Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bàn tay đột nhiên vỗ vai Trương Ngạn, “Trương Ngạn, ngươi ngẩn người gì thế!”


Người Trương Ngạo khẽ run lên, hắn hoàn hồn.


“Phát hiện có mật thất lại vì sao không báo? Ngươi muốn chiếm bảo vật làm của riêng chứ gì?” Lục Phong quát lớn một tiếng, lạnh mặt chất vấn Trương Ngạn.


“Trương Ngạn vừa đi vào thì chúng ta liền tới, bên trong mật thất còn sạch sẽ hơn bên ngoài thạch thất, bảo vật chỗ nào? Lục Phong sư huynh nói vậy là có ý gì đây?” Hà Cầm vội vàng biện hộ cho Trương Ngạn.


“Hà sư muội, muội để ý hắn như vậy…… Phải chăng là thấy tiểu tử này đẹp, muốn kết làm đạo lữ? Đùa thôi, đùa thôi, Hà sư muội đừng tức giận, cho sư huynh xin lỗi ha.”


Nhìn Lục Phong đổi sắc mặt nhanh hệt như kịch đổi mặt của Tứ Xuyên, Rốt cuộc Trương Ngạn cũng biết vì sao Lục Phong lại ghét hắn. Bởi vì Trương Ngạn hắn đẹp trai chứ gì nữa.


Nhìn thái độ của Lục Phong với Hà Cầm đủ là biết hắn thích nàng, mà một thiếu niên ngọc thụ lâm phong như hắn xuất hiện ở bên người Hà Cầm thì tự nhiên sẽ bị Lục Phong coi tình địch thôi.


Trương Ngạn thật sự phục sát đất cái sự tự tin mù quáng của Lục Phong, chắc là ngày thường hắn cũng chẳng mấy khi soi gương. Hà Cầm tuy rằng không xinh đẹp bằng bậc tuyệt sắc thiên kiêu như Lý Tú Vân nhưng cũng rất ôn nhu động lòng người. Người muốn kết đạo lữ với Hà Cầm trong nội môn không phải là ít, Lục Phong ngươi có tài sản gì chưa, mà đã đi tơ tưởng còn nhà người ta?


Đúng lúc này, mấy tên đệ tử ngoại môn dưới trướng Lục Phong đã đứng xung quanh thạch quan (quan tài đá), đang định mở nắp quan.


Trong lòng Trương Ngạn đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, nếu như ảo cảnh ban nãy hắn nhìn thấy chính là hình ảnh chiến đấu của chủ nhân động phủ này lúc sinh thời, vậy nơi hắn an giấc ngàn thu sẽ để cho người khác thích làm gì thì làm sao?


Không chút chần chờ, Trương Ngạn lôi Hà Cầm lui nhanh ra sau.


“Mở ——”


Cùng lúc Trương Ngạn lùi nhanh sau, các đệ tử ngoại môn cũng nghe theo một tiếng quát lớn xốc lên nắp thạch quan.


Một kim quang mãnh liệt bắn ra từ thạch quan.


Trương Ngạn nhìn thấy luồng kim quang bắn ra từ thạch quan trong tích tắc khuếch tán khắp bốn phía, mà tất cả các đệ tử bị kim quang quét phải đều đứng bất động như bị ấn nút tạm dừng.


Trong chớp mắt, những đệ tử đứng lặng yên đó giống như là đã trải qua thời gian dài đằng đẵng, dần dần biến thành cát bụi, biến mất không thấy.


Trương Ngạn đã lùi qua cửa ngầm, nhìn cảnh tượng như vậy hít mạnh vào một hơi , nếu vừa rồi chỉ phản ứng chậm một chút thôi thì chính bản thân hắn sợ là cũng sẽ bị kim quang quét trúng, hóa thành tro bụi.


Cuối cùng Trương Ngạn cũng biết vì sao nhiều đệ tử chết như vậy rồi, quả thật là đâu đâu cũng có nguy hiểm.


“Chết tiệt, chủ nhân của ngôi mộ này thật ẩm hiểm, đã chết rồi mà còn để lại cái bẫy như vậy hại người.” Lục Phong tức giận chửi rủa.


Trương Ngạn tò mò liến nhìn Lục Phong một cái, tên này ra khi nào? Ban nãy mở nắp quan tài vẫn còn thấy hắn ở trong mà nhỉ.


“Đã xảy ra chuyện gì?” Một tiếng chất vấn nghiêm khắc vang lên, sau đó Thu Trì trưởng lão đi tới.


Lục Phong cười nịnh nọt nhanh chóng bước tới, “Trưởng lão, chúng ta phát hiện mộ của chủ nhân động phủ, không không ngờ người này âm hiểm quá, giấu một cái bẫy trong quan tài, làm vài đệ tử ngoại môn trúng ám toán.”


“Ngôi mộ?” Thu trì trưởng lão sắc mặt chợt biến.


“Hẳn là, trưởng lão ngài xem, chỗ này có một cỗ quan tài nè.”


Bỏ ra nhiều sức lực như vậy nếu mở ra lại chỉ là một ngôi mộ vậy thật không đáng.


Kim quang trong ngôi mộ chậm rãi tan đi. Thu Trì trưởng lão cẩn thận bước vào ngôi mộ, tức khắc quanh người hắn có kim quang dập dờn, trông có vẻ cực kỳ thần thánh trang nghiêm.


Thu Trì trưởng lão tới gần quan tài thì thấy bên trong rỗng tuếch.


“Ta đã cảnh cáo các ngươi làm gì cũng phải cẩn thận, không được lỗ mãng, còn các ngươi thì sao? Lại coi lời ta nói là gió thoảng bên tai. Cho dù trong động phủ có mộ thất thật, thì tu sĩ đại năng sẽ tha cho các ngươi khi đã quấy rầy hắn an nghỉ sao?


Huống chi vị tiền bối này lúc sinh thời là một vị phù văn sư, nên hắn làm một cái bẫy phù văn cũng là điều hiển nhiên. Về sau đừng có làm việc lỗ mãng.”


“Vâng ạ!” Các đệ tử khom người đáp.


“Thu Trì trưởng lão, nếu vậy thì động phủ này chỉ là một ngôi mộ thôi, chắc là chẳng có bảo vật gì đâu.” Lục tươi cười nói.


“Chưa chắc!” Thu Trì lắc đầu, “Động phủ này bày bố cục thiên dương, phía dưới của mắt trận linh tuyền chính là một con suối linh mạch. Nếu như chỉ là một ngôi mộ vậy thì xây ở trên suối nguồn linh mạch làm cái gì? Chẳng lẽ để sau khi chết tu luyện tiếp sao? Cỗ quan tài này chắc chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, khả năng là còn có cửa ngầm khác, các ngươi tìm cho cẩn thận, chớ hành động thiếu suy nghĩ.”


Trương Ngạn lặng lẽ theo Hà Cầm vào trong mộ lần nữa, trước đó tận mắt nhìn thấy đến mấy tên đệ tử ngoại môn mạnh hơn hắn rất nhiều lại tan thành tro bụi trong nháy mắt, tâm trạng hưng phấn lúc mới tới giờ đã chẳng còn sót lại chút gì.


Trương Ngạn nhìn lung tung một vòng rồi đi tới trước tấm bia đá.


Đồ vật trong phòng không nhiều lắm, mà trong quan tài có giấu sát khí, người nào mở nắp quan tài đều sẽ bị giết. Tấm bia đá này có huyền diệu, nó có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh, nhìn đến một trận chiến kinh động địa thời viễn cổ.


Ông già đầu bạc đó có phải là chủ nhân động phủ này hay không Trương Ngạn không dám chắc, nhưng thanh thế của trận đại chiến đó quả thực là kinh thiên động địa.


Ngọn núi trôi nổi như một cỗ máy chiến đấu bay múa khắp bầu trời, chắc đó là ngọn núi nằm trên Cửu Hoa Địa Mạch. Dùng linh mạch ở trong đất để bày trận, dùng ngọn núi làm binh khí chiến đấu, đối với loại tông môn mà người có tu vi cao nhất mới chỉ tới Nguyên Anh kỳ như Linh Hư tông mà nói thủ đoạn tấn công kiểu này là rất khủng bố.


Nếu như là những người khác, nhìn đến ảo cảnh đó nhất định sẽ sợ tới thất hồn lạc phách, nhưng Trương Ngạn lại không thấy sao cả thậm chí còn muốn cười.


Mặc dù hình ảnh rất chân thật, nhưng độ tráng lệ so với các hiệu ứng đặc biệt thì còn kém kém. Vả lại, tuy bây giờ Trương Ngạn chỉ là một tên phế vật có tu vi Tụ Khí Tam Trọng, nhưng hắn lại có một ý chí có thể dung nạp cả vũ trụ.


Chỉ cần không phải mấy hình ảnh thần thông như đăng tiên lộ, đạp ca hành, búng tay che trời thì không thể làm Trương Ngạn kinh sợ nổi.


Nhưng nguyên nhân của trận đại chiến này lại khiến Trương Ngạn phải ngẫm nghĩ. Thế lực sống ở trên Tường Vân được gọi là Thiên Nhân, chẳng lẽ thời viễn cổ đã từng có một trận đánh giữa người và thần sao?


Trận đại chiến đó phải chăng chính là trận chiến tạo thành rừng Vô Vọng như hiện giờ? Vì sao lão giả lại coi chúng sinh là quân cờ, đánh với trời cao?


Lời giải của rất nhiều nghi vấn đã sớm bị vùi lấp ở trong dòng lịch sử đầy bụi bặm.


Trương Ngạn lại đứng ở trước tấm bia đá, lần thứ hai nhìn vào tấm bia kia, mà tấm bia đá trước mặt lại giống như một tấm bia đá bình thường, dù Trương Ngạn dùng tinh thần lực đâm nó, bức hoạ cuộn tròn kia cũng không mở ra nữa.


Hắn cúi đầu, nhìn vào ván cờ trước tấm bia đá.


Trước khi xuyên việt tới đây Trương Ngạn là cao thủ chơi cờ nghiệp dư, mà giờ còn có thêm trạng thái số liệu hóa, có thể nói hắn hiện giờ có năng lực tính toán vô hạn, Trương Ngạn cảm thấy hiện nay trên đời chẳng có ai có thể thắng được hắn ở cái khoản chơi cờ này.


Ván cờ này không phải tàn cục, mà là kết cục. Cớ trắng toàn thắng, cờ đen đại bại.


Nhưng đặt một ván cờ đã đánh xong trước bia đá để làm gì? Chẳng lẽ từng có người tới đây thăm chủ nhân của cỗ quan tài, rồi họ chơi một ván cờ ở đây?


Trương ngạn tò mò định tiến tới xem thử, đột nhiên một tiếng quát lớn truyền đến trong tai, “Đứng yên đó!”


Lục Phong không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, hắn gọi Trương Ngạn lại, “Bàn cờ này qua nhiều năm tháng như vậy mà không hỏng, có khả năng bị đặt trong pháp trận ngăn cách để tránh bị hỏng hóc mục nát, ngươi duỗi tay chạm bừa vào nhỡ phá hủy trận pháp thì ngươi không đền nổi đâu.”


Hắn vừa nói vừa mê lên duỗi tay về phía bàn cờ như sợ có người sẽ giật mất vậy.


Tay Lục Phong vừa mới chạm vào bàn cờ, bàn cờ lập tức hóa thành cát bụi, giống như mấy tên đệ tử bị kim quang quét trúng trước đó tiêu tán trong không khí.


Vốn dĩ quát lớn để làm Trương Ngạn bẽ mặt trước mọi người, nhưng đâu ngờ người bẽ mặt lại là chính hắn.


Pháp trận ngăn cách gì đó chẳng qua là Lục Phong bịa ra thôi, vốn cứ nghĩ rằng bàn cờ này qua hơn  hàng ngàn năm vẫn không mục nát, dù cho không phải bảo vật thì chất liệu của nó cũng sẽ không tầm thường, ai mà ngờ được lại đoán mò sai chứ.


Trương Ngạn mặt vô biểu tình nhìn Lục Phong đang dại mặt ra, rồi lùi lại một bước. Trong tầm nhìn chính xám xịt lạnh lẽo, hoa văn trên tấm bia đá đột nhiên đột hiện lên, hoa văn đó nhìn thì giống như hoa văn bình thường, nhưng lại ghép vừa lại vặn thành một tấm bản đồ bị niêm phong ngay ngắn .


Cùng lúc đó hầu như tất cả mọi người trong ngôi mộ đều nhìn về phía Lục Phong, họ còn thấy được cảnh Lục Phong chạm vào bàn cờ, và bàn cờ hóa thành tro bụi.


“Trưởng lão, ngài nghe ta giải thích……” Lục phong giật mình, vội kêu lên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK