“Trong thư Nhạc sư đệ có nói tuy cảnh giới của hắn không cao, nhưng có khả năng chiến đấu không tầm thường, không thua tu sĩ Luyện Khí Ngũ Trọng đâu.”
“Cho dù sức chiến đấu không thua kém tu sĩ Luyện Khí Ngũ Trọng thì sao nào, hắn cũng chỉ là Luyện Khí Ngũ Trọng mà thôi. Không có tu vi Luyện Khí Thất Trọng trở lên thì chẳng khác nào đi chịu chết cả. Đại tỷ, tỷ không tiện từ chối người Nhạc sư đệ tiến cử thì để ta cho.”
Cảnh Kiến Phong nói xong tiến lên một bước, hơi ngẩng đầu nhìn Trương Ngạn, “Trương Ngạn, tu vi của ngươi chưa đột phá tới Luyện Khí Thất Trọng vào trong rừng Vô Vọng thì chỉ có con đường chết thôi. Ngươi đi vào đó thì không phải là tới mạo hiểm nữa, mà là đi chịu chết đấy.
Đừng nói sư huynh không cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi có thể chịu được năm chiêu của ta thì ta sẽ cho ngươi ở lại, nếu không chịu nổi năm chiêu này thì ngoan ngoãn quay về đi.”
Mặc dù lời của Cảnh Kiến Phong nghe rất chói tai nhưng Trương Ngạn cũng không thấy khó chịu, phản ứng này hắn đã đoán được từ trước rồi.
Không có chút bản lĩnh gì thì ai sẽ tin ngươi đây?
“Vậy thì xin đa tạ Cảnh sư huynh đã chỉ giáo” Trương Ngạn hơi ôm quyền, thản nhiên mà nói.
“Huynh xuất chiêu được rồi đấy.”
Vẻ mặt của Cảnh Kiến Phong lơ đãng hiện lên một tia giễu cợt, trong lòng lại nghĩ: Năm chiêu? Đánh bại ngươi thì cần gì tới tận năm chiêu? Một chiêu là đủ rồi.
Ngay là lời thoại sẽ nói sau khi đánh bại Trương Ngạn hắn cũng nghĩ xong xuôi rồi, “vốn cứ tưởng ngươi có thể tiếp được bốn, năm chiêu của ta cơ, xem ra ta đánh giá ngươi cao quá rồi, ai mà ngờ được ngay cả một chiêu ngươi cũng chẳng tiếp nổi chứ.”
Hoàn hảo!
Trương Ngạn từ từ rút thanh trường kiếm bên hông ra, thanh kiếm này được rèn từ thanh cương (thép xanh), theo cách rèn trường kiếm của Linh Hư tông.
“Chuyển đổi sang trạng thái số liệu hóa!”
Ngay lập tức, tầm nhìn của Trương Ngạn chuyển sang tông màu xám tối và lạnh, các cơ năng trong cơ thể trong nháy mắt đạt tới trạng thái đỉnh cao. Ở trong trạng thái số liệu hóa, Trương Ngạn có thể không chế từng li từng tí cơ thể của mình, không có chút dao động cảm xúc nào, Trương Ngạn của lúc này, đã trở thành một cỗ máy chiến đấu lạnh nhạt.
Ấn đường của Cảnh Kiến Phong đột nhiên giật giật, hắn cảm thấy hình như Trương Ngạn có xảy ra biến hóa gì đó, nhưng lại không nói rõ được biến hóa chỗ nào. Trương Ngạn cầm trường kiếm để trước người, đột nhiên thân hình lóe lên giống như một tia chớp, lao về phía Cảnh Kiến Phong.
Trong nháy mắt, đã lao ra trăm mét.
Nhanh dữ vậy!
Sắc mặt Cảnh Kiến Phong chợt đại biến, nhanh chóng bấm pháp quyết, một trận pháp xuất thiện giữa đôi tay của Cảnh Kiến Phong.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Cảnh Kiến Phong lại sắc mặt đại biến, nhanh chóng ngừng thi triển pháp thuật và lao nhanh sang một bên né tránh. Một đạo kiếm khí sát sạt xẹt qua thân ảnh của Cảnh Kiếm Phong.
“Đánh thế này cũng được à?” Đôi mắt vẫn luôn híp vào của Thương Sương Nguyệt vì kinh ngạc mà mở to.
Hà Cầm cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nàng hưng thú bừng bừng nhìn Trương Ngạn đang không ngừng tăng tốc độ xuất kích, ép Cảnh Kiến Phong phải từ bỏ thi triển pháp thuật hết lần này tới lần khác.
Mỗi lần thi pháp đều bị chặn ngang, Cảnh Kiến Phong phát cáu, nhấc ngón tay lên, thanh trường kiếm bên hông nháy mắt ra khỏi vỏ, chắn ở trước người.
“Ầm ——” hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau kịch liệt, còn tay trái của Cảnh Kiến Phong đang bấm pháp quyết nhanh hơn.
“Xem ra Trương Ngạn cũng không yếu kém như trong lời đồn thổi, nhìn hắn đánh với Cảnh Kiến Phong lâu như vậy rồi kìa.”
“Nhưng cũng chỉ đạt được tới trình độ này thôi, thuật pháp của Cảnh Kiến Phong đã hoàn thành rồi, đứng ở trước thực lực tuyệt đối, Thân pháp của Trương Ngạn có linh hoạt hơn nữa thì cũng chẳng được cái mẹ gì.”
Vừa dứt lời, Cảnh Kiếm Phong đột nhiên dừng lại, đưa tay về phía Trương Ngạn.
Một cái hình tròn pháp trận hiện lên, trong nháy mắt, vô số Lưu Hỏa Tinh Vũ giống như đạn pháo đổ ập xuống như trút nước, nuốt chửng Trương Ngạn.
Ở trong mắt người khác, bị nhiều hỏa cầu tấn công như vậy, thì chỉ còn có nước giơ tay đầu hàng, nhưng ở trong mắt Trương Ngạn lúc này, quỹ đạo của đám hỏa cầu dày đặc trên bầu trời kia đều hiện ra ở trong đầu Trương Ngạn, chỉ trong nháy mắt, Trương Ngạn đã tính ra điểm mù trong quỹ đạo công kích của hỏa cầu.
Vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, Trương Ngạn không chỉ không lui về sau mà còn vọt đỡ đám hỏa cầu đang vọt tới.
“Hắn muốn làm gì thế?”
“Muốn chết sao?”
“Trương Ngạn! Đừng liều lĩnh!”
Giây tiếp theo, động tác của Trương Ngạn đã hoàn toàn làm mới nhận tri của bọn họ.
Trương Ngạn giống như đang khiêu vũ trên lưỡi đao, linh hoạt khéo léo tránh được tất cả hỏa cầu.
“Tại sao còn chưa ngã, tại sao còn chưa ngã xuống ...” Cảnh Kiến Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Ngạo Phong, không ngừng thúc giục linh lực trong linh tuyền gia tốc tốc độ tóe lên của hỏa cầu trong pháp trận. Nhưng Trương Ngạn lại giống như đã biết từ trước. Hỏa cầu vừa mới lao ra thì Trương Ngạn đã bày xong động tác né tránh.
“Trời ạ! Đây là thật sự là thực lực của Luyện Khí Tứ Trọng sao?” Du Giai trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói.
Trong lúc né tránh những đòn công kích điên cuồng, Trương Ngạn cũng tính toán khoảng cách giữa hắn và Cảnh Kiến Phong, hai mươi bước, mười lăm bước, mười bước….
“Dừng! Trận tỷ thí dừng lại ở đây.” Hà Cầm quát lên một tiếng.
Đột nhiên có một hỏa cầu nhanh chóng vọt thẳng về phía Trương Ngạn, hắn nhanh chóng lùi ra sau, trong phút chốc đã lui ra xa năm mươi bước.
“Cảnh Kiến Phong, ta kêu dừng lại, tai ngươi bị điếc sao?”
Tuy cảm thấy không cam lòng nhưng Cảnh Kiến Phong vẫn phải thu pháp trận lại, mặt mày nhăn nhó nhìn Trương Ngạn linh hoạt khéo léo vượt qua đợt tấn công cuối cùng của mình.
“Hắn ta đã tới cức hạn rồi, không quá ba nhịp thở ta sẽ bắt được hắn mà.”
“Ban nãy ngươi nói năm chiêu, giờ thì xem đã đánh bao chiêu rồi hả?” Hà Cầm hờ hững nhìn Cảnh Kiến Phong.
“Vừa rồi là do ta bất cẩn, nên mới để hắn chiếm được tiên cơ đấy chứ.”
“Cảnh sư huynh, sau này đừng nói bất cẩn này bất cẩn nọ nữa”, Thương Sương Nguyệt thản nhiên buông lời chế giễu, “Còn nữa, Cảnh sư huynh, chẳng lẽ ấn tượng của huynh về Trương Ngạn ngoài ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh ra thì không còn gì nữa rồi à?”
“Còn gì nữa? Mỗi lần ngoại môn sàng lọc hắn đều may mắn vượt qua không bị đào thải sao?”
“Vậy thì huynh chưa từng quan tâm tới xếp hạng các khoa trong đợt khảo hạch ở ngoại môn rồi, Trương Ngạn suốt ba năm liên tục đều đứng đầu ba khoa Văn, Võ, Phù đó. Hắn có thể trụ lại được ở đó cũng chẳng có yếu tố may mắn gì đâu.”
Hà Cầm chậm rãi đi về phía Trương Ngạn, “Thật là trăm nghe không bằng một thấy, biểu hiện quả ngươi quả thực làm ta lau mắt mà nhìn. Chẳng trách Nhạc Thục Bách sẽ tiến cử ngươi với ta. Nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa vào sâu trong rừng rậm thì nghe lệnh của Thu Trì trưởng lão mà làm.”
“Đại tỷ, rốt cuộc rừng Vô Vọng đã xảy chuyện gì? Sao lại dẫn phát ra biến cố lớn như vậy?” Trương Ngạn nhân lúc nghỉ ngơi dò hỏi.
“Ta làm sao mà biết được? Chắc là có thứ gì đó ghê gớm xuất thế. Mãnh thú trong rừng đều chạy vào trong sâu trong rừng rồi. Ngay cả Thái cổ thế gia cùng Thượng Cổ tông môn cũng đều phái người tới mà. Mấy chuyện này không cần chúng ta phải lo lắng, loại thiên đại cơ duyên bậc này không có duyên với chúng ta đâu.”
Tới buổi tối, Trương Ngạn đi theo Hà Cầm vào rừng Vô Vọng.
“Rừng Vô Vọng còn có tên khác là tàn tích Vô Vọng, nơi đây vốn là khối bảo địa, nơi các tông môn tu hành hội tụ. Tương truyền rằng vạn năm về trước ngay trên mảnh đất mà rừng Vô Vọng tọa lạc này có tiên nhân tới truyền đạo. Chỉ tiếc không biết vì nguyên nhân gì mà một nơi bảo địa tu hành như vậy lại thành đống phế tích chỉ trong một đêm, đổ nát khắp nơi, hư không vỡ vụt.
Trước kia có rất nhiều mãnh thú hùng mạnh, muôn hình muôn vẻ chiếm cứ địa bàn trong rừng Vô vọng, nơi nào có bảo bối càng quý trọng thì mãnh thú ở đó càng mạnh.
Bây giờ trong rừng sâu xảy ra biến cố, đám mãnh thú đều tụ tập ở đó, để lại một vùng bảo địa rộng lớn chờ người tới thăm dò. Đợi lát nữa đến nơi cứ nghe theo lời của Thu Trì trưởng lão mà là được, làm việc với ăn nói đều phải cẩn thận.”
Cùng Hà Cầm đi tới doanh địa ở sâu trong rừng, chỗ sâu trong doanh địa gợn lên ánh sáng vàng như bầu trời, kèm theo tiếng vo ve dữ dội.
“Hà sư muội, muội về rồi.” Đám người Trương Ngạn vừa đi tới, một người từ trong đi ra chào hỏi.
“Ta về rồi, Lục sư huynh có chuyện gì không?” Tuy âm thanh của Hà Cầm vẫn mềm mại như mọi khi, nhưng giọng điệu lại rất lạnh nhạt.
“Không có chuyện gì, chẳng qua là biết được Hà Cầm sư muội đi đón người nên tới xem thử là những vị sự đệ nào…” Nói xong tầm mắt dừng ở trên người Trương Ngạn, “Sao ta ở nội môn lại từng thấy ngươi nhỉ?”
“Đệ tử ngoại môn Dần Hổ Đường Trương Ngạn bái kiến Lục sư huynh.”
“Đệ tử ngoại môn? Xì……..”
“Ầm ầm ầm ——”
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, âm thanh từ truyền ra từ chỗ sâu trong doanh địa ầm ầm như sấm.