Thạch thất không lớn, dù có kiểm tra tỉ mỉ từng tí một cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Thu Trì trưởng lão thấy đám đệ tử không có thu hoạch gì, nhíu mày lại. Chẳng lẽ không có cửa ngầm khác thật? Chẳng lẽ nơi đây thật sự chỉ là huyệt mộ của thượng cổ phù văn sư thôi sao? Không đúng, nếu như là huyệt mộ thật thì trong quan tài phải có hài cốt mới đúng. Cỗ quan tài rỗng tuếch kia cũng chúng tỏ nó chỉ là thủ thuật che mắt.
Thu Trì trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Trương Ngạn.
Trong đôi mắt luôn lạnh nhạt nay lại lộ ra sự ôn nhu.
Thu Trì trưởng lão là vị trưởng lão duy nhất trong Linh Hư tông tinh thông phù đạo, bình thường luôn cao lãnh, ở trong nội môn của Linh Hư tông có một ngoại hiệu “người sống chớ gần”.
Khi các trưởng lão khác của tông môn nghe tên của Trương Ngạn đều có phản ứng đầu tiên chính là: Là cái tên đệ tử ngoại môn ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh kia sao? Người có ấn tượng tốt hơn chút thì cũng là: Là cái tên đệ tử ngoại môn rõ ràng là ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh vẫn còn tu luyện được đó hả?
Chỉ có Thu Trì trưởng lão mỗi lần nghe tới tên của Trương Ngạn, đều cảm thấy cực kỳ thương xót tiếc hận.
Nếu ngươi không phải người tư chất thấp kém, ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh thì tốt biết bao.
Phù văn rất trúc trắc và khó hiểu, phải tuân thủ theo pháp tắc cơ bản trong thiên địa, người tu hành phù đạo không những phải có quyết tâm, nghị lực, mà còn phải có cả thiên phú. Ở ngoại môn, những đệ tử lựa chọn tu phù đạo không có bao nhiêu, trong mấy vạn đệ tử ngoại môn, chỉ có gần 800 người chọn tu phù đạo.
Mà Trương Ngạn, thành tích phù đạo đứng đầu ở ngoại môn, và cũng là người duy nhất.
Ít nhất thì ở trong mắt Thu Trì trưởng lão, Trương Ngạn là thiên tài duy nhất của phù đạo. Định nghĩa của hắn về thiên tài phù đạo cực kỳ khắc nghiệt, ngay cả bản thân hắn, hắn đều không coi là thiên tài.
Lúc phát hiện thiên phú phù đạo của Trương Ngạn, Thu Trì từng mừng rỡ như điên. Thậm chí còn muốn thu Trương Ngạn làm đệ tử thân truyền.
Nhưng sau khi biết rõ ràng tình hình của Trương Ngạn, hắn như bị một chậu nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống.
Hắn tiếc hận vì sao người có ngộ tính với phù đạo cao tới vậy, lại là kẻ ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh chứ. Tư chất tu luyện, là hòn đá chặn đường tu hành của hàng vạn loại đạo pháp. Mặc kệ là phù đạo, đan đạo, khí đạo, thuật đạo, pháp đạo, đều phải cần có tư chất để tu hành.
Ngũ hành pha tạp, phế mạch trời sinh, dù ngộ tính có cao hơn nữa thì cũng không làm được gì.
Thu Trì thở dài tiếc nuối, chậm rãi tới gần Trương Ngạn, “Ngươi nhìn gì thế, tấm bia đá này có vấn đề gì sao?”
“Bái kiến trưởng lão, ta chỉ là cảm thấy hoa văn trên bia đá này tựa hồ là phù văn của pháp trận nào đó thôi.”
Nghe vậy sắc mặt Thu Trì chợt biến đổi, nhoáng cái đã đứng trước tấm bia đá, hắn cẩn thận chăm chú quan sát một hồi lâu, vẻ mặt bỗng dưng hưng phấn hẳn lên.
.
“Quả nhiên là một pháp trận ẩn nấp tạo ra ảo cảnh.” Nói, kim quang quanh người lại sáng lên, tay hắn bấm pháp quyết, một phù văn phát ra ánh sáng loá mắt xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Thu Trì trưởng lão ấn tay lên tấm bia đá, tức khắc, tấm bia đá giống như bị truyền điện vào, sáng lên.
Hoa văn trên bia đá từ từ trôi nổi lơ lửng, nó hóa thành một cánh cửa làm bằng đồng thau rộng năm thước chắn trước tấm bia đá.
Cánh cửa đồng thau xuất hiện, Thu Trì trưởng lão lộ ra một nụ cười hưng phấn, “Ha ha ha…… Rốt cuộc tìm được đã động phủ chân chính, Trương Ngạn, công lao đầu của lần này ta sẽ tính cho ngươi.”
“Đa tạ trưởng lão.” Trương Ngạn nghe vậy mừng rỡ.
Mà ánh mắt của Lục Phong đứng phía sau dần trở nên âm lãnh, hắn liếc xéo Trương Ngạn, đáy mắt lóe lên một tia băng lãnh.
Cánh cửa đồng thau chậm rãi được mở ra, sau khi tiến vào Cánh cửa đồng thau đập vào mắt là một thạch thất giống y chang ngoài kia. Nhưng thạch thất này không có rỗng tuếch như bên ngoài, mà trong mỗi một gian thạch thất ở đây đều có rất nhiều đồ vật.
Một đám đệ tử bắt đầu phân tán vớ vét khắp nơi, tuy rằng Thu Trì trưởng lão dặn dò bọn họ nhiều lần phải cẩn thận, dè dặt. Nhưng mà trong mắt Trương Ngạn thì cũng chẳng khác với lúc thổ phỉ vào thôn làng cướp đoạt là bao.
Thấy thạch thất bên trong và thạch thất bên ngoài giống nhau như đúc, Trương Ngạn liền nghĩ, thạch thất ngoài kia có một cánh cửa ngầm, không biết bên trong có không?
Người có suy nghĩ giống Trương Ngạn cũng không ít, Thu Trì trưởng lão dẫn người đi tới gian thạch thất trước đó phát hiện cánh cửa ngầm, Trương Ngạn nhanh chóng theo sau, cũng không phải là hắn còn hi vọng tìm được thêm gì đó từ cánh cửa ấy, chẳng qua là hắn cảm thấy đi theo Thu Trì trưởng lão sẽ an toàn hơn thôi. Nhất là khi bên ngoài đều bị bọn họ lục tung hết cả lên, biết đâu chừng lại vô tình khởi động cấm chế gì gì đó phóng ra một đạo kim quang nữa thì xong.
Thu Trì trưởng lão sờ soạng vách tường của thạch thất, quả nhiên, có một cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra.
Nhưng khi mọi người nhìn vào bên trong cánh cửa ngầm, một loại cảm giác sợ hãi khủng hoảng giống như rơi vào hầm băng nháy mắt bao phủ đám người.
Bên trong cánh cửa ngầm không có thạch quan, cũng không có giường đá.
Chỉ có một người lão giả tóc tắng mặc bạch y khoanh chân ngồi trên tấm đệm hương bồ, cả người tản ra tiên khí.
Đừng nói một đám đệ tử của Linh Hư tông, ngay cả Thu Trì khi nhìn thấy một màn này cũng bị sợ tới mức linh hồn nhỏ bé bay ra ngoài, cuống quít cúi đầu quỳ gối.
“Vãn bối không biết tiền bối đang tu luyện ở đây, trong lúc vô tình đã quấy rầy, mong tiền bối thứ lỗi……”
Vừa nói, vừa bước nhanh ra ngoài.
Nhưng mới đi được ba bước, Thu Trì đột nhiên khựng lại.
“Không đúng!”
Nâng mắt nhìn vào mật thất lần nữa, quanh người bạch y lão giả tiên vẫn có tiên khí quấn quanh, nhưng lại không cảm nhận được cường giả uy áp trên người lão giả. Nếu lão giả thật sự đang tu luyện, thì uy thế tán phát ra cũng đủ để che trời lấp đất mới đúng.
Hơn nữa, tòa động phủ này đã tồn tại ít nhất cũng 8000 năm, có cổ nhân nào của 8000 năm trước còn sống được tới bây giờ không? Nếu có tu sĩ sống được tới 8000 năm, thì cũng đã phi thăng tới thượng giới từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, Thu Trì trưởng lão ngẩng đầu nhìn người ngồi trong mật thất, sau khi cẩn thận quan sát thì nở một nụ cười mừng như điên.
“Chỉ một tấm thân xác thịt, sau khi tiền bối chết, qua 8000 năm mà thân thể vẫn không mục nát, sinh động như thật, còn được tiên khí quấn quanh bảo vệ, khi tiền bối còn sống ắt hẳn là người có tu vi cao thâm, kinh thiên động địa.”
Thu Trì trưởng lão nói, dẫn đầu đám người bước qua cánh cửa ngầm đi vào trong mật thất.
Lúc đầu khi Trương Ngạn nhìn thấy bạch y lão giả cũng bị hoảng sợ, không phải là vì hắn sợ hãi, mà là vì bộ dáng người này giống y như đúc với lão giả đánh nhau với Thiên Nhân mà hắn thấy trong ảo cảnh.
Nhưng mà…… lão giả trong ảo cảnh không phải đã ngã xuống trên chiến trường sao?
Chẳng lẽ ngươi giết chết nhiều cường giả Thiên Nhân như vậy, họ còn có lòng tốt đi xây cho ngươi một ngôi mộ sao? Hơn nữa nếu bởi vì trận chiến này của lão giả dẫn tới rừng Vô Vọng bị phá hủy, thì lão giả càng không thể trốn vào trong động phủ trước rồi tọa hóa được.
Chẳng lẽ ảo cảnh ban nãy, chỉ là ảo cảnh thôi sao?
Trương Ngạn cũng bước vào cửa ngầm với đủ loại nghi vấn trong đầu.
Trong mật thất chỉ có một mình bạch y lão giả, trong tay ông ta cầm một cái hộp ngọc, tay lão giả từ từ lộ ra, ngón trỏ cùng ngón giữa hơi che hộp ngọc, tựa hồ là muốn ám chỉ điều gì đó.
Thu Trì trưởng lão sải bước tiến lên tiến lên, “Tiền bối đã vũ hóa từ lâu, cũng nên bụi về bụi đất về đất, hôm nay vãn bối đã vô tình quấy rầy, chỉ xin tiền bối để lại một ít chút gì đó cho đám hậu bối tiếp tục phấn đấu tiến lên.”
Thành tâm cầu nguyện xong, Thu Trì trưởng lão cẩn thận từng li từng tí chạm vào hộp ngọc, sau đó thở ra nhẹ nhõm khi phát hiện không có cấm chế phản phệ.
Nắp hộp ngọc hơi mở ra ra, có thể thấy được một luồng sáng đen chập chờn trong đó, đợi tới khi nắp mở hẳn ra, mọi người vội vàng nín thở nhìn vào.
Đợi khi thấy rõ trong hộp ngọc có thứ gì thì ai nấy đều trợn tròn cả mắt.
Quân cờ?
Trong hộp ngọc đều là quân cờ, hơn nữa còn là quân cờ màu đen.
Thứ mà một cao thủ thần bí muốn ám chỉ lúc sắp chết lại là vài quân cờ? Thu Trì cẩm quân cờ lên xem xét, cũng chỉ thấy là những quân cờ bình thường, không có chút kỳ lạ nào cả.
Thu Trì trưởng lão cất quân cờ vào trong túi Càn Khôn, “các ngươi tìm thử xung quanh xem, còn thứ gì khác nữa không. Lục Phong, ngươi dẫn vài người đi ra trông coi đám đệ tử ngoài kia, đừng để bọn họ trộm giấu đồ, giữ làm của riêng.”
“Vâng!” Lục Phong đáp, rồi lập tức dẫn theo hai tên đệ tử ngoại môn rời đi.
Nhưng khi đám người Lục Phong vừa mới một chân ra khỏi cửa ngầm thì dị biến xảy ra.
Kim quang sáng rực rỡ trên đỉnh của mật thất, bên tai họ vang lên từng tiếng ầm ầm lớn, rồi chợt nổ vang tiếng sấm.
“Không ổn! Chạy mau!” Thu Trì trưởng lão sắc mặt đại biến, nhanh chóng xong về phía cửa.......