Linh Hư Tông, Chấp Pháp Đường.
Tấm vải đen che mắt Trương Ngạn bị cởi ra, ánh sáng chói lọi làm đôi mắt của Trương Ngạn khó chịu, hắn híp mắt cúi đầu xuống. Phải mất một lúc hắn mới quen với độ sáng này.
“Đệ tử ngoại môn Trương Ngạn của Dần Hổ đường! ”
Đột nhiên, một âm thanh có vài phần chói tai giống như một mũi kim mỏng đâm vào trong tai Trương Ngạn, làm hắn ù đầu ù tai.
Nhưng lúc này, Trương Ngạn cố bỏ qua cái sự ù ù khò chịu trong đầu ấy, vội vàng cúi người đáp:
“Có đệ tử!”
Ngày hôm qua có tổng cộng 17 tên đệ tử Ngoại môn của Dần Hổ đường các ngươi tới mộ phần của tướng quân thu thập Linh Hạch, nhưng cuối cùng lại chỉ có ngươi sống sót trở về. Chuyện này là thế nào?
“Hồi bẩm trưởng lão, bọn ta gặp phải Hồng Nguyệt Nữ Quỷ.”
“Vậy thì tại sao những người khác đều chết, lại có chỉ một mình ngươi sống sót? Những đệ tử có tu vi Tứ Trọng, Ngũ Trọng đều chết dưới tay ả Hồng Nguyệt Nữ Quỷ đó, tại sao một kẻ tu vi chỉ có Tam Trọng như ngươi lại có thể bình an vô sự trở về được?”
“Có lẽ… Là do đệ tử quá yếu. Lúc Hồng Nguyệt Nữ Quỷ xuất hiện, Từ Khải sư huynh bèn xông lên tấn công trước. Hồng Nguyệt Nữ Quỷ chỉ nhẹ nhàng khoát tay liền có một đạo Linh Sát đánh úp lại, không những đánh Từ Khải sư huynh hộc máu bay ngược về, còn làm cho đệ tử ngất lịm ngay tại chỗ.”
“Sau đó thì sao?”
“Lát sau… đệ tử tỉnh lại, thì thấy các bị tiền bối, đồng học đều đã chết, còn Hồng Nguyệt Nữ Quỷ thì chẳng thấy đâu nữa, nên đệ tử vội vàng tới báo tin cho sư môn.”
Nghe lời Trương Ngạn nói, xung quanh bốn phía lặng ngắt như tờ.
“Chấp Pháp đường sẽ đi tra xét những gì ngươi đã nói. Nếu để bọn ta biết được ngươi còn che giấu chuyện gì hoặc là không khai báo thành khẩn thì ngươi sẽ biết hậu quả là gì.”
“Đệ tử hiểu rồi.”
“Dẫn hắn xuống, trong vòng bảy ngày không được phép rời khỏi tông môn.”
Bị đưa ra khỏi Chấp Pháp đường, Trương Ngạn thở ra một hơi dài.
Trương Ngạn cảm giác được cánh cửa của Chấp Pháp đườngđang ở phía sau lưng hắn kia, giống như một con dã thú há to miệng, Trương Ngạn bước đi nhanh hơn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy thực lực kém cỏi cũng là một chuyện tốt đấy.” Một lời nói đầy sự chế giễu phát ra từ miệng một tên đệ tử của Chấp Pháp đường đi phía sau hắn.
“Mười bảy mười không ai sống sót, thế mà cái tên thực lực kém cỏi nhất lại bình yên vô sự quay về, thật may mắn.”
May mắn? Bình yên vô sự?
Trương Ngạn cười lạnh trong lòng.
Làm gì có cái gọi là may mắn, làm gì có bình yên vô sự bao giờ, là hắn kéo một thân chỉ còn có chút máu cùng với dùng kế giả chết mới vớt lại được một cái mạng.
Cái chỗ mộ tướng quân đó hắn chẳng muốn tới thêm lần nào nữa, chết khiếp đi được.
Về tới ký túc xá, sau khi từ chối tất cả các vị sư huynh sư đệ tò mò tới hỏi chuyện, Trương Ngạn liền ru rú trong phòng.
“Trang số liệu hóa!”
Đột nhiên, một bảng thuộc tính nhân vật được số hóa xuất hiện trước mắt hắn.
Tên: Trương Ngạn.
Tu vi: Tụ Khí Tam Trọng đỉnh.
Công pháp: Linh Hư Thôn Linh Quyết, Huyễn Nguyệt Khí Vận Quyết.
……………
Trương Ngạn đưa mắt nhìn thanh máu phía dưới nhân vật, nó đã đầy được một phần tư.
Trong vòng bảy ngày không được rời khỏi tông môn……. Hình phạt này Trương Ngạn vui vẻ thực hiện. Với tình trạng tàn huyết hiện giờ của hắn, nhỡ ra ngoài lại bị bắt sắm vai nhân vật gì đó, sơ sẩy chút là sẽ đi đời nhà ma.
Không có cái gì gọi là may mắn, sau lưng của cái gọi là may mắn ấy, phần lớn là điều tất nhiên.
Đây là một hệ thống số liệu hóa theo Trương Ngạn xuyên tới nơi này, chức năng chủ yếu là chuyển hóa trạng thái sinh mệnh của Trương Ngạn thành dữ liệu.
Cái tên trạng thái số liệu hóa sinh mệnh này do trương Ngạn đặt, hắn cảm thấy nó giống với trạng thái của nhân vật trong game vậy.
Khi ở dạng số liệu hóa sinh mệnh, sẽ không bị thương tích, không bị bệnh tật. Trạng thái sinh mệnh chỉ khi ở trong trạng thái tàn huyết mới hiện ra. Ở trong trạng thái này miễn là chỉ cần không bị thương chí mạng khiến cho thanh máu cạn hết, thì cơ thể của Trương Ngạn sẽ luôn ở trạng thái đỉnh cao.
Sau khi ăn một chiêu Linh sát của Hồng Nguyệt Nữ Quỷ, Trương Ngạn rơi vào trạng thái tàn huyết, hắn quyết định chọn kế giả chết. Thừa dịp lúc Hồng Nguyệt Nữ Quỷ đuổi giết những người khác thì vắt chân lên chạy.
Tuy hắn trốn về với thanh máu chỉ còn tí máu, nhưng mà thu hoạch cũng được kha khá. Lúc Trương Ngạn thừa dịp Hồng Nguyệt Nữ Quỷ đuổi giết những người khác mà chạy trốn, thì còn tiện tay lấy vài cái túi Càn Khôn, những người đó có ai nghèo hơn Trương Ngạn đâu?
Còn về phần lương tâm bất an gì gì đó, Trương Ngạn đã ném cho chó ăn từ vài chuyện khiến hắn nghĩ lại còn sợ ở cái lúc mới xuyên tới từ lâu rồi. Cuối cùng Trương Ngạn tổng kết tất cả những gì trong thế đạo này thành năm chữ: Tranh mạng sống với trời!
Đếm đếm số linh hạch trong mấy túi Càn Khôn, lại tính gộp điểm cống hiến của bản thân trong ba năm qua, Trương Ngạn lộ ra một nụ cười hưng phấn.
“Ba năm, là đủ rồi!”
Trong bảy ngày này hắn không được phép rời khỏi tông môn nhưng được phép đi lại tự do. Trương Ngạn đem Linh Hạch lấy được trong chuyến tới mộ tướng quân này đổi lấy điểm cống hiến, sau đó đi tới Truyền Công đường.
“Chào, ta muốn đổi công pháp.”
“Công pháp nào?” bên cửa sổ, một ông già gầy gò đang cầm một quyển sách, mắt cũng chẳng thèm nhìn mà hỏi.
“Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật”.
Vừa dứt lời, đôi mắt của ông ta đột nhiên mở ra, ông ta nhìn Trương Ngạn, tầm mắt giống như ngưng tụ lại thành thực chất, giống như là nhìn thấu được bên trong Trương Ngạn dưới lóp da thịt ấy vậy.
“Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật là thể thuật cấp cao, cần rất nhiều điểm cống hiến mới đổi được. Ngươi đổi nổi không?”
“Đây là thẻ bài cống hiến của đệ tử, mời Trưởng lão nhìn xem.” Trương Ngạn cung kính đưa lệnh bài ra.
Ông lão gầy gò cầm lấy nhìn thoáng qua và nói: “Đứa trẻ ngoan, có nhiều điểm cống hiến thế này chắc là mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”
“Suốt ba năm ạ.” Trương Ngạn không giấu diếm, cũng chẳng cần phải giấu diếm.
“Chẳng trách, chẳng trách thật. Ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh thế này, ngươi có thể ngưng tụ linh khí thành công, mở được Linh Tuyền đã là một kỳ tích. Nếu còn muốn đi xa hơn trên con đường tu hành thì phải cải thiện cơ thể của mình, thế cho nên ngươi bỏ ra ba năm để đổi quyển Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật này đúng chứ?”
“Đúng thế.”
“Ngươi rất có lòng kiên trì. Nhưng mà…… Ngươi đã nghĩ đến vấn đề này chưa? Với tư chất này của ngươi, ngươi tu luyện được Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật này sao?” Ông lão gầy gò chậm rãi nhìn lên, trong đôi mắt tràn ngập sự thương xót, “Tuy rằng điều này thực tàn nhẫn đối với ngươi, nhưng lão phu vẫn phải nói, Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật quả thật là có công hiệu cải thiện thể chất, nhưng không phải là thứ giúp người không có tư chất tu hành thoát thai hoán cốt.
Con đường tu hành xa xôi, sự không công bằng lớn nhất đã bị chú định từ lúc mới sinh ra rồi. Những thứ như cơ duyên, công pháp, thậm chí là bảo vật đều là được chuẩn bị cho những người có thiên phú thôi.
Cho dù ngươi có đổi Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật đi chăng nữa thì rồi ngươi cũng sẽ nhận ra, tư chất hạn hẹp này của ngươi chẳng tu luyện được gì cả đâu. Nghe một câu của lão phu đi, tới Đan Dược đường đổi chút đan dược về dùng còn tốt hơn đổi cuốn Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật này thật đấy.”
Trương Ngạn trầm ngâm một lát rồi nói: “Đa tạ trưởng lão nói cho ta, nhưng đệ tử vẫn muốn đổi Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật.”
“Lão phu đã nói tới nước này, ngươi không nghe vào tai thì cũng thôi vậy.” Nói xong liền đứng dậy xoay người đi vào trong nội điện, chẳng bao lâu ông lão trở lại còn cầm một quyển sách ố vàng trên tay, “Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật, hết ba ngàn điểm cống hiến.”
Có lẽ đối với người khác mà nói, hạn chế đầu tiên khi tu luyện công pháp là tư chất. Tư chất không tốt thì ngay cả tư cách tu luyện cũng không có.
Nhưng đối với người có trạng thái số liệu hóa như Trương Ngạn mà nói, tư chất chỉ ảnh hưởng tới tốc độ tu luyện của hắn mà thôi.
Sau khi trở về ký túc xá, Trương Ngạn từ trong lòng lấy ra cuốn bí tịch Dịch Kinh Đoán Cốt Thuật, trái tim bất giác run lên.
Ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh, nó chính là cái danh, cái nhãn luôn bám theo Trương Ngạn, là chướng ngại vật trên con đường tu hành của hắn.
Nếu không phải vì tư chất quá kém, ngay cả khi có một thần khí bên người như trạng thái số liệu hóa cũng không ăn thua, thì Trương Ngạn cũng chẳng cần bái nhập Linh Hư tông, trở thành một tên phế vật suốt ba năm mà mới có tu vi Tụ Khí Cảnh Tam Trọng đỉnh.
Ba năm qua Trương Ngạn không dám đổi dù chỉ một viên đan dược, hay lãng phí một điểm tích phân nào cũng chỉ vì lấy được quyển bí tịch có thể khiến cho con người ta thoát thai hoán cốt này.
Hơn một ngàn ngày đêm, cuối cùng Trương Ngạn cũng được như nguyện.