Đây là mơ, hay là thực?
Tôi đờ đẫn đứng giữ nguyên tư thế mở cửa, trên trán vẫn còn dán nửa miếng hạ sốt chưa kịp dán xong, dây thanh quản như bị cảnh tượng không thể nào xảy ra này làm chấn động, không thốt ra nổi một lời: Đứng ngoài cửa là… La Trác Vi.
Cô ấy đứng yên lặng trước mặt tôi như thế, mái tóc vốn thường buộc gọn nay lại buông xoã mềm mại. La Trác Vi hơi ngẩng mặt nhìn tôi, ánh hoàng hôn xuyên qua hành lang bán mở rơi xuống người cô ấy, tạo thành một vòng sáng đỏ cam mềm mại.
Khung cảnh này không khác chút nào so với khởi đầu của giấc mơ kỳ lạ mà tôi đã mơ lúc ra chơi.
Nhất là khi trong trạng thái sốt nhẹ, cảm giác hỗn độn này càng bị khuếch đại, biến thành phần tiếp theo của giấc mơ đó: Tiếp theo, cô ấy sẽ bị tôi kéo vào trong, chặn lại ở cửa ra, và rồi tôi khiến miệng cô ấy không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoài những tiếng thổn thức.
Tôi nhíu mày, đầu đau nhức, suýt chút nữa đã chìm vào ảo tưởng điên rồ đó.
La Trác Vi bắt gặp ánh mắt tôi thì khẽ nở một nụ cười xin lỗi: “Làm phiền rồi, tự dưng đến nhà cậu mà không báo trước.”
Cảm giác choáng váng, nơi thực và mơ gần như hòa lẫn vào nhau, bị phá vỡ.
“Không sao đâu, cậu tìm mình có việc gì à?”
May thay lý trí vẫn chưa bị cơn sốt kéo đi mất, tôi cũng lịch sự đáp lại bằng một nụ cười. Tay trái tôi gỡ miếng hạ sốt sắp rơi xuống, tay phải gượng gạo nắm chặt nắm cửa.
Thực ra, việc giữ một cô gái ở ngoài cửa nói chuyện là hành động khá thất lễ, nhưng vì nhiều lý do, nên tôi không muốn để La Trác Vi vào nhà ngồi xuống rồi từ từ bàn về chuyện cô đã đến tận đây để nói.
Nếu để cô ấy vào trong căn hộ, tôi không thể chắc chắn rằng trong hoàn cảnh này, tôi sẽ giữ được sự bình tĩnh: Ở riêng với một cô gái xinh đẹp như vậy, không có chàng trai nào lại không dao động chút nào, trên đời này chắc chắn không tồn tại một người như thế!
Hơn nữa, dù rằng trong đầu tôi đang lý trí phân tích tất cả những điều trên, nhưng những xao động của tuổi trẻ không hề dịu đi, mà nó còn đang lợi dụng cơn sốt này để âm ỉ trỗi dậy.
… Tổng kết lại, tôi không muốn để La Trác Vi thấy bộ dạng thảm hại của mình.
“Hôm nay cậu xin nghỉ, trong lớp phát một bộ đề rất quan trọng.” La Trác Vi không để tâm đến sự thất lễ của tôi khi cứ ngẩn người nhìn cô ấy như thế. Cô vẫn thể hiện dáng vẻ bình tĩnh, không chút ngại ngùng nào khi đến tận nhà bạn cùng lớp là con trai, vẫn giữ phong thái đoan trang đặc trưng của đoá hoa cao ngạo mà tôi quen thuộc: “Ban đầu mình định nhờ bạn cậu mang đến cho cậu, nhưng cậu ấy có việc đột xuất.”
[Lâm Chó Uyên: Mang đồ cho mày này, lát nữa chuông cửa reo nhớ ra mở cửa nhé.]
Lời của La Trác Vi vừa nói trùng khớp với tin nhắn khách sáo kỳ lạ mà Lâm Hạo Uyên đã gửi cho tôi nửa tiếng trước. Mặt tôi vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi muốn băm vằm thằng chó Lâm Hạo Uyên thành ngàn mảnh.
Tôi đã nói mà, cái tên luôn hành động tùy tiện, thích đến thì đến, chẳng bao giờ thèm báo trước như nó sao bỗng dưng lại khách sáo đến vậy!
“…Vì thế nên mình đã mạo muội làm phiền.” Nói đến đây, La Trác Vi khẽ mím môi, như thể đang quan sát biểu cảm của tôi, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo chút áy náy: “Không làm phiền cậu chứ?”
“Không, ngược lại còn làm phiền cậu rồi, phiền cậu phải từ trường học qua đây.” Sau khi hiểu ra sự việc từ lời La Trác Vi, tôi lắc đầu rồi chủ động đưa tay về phía cô ấy: “Trời cũng sắp tối rồi, để mình gọi xe đưa cậu về.”
Không hiểu sao, La Trác Vi bỗng do dự, như thể muốn nói gì đó với tôi. Nhưng trong cơn mệt mỏi vì bệnh, tôi không nhận ra những lời chưa kịp thốt ra của cô ấy: “…Không sao đâu.”
Cô ấy rút một tập đề thi đã được gấp cẩn thận gọn gàng từ trong balo ra, sau đó đưa đến tay tôi: “Đây, của cậu.”
Tiếng sấm rền vang lên.
Kèm theo là tiếng kêu khẽ của La Trác Vi, tập đề rơi xuống đất.
Tiếng mưa xối xả ào ào.
Trong khoảnh khắc tiếng sấm vang lên, tôi thấy La Trác Vi rụt vai lại.
“La Trác Vi, cậu không sao chứ?” Tôi không để ý đến tập đề mà vốn dĩ tôi sẽ chẳng bao giờ thèm đụng tới. Tôi lo lắng hỏi cô ấy, sau đó theo phản xạ đưa tay ra định chạm vào vai cô ấy, nhưng cuối cùng tôi lại đột ngột ngừng lại vì nhận ra hành động vượt quá giới hạn: “Cậu sợ à?”
“…Không sao đâu.”
La Trác Vi chậm chạp đáp lời, nếu không vì khoảng cách gần giữa hai chúng tôi, thì tiếng nói ấy đã bị lấn át bởi âm thanh của cơn mưa khủng khiếp ngoài kia.
“Vậy, mình về trước đây.” Cô ấy hơi bối rối nhặt tập đề lên và nhét vào tay tôi, rồi khẽ gật đầu chào.
Trong ánh mắt của La Trác Vi vẫn còn vương lại chút ánh nước, hiển nhiên là cảm giác hoảng sợ sau cơn sấm sét vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Không nên như vậy.
Sợi dây lý trí vốn đã bị siết chặt trong tôi bắt đầu dần dần bị mài mòn.
Tôi hiểu rõ rằng không nên như thế này, nhưng ranh giới mà tôi tự đặt ra cho bản thân đã bị xô đổ dần trong những lần gặp cô ấy, từng bước từng bước đầu hàng.
“Khoan đã, La Trác Vi.” Ngay khi La Trác Vi định quay người bước đi, tôi gọi cô ấy lại, sau đó nghiêng mình để lộ phần cửa ra vào mà nãy giờ tôi đứng chắn trước.
“…Nếu không phiền, cậu vào ngồi một lát, đợi mưa nhỏ đi rồi mình đưa cậu về.”
20.
La Trác Vi yên lặng ngồi trên ghế sofa, ánh mắt cẩn trọng nhưng lịch sự chầm chậm quan sát căn hộ của Thần Hàng.
Nơi này hơi khác với những gì cô tưởng tượng về nơi ở của một chàng trai sống một mình, nhưng đồng thời cũng có chút tương đồng.
Khác ở chỗ nhà của Thần Hàng cực kỳ sạch sẽ, nếu ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa mà cậu vừa lục ra từ phòng để làm tạm chất làm thơm không khí. Phòng khách không có những vật trang trí cầu kỳ, mà tràn ngập cảm giác thực dụng kiểu “chỉ cần đủ dùng là được”.
Còn tương đồng là, trong sự gọn gàng ấy vẫn có chút lộn xộn của cuộc sống thường nhật. Chẳng hạn khi cô vừa ngồi xuống thì đã thấy chiếc áo khoác đồng phục vắt hờ trên lưng ghế sofa, sau đó Thần Hàng vội vàng xin lỗi, rồi lúng túng nhét nó vào phòng.
“Trong tủ lạnh hết nước uống rồi.”
Giọng của Thần Hàng kéo cô về thực tại.
Cô nhìn theo hướng phát ra giọng nói, Thần Hàng đã thay đồ ở nhà, cậu đang cúi xuống đặt một chiếc cốc sứ vẫn còn bốc hơi nóng lên bàn trà trước mặt cô.
Cổ áo hoodie của cậu hơi rộng, khi cậu cúi người, chiếc cổ áo quá cỡ mềm mại rũ xuống, để lộ một bên xương quai xanh rõ nét, và một chiếc dây chuyền mảnh giống như thẻ bài quân nhân rơi hờ trên đó.
Thần Hàng nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì cố hạ tông cho đỡ đau họng: “Chỉ có nước lọc thôi, được không?”
“Thế là đủ rồi.”
La Trác Vi nhìn Thần Hàng ngồi xuống chiếc ghế sofa bên trái thay vì ngồi cạnh cô trên chiếc sofa dài, cô cảm thấy ngực như bị kéo căng giữa cảm giác vừa nhẹ nhõm và cảm giác hụt hẫng.
…Cô rất lo lắng.
Thực ra, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy căng thẳng khi ở trước mặt một chàng trai.
Nếu không phải vì cơn mưa này, có lẽ vào khoảnh khắc đưa đề thi ra, La Trác Vi đã chọn từ bỏ. Ban đầu, ý định đến thăm của cô đã gần như tiêu hao hết sự tự trọng của bản thân. Nếu không phải vì lời khiêu khích khéo léo của Lâm Hạo Uyên, có lẽ trước khi rời khỏi trường thì cô đã mất hết dũng khí rồi.
Cô đã bao giờ cảm thấy bối rối như thế này chưa?
Mối quan hệ giữa hai người trong mắt cậu có lẽ chỉ là “bạn cùng lớp thân thiết” mà thôi. Còn sự thăm dò của cô lại vì sự xấu hổ mà chỉ dám dừng lại ở mức chạm nhẹ rồi thôi: Cô vừa muốn cậu nhận ra tâm ý của mình, nhưng lại không muốn cậu phát hiện ra thứ tình cảm có thể được coi là mất mặt này.
Lúc này, cô lại không thể thốt ra một lời nào, cô chỉ biết cầm lấy cốc nước, cẩn thận uống để che đậy sự lúng túng.
Sự im lặng quả thật là mảnh đất màu mỡ cho sự mập mờ phát triển, cứ như chỉ còn thiếu chút nữa là có thể công khai truyền đạt tín hiệu “chỉ có hai người” giữa không khí. Hòa với tiếng mưa ngoài cửa sổ, ngay cả bầu luồng không khí mà giác quan cảm nhận được cũng trở nên dính nhớp và trì trệ.
Thần Hàng có lẽ cũng nhận ra bầu không khí này hơi không đúng, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi thử hỏi một câu: “Cậu vừa tan học đến đây, chắc chưa ăn gì đúng không?”
Cậu nhìn cô: “Có thấy đói không?”
Có lẽ do quá căng thẳng, thực ra La Trác Vi không hề có cảm giác đói bụng.
“Không sao đâu… mình cũng không đói lắm.” Nhưng cô vẫn cố thuận theo câu chuyện, đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
Cuộc trò chuyện bình thường này dường như giúp Thần Hàng thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm của cậu cũng thả lỏng hơn chút. Cậu mỉm cười với cô, sau đó đứng dậy bước về phía bếp mở: “Không biết mưa bao giờ mới tạnh.”
“Nếu cậu không ngại, mình sẽ nấu tạm bát mì ăn chung nhé.” Cậu mở tủ lạnh, một tay chống lên đầu gối, tay kia nắm lấy cửa tủ lạnh rồi nghiêm túc xem có thể tìm được nguyên liệu nào để làm tạm bữa tối: “Bình thường là người giúp việc nấu cơm… tủ lạnh chẳng có gì cả.”
La Trác Vi cũng đứng dậy, tò mò đi theo rồi nhìn vào những thứ Thần Hàng đang cầm trên tay: “Cà chua, trứng…”
“Thần Hàng.” Cô ngẫm lại những gì Thần Hàng vừa nói, sau đó mỉm cười nhẹ, ánh mắt như hiện lên chút trêu chọc mà nhìn cậu lấy gói mì từ tủ khác ra: “Cậu biết nấu ăn à?”
“Mình sống một mình, tất nhiên phải biết nấu ăn chứ.” Cậu thiếu gia nhà giàu bị nghi ngờ về khả năng nấu ăn thì hơi ngại ngùng gãi đầu, sau đó cậu liếc nhìn La Trác Vi rồi quay lại tiếp tục đun nước. Thần Hàng nhìn cô bằng ánh mắt pha chút ấm ức và ngượng ngùng, đôi mắt rũ xuống cùng nốt ruồi lệ khiến cậu trông hơi vô tội: “… Mặc dù đúng là không ngon lắm.”
Câu cuối cậu nói với vẻ hơi bực bội.
“Thôi để mình làm cho.”
La Trác Vi không khỏi bật cười, cô vươn tay kéo nhẹ tay áo Thần Hàng, rồi buông ra ngay lập tức: “Trong chuyện nấu ăn, mình khá tự tin đấy.”
“… Vậy thì nhờ cậu nhé.”
Căn bếp mở trong căn hộ một phòng không thể quá rộng, vừa đủ để hai người cùng hoạt động. Động tác của La Trác Vi khiến Thần Hàng nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người đã vượt quá giới hạn an toàn.
Như thế có ổn không?
Thần Hàng cũng dần dần nhận ra rằng sự thân mật này hơi quá mức. Nhưng đối phương lại không tỏ vẻ gì bất thường, nếu cậu đột nhiên né tránh, chẳng phải sẽ giống như mấy thằng ngu ngu tự mình đa tình sao?
Còn La Trác Vi thì đã bắt đầu nấu mì, nhìn qua là biết cô là kiểu con gái rất tháo vát. Cô nhanh nhẹn buộc tóc lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần; tay áo cũng được xắn lên, dáng vẻ rửa và thái rau vừa thuần thục vừa đẹp mắt.
Thêm cả gương mặt ưa nhìn ấy, Thần Hàng suýt nữa đã cho rằng mình đang xem một chương trình nấu ăn.
Nhưng tình cảnh hiện tại trông thế nào thì cũng là khách đang xuống bếp nấu nướng, nên trong lòng cậu cảm thấy khá áy náy. Song cậu không giỏi nấu ăn, bởi vậy chỉ có thể đứng gần bên La Trác Vi, như một chú cún con không biết làm gì mà cố gắng giúp đỡ.
“Lấy giúp mình cà chua với.”
La Trác Vi đang chăm chú nhìn nồi mì, có lẽ vì quá tập trung nên cô quên mất rằng đây không phải là nhà mình, còn người bên cạnh cũng không phải bố mẹ – người thường giúp cô trong bếp.
“Xin lỗi!” Mãi đến khi nghe thấy giọng của Thần Hàng, cô mới giật mình nhận ra lời nói của mình lúc nãy nghe có vẻ hơi bất lịch sự, cứ như đang sai bảo cậu vậy. Khuôn mặt trắng nõn của La Trác Vi đỏ bừng vì ngượng ngùng: “Chờ một chút Thần Hàng, để mình, mình tự lấy.”
“Không sao đâu, mình lấy rồi… Cẩn thận!”
Lúc La Trác Vi vội vàng ngăn đối phương thì đã đâm sầm vào Thần Hàng đang cầm quả cà chua vừa quay lại.
Lại thêm việc La Trác Vi đang đứng gần nồi nước sôi sùng sục, nên Thần Hàng chỉ có thể dùng sức kéo cô về phía mình để tránh cô ngã vào bếp – nơi nhiệt độ đang cao ngất.
Kết quả là, dưới lực quán tính, hai người ngã nhào vào nhau.
Nữ trên nam dưới.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quả cà chua – thủ phạm chính – đã lăn đi đâu không rõ, nước trong nồi sôi trào lên, sủi sùng sục. Mọi thứ dường như vẫn bình thường.
Trừ nhịp tim đập mạnh đến nỗi không thể phân biệt được là của ai.