tiếng ma quấn quanh, hệt như trong đầu có mười cái loa lớn liên tục phát đi phát lại: “Lúc trận đấu diễn ra, cô ấy chẳng thèm nhìn tao lấy một cái, ánh mắt toàn dõi theo mày chạy đúng không?”

La Trác Vi chỉ đang nhìn theo quả bóng rổ thôi.

“Mày nói cậu ấy ngồi ở chỗ mày để ba lô, chẳng phải là cố ý à?”

La Trác Vi chỉ là không tìm được vị trí tốt giữa đám đông chen chúc thôi!

Nhưng càng tự nhủ với bản thân như thế thì những vọng tưởng kỳ quặc không nên có lại càng sôi sục hơn.

Tôi không thể nào kiềm chế được mà nhớ đến khuôn mặt La Trác Vi, nhớ đến cơn mưa tuần trước, nhớ đến vài sợi tóc ướt của cô ấy dán lên trán, và cả ánh mắt nhìn tôi – mơ màng hơn cả lớp mưa bụi ngoài mái hiên – như muốn nói lại thôi. Sự thanh thuần ấy đã bị trí tưởng tượng của tôi tự ý biến thành một vẻ đẹp choáng ngợp đầy rung động.

Điều tồi tệ hơn nữa là những thứ mà vốn dĩ tôi không để ý cũng trở nên rõ ràng đến kỳ lạ trong những suy nghĩ hoang đường vô căn cứ này. Đồng phục của Trưởng THPT phía Nam sử dụng loại vải bình thường để may, vì vậy chiếc áo sơ mi trên người cô ấy trắng muốt lại mỏng manh, khi chạy trong mưa bị ướt một chút, lớp vải dính sát vào người lộ ra một ít…

Dừng lại, Thần Hàng, mày là cầm thú sao, mày đang nghĩ gì vậy chứ!

Chưa nói đến việc La Trác Vi vốn không thích mày, dù cô ấy có thích đi chăng nữa thì mày cũng không thể tùy tiện tưởng tượng ra những hình ảnh bậy bạ về cô ấy trong đầu được!

…Tôi phải thừa nhận rằng, dù trong lòng cố gắng phủ nhận không biết bao nhiêu lần, rồi cả tìm mọi lý do để tự thuyết phục mình bình tĩnh mà cười cho qua, song tôi vẫn bị lung lay bởi câu nói nửa đùa nửa thật của Lâm Hạo Uyên: “La Trác Vi có ý với mày”.

Tình trạng đó kéo dài đến mức trong tiết nghe viết tiếng Anh buổi sáng,tôi hoàn toàn ở trong trạng thái trống rỗng. Giọng nữ Anh Anh khô khan từng từ phát ra từ trong loa chẳng khác gì tiếng ồn trắng bị tai tôi tự động lọc bỏ. Tôi cứ mơ màng điền bừa vào phiếu trả lời rồi nộp luôn.

Đúng là bị tên Lâm Hạo Uyên khốn nạn này hại chết rồi!

Giờ ra chơi, chiếc điện thoại trong ngăn bàn bắt đầu rung lên. Tôi cáu kỉnh gãi tóc sau gáy, tay còn lại thò vào lấy điện thoại ra, vuốt màn hình mở khóa.

Thông báo WeChat hiện lên trên màn hình khóa, nội dung là:

[Lâm Chó Uyên: Tan học đi chơi bóng không?]

[Biến, bố không đi]

Tôi chẳng cần nghĩ cũng biết: Nếu tôi đi, Lâm Hạo Uyên chắc chắn sẽ mặt dày mày dạn mà tiếp tục truy hỏi về chuyện hôm qua.

Sau khi trả lời Lâm Hạo Uyên, tôi tiện tay chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng. Thậm chí tôi còn suy nghĩ đến việc tìm cách liên lạc với cô gái mà hôm qua Lâm Hạo Uyên tránh né, rồi chỉ cô ấy biết địa điểm nào có thể chặn đầu nó.

Nhưng cũng nhờ cú ngắt quãng vừa rồi mà những ý nghĩ lung tung trong đầu tôi đã vơi đi không ít.

… Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, song thực tại lại không buông tha tôi.

“Thần Hàng.”

Là giọng của La Trác Vi.

Cô gái xinh đẹp mà lẽ ra không nên xuất hiện trong những tưởng tượng mất kiểm soát của tôi, giờ lại đang đứng ngay trước mặt tôi.

“Phần nghe sáng nay đã chấm xong rồi, của cậu đây.” Cô ấy cười nhẹ với tôi, sau đó hơi cúi người, đặt ngay ngắn tờ phiếu trả lời mà tôi điền bừa lên bàn. Đôi mắt của cô ấy – đôi mắt mà nhiều nam sinh ngầm khen ngợi là đẹp như đá hổ phách – đang nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt mềm mại càng làm cho đôi đồng tử nâu nhạt của cô ấy thêm phần dịu dàng.

La Trác Vi nhẹ nhàng nói tiếp: “Cậu điền sai đáp án rồi, nên không đạt yêu cầu.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy thần kinh của mình căng như dây đàn.

Không phải vì cái kết quả không đạt vớ vẩn đó, mà vì khoảng cách giữa tôi và cô ấy.

Hai tay La Trác Vi hơi tì vào mép bàn tôi, vì thế khi cô nghiêng người nói chuyện, ranh giới đã vượt quá khoảng cách lịch sự an toàn. Việc cô ấy vô tư thức tiến lại gần khiến tôi cảm thấy một mối nguy hiểm bản năng, nhưng mối nguy này không đến từ cô ấy, mà đến từ chính bản thân tôi.

La Trác Vi là người không nắm rõ cảm giác về khoảng cách sao?

Tôi mơ màng nghĩ. Cô ấy không nên đứng gần con trai như thế này.

“… Mình biết rồi, cảm ơn cậu.” Tôi vắt óc nhớ lại xem bình thường mình cư xử với La Trác Vi thế nào để cố gắng che giấu sự lúng túng trước mặt cô ấy.

“Không có gì.” La Trác Vi không nhận ra sự khác thường của tôi, cô còn tận tình bổ sung thêm: “Nên sau giờ học nhớ ở lại nghe viết lại nhé.”

May mà lúc nãy tôi đã từ chối lời mời chơi bóng của Lâm Hạo Uyên.

“Mình biết rồi.” Tôi cầm tờ phiếu trả lời lên, nhìn kỹ thì từ câu thứ ba trở đi tôi đã điền sai vị trí hết rồi: “Giáo viên sẽ phụ trách nghe lại à?”

La Trác Vi lắc đầu: “Không, cán bộ môn sẽ phụ trách.”

Động tác xoay tờ phiếu trả lời trên đầu ngón tay của tôi dừng lại: La Trác Vi là cán bộ môn tiếng Anh.

“À, La Trác Vi… hôm nay có những ai phải nghe lại vậy?”

Đập tan câu hỏi đầy dè dặt của tôi là nụ cười có phần áy náy và khó xử của La Trác Vi: “Ừm… hôm nay chỉ có mỗi Thần Hàng cậu là không đạt thôi.”

***

Lời của tác giả:

Nam sinh cấp 3 mà không nghĩ nhiều thì không phải nam sinh cấp 3 rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK