Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

35.

“Này, mày nhìn cô gái kia đi, thấy có xinh không?”  

Tôi đứng cạnh lan can trên hành lang, khi đang hứng thú nhìn xuống tòa nhà giảng dạy thì bị người bên cạnh thúc nhẹ vào tay, ra hiệu cho tôi im lặng quan sát cô gái đang ôm một chồng vở bài tập đi về phía chúng tôi.  

Những cô gái được miêu tả bằng giọng điệu này thì thường là xinh đẹp.  

Tôi hơi bất lực mà nghĩ, nhưng vẫn xoay người nhìn thoáng qua khuôn mặt đang bị bàn tán, rồi nhanh chóng rời mắt.  

Quả nhiên là Lạc Trác Vi.  

Lúc ấy vừa mới chia lớp không lâu, hầu như mọi người chưa thể nhớ hết tên của bạn cùng lớp, nhưng Lạc Trác Vi thì lại để lại ấn tượng sâu sắc. Không phải vì tên cô ấy, mà vì ấn tượng cô ấy để lại quá sâu, chỉ cần một cái nhìn là có thể nhớ ngay.  

“Cậu ấy rất xinh.” Tôi vỗ nhẹ vai người bạn, mong cậu ta nhanh chóng thu lại ánh mắt như sắp dán vào lưng người ta: “Cậu ấy không thiếu người thích đâu, thu lại ánh mắt của mày đi.”  

Thực tế chứng minh, Lạc Trác Vi rất được lòng con trai.  

Trong thời đại mà các công cụ liên lạc điện tử vô cùng phát triển, trong tủ đựng đồ của cô ấy luôn có vài bức thư tay. Trên những bức thư đó là dòng chữ nguệch ngoạc, hẹn gặp cô ở đủ chỗ khác nhau trong trường để tỏ tình.  

Các bạn nam trong lớp thì lại giữ suy nghĩ “phù sa không chảy ruộng ngoài”, lúc nào cũng phòng thủ nghiêm ngặt. Rồi khi thấy thái đội đối xử công bằng với mọi người của La Trác Vi thì cả đám – dù đã buông xuôi, chẳng còn gì để mất – lại cảm thấy được an ủi.

Tuy nhiên, đôi khi thái độ quá lịch sự của cô ấy lại dễ bị hiểu lầm thành tín hiệu cho phép người ta được lấn tới.  

“Lần sau cậu từ chối nhận quà thì hơn.”  

Tôi cởi áo khoác đồng phục, lấy áo bọc kín đống socola phiền phức mà Lạc Trác Vi nhận được, sau đó thắt nút rồi xách trên tay, cùng cô ấy đi về phía điểm thu gom rác không xa cổng trường.  

Chủ đề có vẻ hơi đột ngột, vì từ khi La Trác Vi ngầm đồng ý để tôi giúp xử lý đống quà phiền phức này thì cô ấy vẫn im lặng, như không phản ứng kịp: “Gì cơ?”  

“Những thứ này.” Tôi giơ túi lên lắc lắc trước mặt cô ấy. Không may làm rơi một cái, bàn tay đang để không của tôi nhanh chóng bắt lấy.  

Ngoài ra, nhận quà còn có một điều không tốt nữa, đó là: con trai rất dễ ngộ nhận. Nửa câu còn lại tôi nuốt ngược vào bụng, dù sao thì nói ra cũng giống như đang tự chửi mình.  

“Họ nhét thẳng vào tủ của mình.” Lạc Trác Vi vô cảm đáp lại, bàn tay phải vốn tự nhiên thả lỏng của cô ấy bỗng đặt lên cánh tay còn lại, nhẹ nhàng siết lấy khuỷu tay qua lớp áo sơ mi: “Có người còn đưa trực tiếp nữa.”  

Không dễ dàng gì thật. Tôi xoa mũi, nhanh chóng giúp Lạc Trác Vi xử lý hết đống socola, sau đó phủi bụi trên áo khoác đồng phục rồi vắt lên cánh tay: “Đi về cùng nhau có vẻ kỳ lạ nhỉ, cậu đi trước nhé?”  

“Không sao.” Lạc Trác Vi hơi do dự: “Cùng đi đi.”  

Lần này, cô ấy không đi cách xa tôi như lúc đến nữa, cũng không còn lẽo đẽo đi phía sau: “Thần Hàng.”  

“Sao cậu lại giúp mình?”  

Lạc Trác Vi nhìn về phía tôi, đôi mắt cô ấy rất đẹp, khi nhìn ai đó trông cực kỳ tập trung. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc quan sát đôi mắt của cô ấy, bình thường cô ấy không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác phái.  

Rõ ràng là cô ấy hiểu rất rõ cách mà trước đây đám con trai cư xử: “Cậu nên…”

“Mình nên gì?”

Gánh nặng trong lòng cô ấy còn nặng hơn tôi tưởng, tôi bối rối gãi gãi sau đầu, rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng pha trò để làm nhẹ bầu không khí: “Giúp bạn học không phải là việc xấu đúng không?”

Nhưng dường như đó không phải là câu trả lời đúng. Nghe xong, La Trác Vi cụp mắt xuống, như thể đang nghiền ngẫm từng từ: “Giúp bạn học…”

Cô ấy có nghĩ tôi có ý đồ gì khác không nhỉ…

Những bài học mắng mỏ vô lý từ bé đến lớn của chị tôi chợt hiện lên trong đầu. Cuối cùng, tôi mới chậm chạp nhận ra hành động của mình có thể bị hiểu theo một cách khác, nên vội vàng giải thích với La Trác Vi: “Mình thật lòng mà! Mình không có ý gì khác, chỉ là mình thấy cậu trông có vẻ…”

La Trác Vi mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười. Tôi hơi ngượng ngùng, sau đó nhỏ giọng hoàn thành nốt câu nói bị gián đoạn vì nụ cười của cô ấy: “Mình chỉ thấy cậu có vẻ cần ai đó giúp đỡ…”

“Cảm ơn cậu, Thần Hàng.”

Cô ấy dường như cũng không quen cười trước mặt người khác, nên rất nhanh lại ngưng cười, trở về với dáng vẻ bình thường, không biểu cảm nhưng lại trông rất dịu dàng.

Trong đôi đồng tử  màu nâu nhạt của cô ấy, tôi thấy hình ảnh mình phản chiếu: “Vậy, mời cậu uống nước để cảm ơn có được không?”

Khác với sự ‘giúp đỡ’ thường nhận được từ những nam sinh khác, nó không phải kiểu giúp đỡ bâng quơ chỉ nói rằng ‘không cần đáp lại vật chất’, điều này khiến cô ấy cảm thấy yên tâm.

Tôi không biết La Trác Vi đang nghĩ gì, nhưng cô ấy trông có vẻ căng thẳng. Tôi mỉm cười đồng ý: “Tất nhiên là được chứ.”

“Được con gái mời nước, cảm giác như mình lời to.”

“Đồ uống mình mua cũng chẳng khác gì đồ uống bình thường.”

“Thì ra không rẻ hơn sao? Người ta đều nói chủ cửa hàng hay giảm giá cho những nữ sinh xinh đẹp mà.”

“Không đâu, mình mua cũng vẫn là giá bình thường thôi.”

“Ha ha, không ngờ La Trác Vi cũng biết đùa đấy chứ.”

36.

Một tiếng “bộp” vang lên từ khe lấy hàng của máy bán nước tự động. Thần Hàng cúi người nhặt hai chai nước khoáng lên, sau đó mở nắp một chai rồi đưa cho La Trác Vi: “Này.”

La Trác Vi nói cảm ơn, nhận lấy rồi uống một ngụm nhỏ. Sau đó, cô cúi đầu vặn nắp lại, không khí bỗng trở nên hơi im lặng và ngại ngùng.

So với các cặp đôi bên cạnh đang nói chuyện rất vui vẻ, Thần Hàng và La Trác Vi trông thật non nớt, lúc không biết nói gì thì cả hai chỉ im lặng ngắm nhìn những cá bơi qua lại trong hồ.

Thực ra cô cũng không nhìn cá. La Trác Vi giả vờ chăm chú nhìn một con cá đuối bơi qua tấm kính trước mặt, nhưng ánh mắt cô lại nhẹ nhàng rơi vào hình bóng mờ mờ phản chiếu trên tấm kính.

Gương mặt Thần Hàng phản chiếu lên kính có chút gì đó không thực. Từ khí chất đến ngoại hình, cậu trông giống như một chú cún con. Hàng lông mi lặng lẽ rủ xuống khiến La Trác Vi cảm thấy cảm xúc lạ lẫm xao xuyến trong lòng.

Phải nói gì đó chứ nhỉ?

Thần Hàng cũng đang suy nghĩ câu hỏi tương tự, mắt gần như dán chặt vào con cá dọn bể đang đào bới dưới lớp cát.

Xung quanh là những cặp đôi vừa nhìn cá vừa trò chuyện không ngừng, như thể họ có rất nhiều điều để nói. Trong khi đó, Thần Hàng và La Trác Vi lại chẳng nói gì, họ chỉ im lặng ngắm những con cá xinh đẹp bơi qua lại. Thậm chí, đoạn hội thoại của họ còn ngắn hơn cả đoạn nghe trong bài thi tiếng Anh.

Rõ ràng ở lớp, cậu và La Trác Vi có thể trò chuyện rất tự nhiên.

La Trác Vi mở cuốn sổ giới thiệu mà cô lấy trước khi vào thuỷ cung. Cô ngẩng mặt lên, vừa theo dõi phần giới thiệu trong sách để tìm cá nhám voi trong bể nước khổng lồ, vừa cố gắng nhớ lại ở lớp mình đã trò chuyện tự nhiên với Thần Hàng thế nào.

Qua tấm kính, mặt nước biển nhân tạo thật yên bình và dịu dàng. Từ dưới nhìn lên, mặt nước của bể nước nhân tạo khổng lồ trông như một đại dương sâu thẳm. Ánh sáng trong thuỷ cung luôn mờ ảo, chỉ có bể nước phát ra ánh sáng nhè nhẹ, những đàn cá bơi trong đó cũng như đang lấp lánh.

Không xa đó, con cá nhám voi khổng lồ đang chậm rãi bơi lượn.

“Thần Hàng, cá nhám voi kìa.”

Cuối cùng con cá nhám voi mà hai người đang tìm kiếm cũng bơi về phía họ. La Trác Vi ngẩng lên, nhẹ nhàng gọi tên Thần Hàng, cô vô thức nắm lấy tay áo cậu, ra hiệu cho cậu nhìn.

Thần Hàng cũng vừa lúc chú ý đến cái bóng khổng lồ đang từ từ tiến lại gần. Theo phản xạ, cậu cúi xuống nhìn La Trác Vi. Dưới ánh sáng phản chiếu từ tấm kính, đôi mắt cậu sáng lấp lánh. Cậu cụp mắt xuống như chú cún nhỏ, sau đó nhẹ nhàng nói: “À, cá nhám voi bơi tới rồi.”

Gần quá.

Khoảnh khắc khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều ngẩn người.

Cá nhám voi chậm rãi bơi qua, làm đàn cá mòi tan ra rồi lại tụ lại. Nhưng lúc này không ai chú ý đến con cá to lớn mà họ đã tìm kiếm suốt nửa ngày nữa.

Thần Hàng hơi bối rối, cậu nhìn gương mặt La Trác Vi đang ở rất gần. Tất cả những kiến thức về hẹn hò mà cậu đã học thuộc lòng trước đây, vào lúc này lại chẳng nhớ được câu nào. Chỉ cần bị đôi mắt giống như hổ phách ấy nhìn vào, cậu tức khắc cảm thấy hồi hộp.

Nhưng hình như La Trác Vi quên buông tay, những ngón tay xinh đẹp của cô khẽ bám vào tay cậu. Dù không dùng nhiều lực, nhưng cảm giác bị chạm vào thật khó tả. Dù cách một lớp vải, cảm giác ấy vẫn khiến cậu không biết phải làm sao.

Cậu cố gắng hết sức nghĩ xem Lâm Hạo Uyên sẽ làm gì trong tình huống này. Và rồi cậu tuyệt vọng nhận ra rằng, người bạn chơi cùng mình từ nhỏ ấy thuộc kiểu người hành động nhanh gọn, chắc hẳn nó sẽ nhân cơ hội mà hôn cô gái ngay lập tức…

Thần Hàng nghe thấy mình lắp bắp mở lời: “La Trác Vi, cậu… cậu vừa nhìn thấy không?”

“Mình không để ý lắm, giờ nó bơi qua bên kia rồi.”

La Trác Vi mỉm cười, tự nhiên buông tay áo Thần Hàng ra. Nhưng cô chưa buông hoàn toàn mà chỉ khẽ trượt xuống, ngón tay mềm mại trắng nõn của cô khẽ chạm vào đầu ngón tay cậu.

Cô nhìn cậu: “Qua bên kia xem được không?”

Cảm giác ngón tay đan vào nhau khiến cậu hơi cứng đờ, nhưng La Trác Vi rất kiên nhẫn. Cô lặng lẽ chờ, chờ ánh mắt của Thần Hàng từ từ chuyển từ bàn tay về khuôn mặt cô.

“Ừm, đi thôi.”

Ngay khi La Trác Vi nghĩ rằng cô sẽ thấy gương mặt Thần Hàng đỏ bừng, thì cậu lại nắm lấy tay cô trước. Lòng bàn tay ấm áp khô ráo của cậu chạm vào tay cô, rồi cậu kéo cô đi về phía con cá nhám voi.

Cậu nắm thật chặt. La Trác Vi không nhịn được cười, cô vừa bước theo Thần Hàng vừa nhìn cậu ngại ngùng không dám nhìn mình: “Có phải cậu mặt đỏ rồi không?”

“Không, không có mà… cậu nhìn nhầm rồi.”

(HẾT TRUYỆN)

Lạc: Truyện đến đây là hết gòi đó, không nhầm đâu. Sách xuất bản có thêm phần kết bổ sung và ngoại truyện nữa thì nó mới trọn vẹn, nhưng mà giờ Lạc order chưa có về (khóc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang