“Chỉ còn ba tháng nữa là tới đợt khảo hạch đệ tử ngoại môn, hôm qua ta vừa đột phá Luyện Khí Tứ Trọng. Ngoại Sự đường nhiều nhiệm vụ như thế, nhưng phần lớn chỉ có đệ tử nội môn mới nhận được thôi, những nhiệm vụ còn lại có thể làm cho ta đột phá được tới Luyện Khí Ngũ Trọng sao?”
“Trương Ngạn, quên nó đi.” Nhạc Thục Bách khẽ thở dài “Tư chất kém cỏi này của đệ vốn không thích hợp tu hành. Buông bỏ chấp niệm, yên tâm mà là phàm nhân đi. Người tu hành và phàm nhân đều là thân thể phàm thai, cuối cùng cũng đều sẽ hóa thành một bộ xương khô mà thôi.
Đừng nhìn người tu hành thọ nguyên dài tận mấy trăm năm mà tưởng nhiều, thực ra bọn họ động chút là tu hành gần trăm năm, so với người tu hành làm phàm nhân sống ung dung tự tại hơn nhiều.
Với tài nấu ăn ngon, biết ủ rượu ngon của đệ, mở một tửu lâu dưới chân núi, có tông môn che chở, có đám bằng hữu chúng ta tới ủng hộ, cuộc sống sau này đệ chắc chắn sẽ rất tốt. Hà tất gì phải chấp nhất đi lên con đường tu đạo? Đổi một con đường khác có thể sẽ có một tương lai tươi sáng hơn đấy.”
“Nhạc sư huynh, lúc ta tới có nhìn thấy Lục Phong sư huynh của Hoa Nhạc phong đang chiêu mộ đệ tử ngoại môn làm tùy tùng.”
“Làm gì có chuyện hắn tìm tùy tùng, hắn đang tìm con quỷ chết thay đấy. Đi cùng hắn mới là thập tử nhất sinh.”
“Vậy nên ta mới tới nhờ Nhạc sư huynh, bởi vì ta biết sư huynh sẽ không hại ta mà.”
Nhạc Thục Bách nhìn chăm chú Trương Ngạn một hồi lâu, vẻ mặt ngày càng ảm đạm.
Bàn tay vung lên, xuất hiện một đạo gợn sóng hư không, sau đó văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) xuất hiện trên bàn đá.
“Đệ tử nội môn Hà Cầm sư tỷ của Tiên Vân Phong, hiện giờ vừa hay đang lịch luyện ở trong rừng Vô Vọng, ta sẽ tiến cử đệ với nàng, nhớ kỹ, thư tiến cử ta sẽ viết, nhưng đừng mong ta sẽ tới nhặt xác cho đệ. Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, đừng có ngốc nghếch xông về phía trước.”
“Biết rồi, đa tạ Nhạc sư huynh.”
“Khoan đã!” Nhạc Thục Bách ngăn lại Trương Ngạn, đưa một cái hộp gỗ to bằng bàn tay cho hắn, “Đây là Huyền Linh Đan ta tích cóp nửa năm mới có, cho đệ mượn, nhớ trả cho ta đấy.”
Trương Ngạn mũi hơi chua, lồng ngực giống như bị một cục đá chặn lại.
“Cảm ơn.” Nhận lấy hộp gỗ, Trương Ngạn xoay người đi trở về.
“Ai cần đệ cảm tạ? Cái này là cho đệ mượn, phải sống sót trở về trả lại cho ta đấy." Nhạc Thục Bách hít hít mũi lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền lại nói, "Nếu như còn sống trở về, không trả cũng không sao.”
Cầm thư tiến cử trở về ngoại môn, Trương Ngạn đưa thư tiến cử cho Chủ sự của Ngoại Sự đường, chủ sự tò mò liếc nhìn Trương Ngạn một cái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ bảo Trương Ngạn sáng sớm ngày mai tập hợp ở cổng sơn môn.
Trương Ngạn không cần nghĩ cũng biết ý tứ trong mắt chủ sự là gì, lại thêm một kẻ đi chịu chết đây mà.
Trở về ký túc xá, Trương Ngạn lấy viên Huyền Linh Đan mà Nhạc Thục Bách đưa cho hắn ra. Đây là một viên đan dược cao cấp hơn Nguyên Linh Đan, ngay cả đối với đệ tử nội môn mà nói cũng là vô cùng trân quý.
Một viên đan dược nho nhỏ, nhưng lại chứa đựng tình nghĩa sâu sắc của Nhạc Thục Bách. Huynh đệ cả một đời, có những lời không cần phải nói ra, chỉ cần bản thân hiểu được điều đó là được rồi.
Đan dược nuốt vào lập tức hòa tan, trong tích tắc có một luồng linh lực mạnh mẽ tuôn ra từ trong đan điền.
Trong trạng thái số liệu hóa, Thôn Linh Quyết vận chuyển nhanh như bay, như đang lao nhanh trên quốc lộ cao tốc. Luồng linh lực mênh mông cuồn cuộn xuôi theo chiều vận chuyển của công pháp không ngừng đổ vào trong Linh Tuyền.
Một giờ sau, Trương Ngạn mở mắt.
Luyện Khí Tứ Trọng, đỉnh phong!
Ngoài rừng Vô Vọng có một thị trấn nhỏ, tên là trấn Phong Lôi.
Một trấn nhỏ vốn ít người tàn lụi giống như mặt trời sắp lặn giờ đây lại trở nên phồn hoa không kém đường phố của một thành thị lớn, người qua người lại trên ngã tư đường mãi không dứt.
Trương Ngạn ngồi trên xe ngựa của tông môn tới trấn Phong Lôi, còn có khoảng ba mươi đệ tử ngoại môn cùng đi chung với Trương Ngạn.
Vẻ mặt ai cũng khác nhau, có người phấn khởi, có người mơ màng nhưng hầu hết đều là vẻ mặt lo âu.
Tuy nói mỗi một đệ tử ngoại môn dám nhận nhiệm vụ tới rừng Vô Vọng đều rất tin tưởng vào thực lực của mình. Nhưng chỉ trong vòng ba tháng, chuyện ba mươi đệ tử nội môn và hơn trăm đệ tử ngoại môn tinh anh của Linh Hư tông đã chết ở đây cũng thực sự.
Một đám đệ tử hơn ba mươi người tính cả Trương Ngạn xuống xe ngựa theo sự sắp xếp của Chấp sự ngoại môn.
“Từ Bách An, Kim Thành Phong, hai người đi theo ta.”
“Lư Hoài, Kỷ Học Phong, các ngươi đi theo ta.”
“Ai là Trương Ngạn!” Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân làm cho Trương Ngạn dừng việc ngó đông ngó tây, lập tức nhìn qua.
Đó là một nữ nhân mặc một bộ váy trắng, dùng một sợ dây cột tóc đem tóc ở sau đầu, khuôn mặt trái xoan ôn nhu và có vài phần mượt mà. Tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất ưa nhìn. Mà điều cho Trương Ngạn có cảm giác sâu sắc nhất chính là khí chất dịu dàng thùy mị như làn gió mùa xuân của người này.
“Ta ở đây, ngươi là Hà Cầm sư tỷ?”
“Nhạc Thục Bách đã báo tin cho ta rồi, ngươi đi theo ta.”
Trương Ngạn cùng Hà Cầm rời khỏi Ngoại Sự đường, đột nhiên, bóng dáng Hà Cầm thoáng cái biến mất. Thân thể Trương Ngạo chấn động, lập tức nhún người đuổi theo một thân ảnh vừa chợt lóe lên rồi biến mất.
Hà Cầm đã đột phá tới Trúc Cơ từ lâu, dĩ nhiên là có thể ngự kiếm phi hành. Nhưng bây giờ lại di chuyển lướt nhanh bằng thân pháp, hiển nhiên là muốn khảo nghiệm Trương Ngạn một phen.
Nếu Hà Cầm khảo nghiệm thứ khác, có khả năng Trương Ngạn sẽ lộ ra kém cạnh, nhưng Hà Cầm lại muốn thử tốc độ thân pháp của Trương Ngạn, đây chính là thế mạnh của hắn.
Từ nhỏ lớn lên trong tư tưởng giáo dục “đánh không thắng thì vắt giò lên cổ mà chạy”, khinh công của Trương Ngạn đã sớm luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Cộng thêm trong trạng thái số liệu hóa, Trương Ngạn có thể lấy hơi trong không trung, mượn lực trên không, chỉ cần khí hải trong linh tuyền của hắn không cạn kiệt, thì hắn cũng không cần đáp xuống mặt đất.
Thân thể như gió, trong nháy mắt hắn đã ra khỏi trấn đuổi theo Hà Cầm, hắn đuổi tới rừng cây bạch quả ngoài thị trấn chỉ trong khoảng khắc uống một chén trà nhỏ.
Từ phía xa Trương Ngạn đã nhìn thấy Hà Cầm đứng ở trong rừng cây, bên người nàng ta còn có bốn, năm người mặc quần áo của đệ tử ngoại môn.
“Không bị ta cắt đuôi, ít nhất thì khi chạy cũng sẽ không bị tụt lại phía sau. Giới thiệu với ngươi, hắn tên Lí Trường Hải, người này tên Du Giai, người kia là Cảnh Kiến Phong, còn hắn tên là Thương Sương Nguyệt.”
Hà Cầm nhẹ nhàng giới thiệu cho Trương Hạm, tuy ngữ khí của nàng thực bình thường nhưng lại cho người nghe cảm nhận được một loại dịu dàng mềm mại khó giải thích, khiến cho con người ta cảm thấy thân thiết và tín nhiệm.
“Đệ tử ngoại môn của Dần Hổ đường- Trương Ngạn, xin chào các vị sư huynh.”
“Trương Ngạn?” Lý Trường Hải đột nhiên kêu lên.
“Chẳng lẽ ngươi chính là cái tên Trương Ngạn đó?” Cảnh Kiến Phong tò mò hỏi.
“Ở ngoại môn tên Trương Ngạn hình như chỉ có một mình hắn thôi.” Du Giai dùng ánh mắt vui đùa nhìn chằm chằm Trương Ngạn từ trên xuống dưới, “Trước kia có nghe qua đại danh của Trương Ngạn ngươi, nhưng hôm nay mới có cơ hội được gặp mặt chân nhân đấy.”
Đại danh của Trương Ngạn vang dội cả khu ngoại môn, ngũ hành pha tạp, vậy mà vẫn hắn có thể tu luyện, kiên trì bám trụ ở ngoại môn ba năm mà vẫn chưa bị đào thải.
Đến bây giờ Hà Cầm vắt óc cũng vẫn không nghĩ ra vì sao một người đáng tin cậy như Nhạc Thục Bách lại tiến cử cho nàng một người như vậy. Còn kêu nàng bảo vệ hắn, đến bản thân nàng còn chưa bảo vệ nổi thì sao bảo vệ được cho người khác.
Nhưng cháu ngoại trai đã lên tiếng nhờ vả, Hà Cầm thật sự không thể từ chối, nên quyết định dẫn theo bên người, ít nhất thì tên Trương Ngạn này chạy rất nhanh, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì để hắn chạy trước.
“Trương Ngạn, thiên phú tuyệt phẩm, ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh. Ngươi tới rừng Vô Vọng làm gì? Tới chịu chết sao?" Cảnh Kiến Phong châm chọc nói, “Ngươi nghĩ rừng Vô Vọng giống mấy chỗ cấp thấp như mộ tướng quân sao? Ở đây đầy rẫy nguy cơ, lúc nào cũng có khả năng rơi vào nguy hiểm, với thực lực này của ngươi, muốn đi tìm chết cũng đừng làm liên quỵ bọn ta. Đại tỷ, mang theo hắn chúng ta sẽ bị liên lụy đấy.”