Ánh nắng chiều lười biếng xuyên qua tấm rèm mỏng ngoài cửa sổ, chiếu vào căn hộ trắng đen nhẹ nhàng khiến căn phòng trống vắng trở nên nhu hòa ấm áp hơn.
Vài cuốn tạp chí tài chính nằm trên bàn trà màu đen được đặt giữa phòng khách. Trên sô pha vứt bừa bãi vài chiếc áo thun nam, nhãn hiệu lộ ra không hề rẻ.
Bên trái sô pha là một chậu hoa quý hiếm, có thể miêu tả là cành lá yêu kiều, hình dáng tuyệt đẹp. Nhưng có vẻ do chủ nhân không thèm để ý mà nó gục đầu xuống, dáng vẻ mất tinh thần.
Theo hướng bồn hoa là phòng thể thao đầy đủ các thiết bị, so với phòng khách thì trông có vẻ quạnh quẽ hơn . Nhưng thiết bị ở đây lại được chủ nhân thường xuyên "sủng hạnh", đặc biệt là máy chạy bộ vẫn còn dính vài vệt nước nhỏ, hiển nhiên là vừa được sử dụng.
Bên cạnh phòng thể thao là phòng tắm. Tiếng nước chảy bên trong bỗng dừng lại, cánh cửa kính mở ra, theo làn hơi nước đi ra là một người đàn ông vô cùng anh tuấn.
Mái tóc ngắn ướt sũng nhỏ giọt xuống, dưới cái trán bóng loáng là cặp mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, đường cong cổ tuyệt đẹp, xương quai xanh tinh xảo. Xuống dưới nữa là cơ bụng rắn chắc và đôi chân thon dài. Vệt nước chưa được lau khô càng khiến cho cơ thể nam tính càng thêm gợi cảm.
Hắn vuốt mái tóc ra sau, tùy tiện quấn khăn tắm ngang hông, ngón tay thon dài theo thói quen kẹp lấy điếu thuốc lá, thuần thục châm thuốc, sau đó nhận cuộc gọi đến.
"A lô". Giọng nói khàn khàn mang theo chút nam tính, vô cùng quyến rũ. Người bên kia nghe thấy tiếng hắn mừng ra nước mắt: "Anh Sở! Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại! Em sắp phát điên rồi a a a!"
Sở Mộ Vân cầm điện thoại ra xa, đợi người kia rống xong mới nhàn nhã trả lời: "Mấy hôm trước ở Senegal, tín hiệu nơi đó không được tốt lắm".
Tiểu Trương nghe vậy kinh hô: "Senegal?? Anh Sở, anh tham gia kéo ô tô hay là muốn đi bộ qua Sahara vậy?"
Sở Mộ Vân: "Đều thử"
Tiểu Trương hít một hơi: "Phục anh rồi. "
Sở Mộ Vân gảy tàn thuốc, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu Trương lúc này mới nhớ ra công việc của mình liền gào to: "Anh Sở! Bên Hoa Đằng Ảnh đã ra giá đến tám số, bọn họ đã quyết tâm mua bằng được "Ma giới"! Anh vì cái gì lại không bán? Bao nhiêu người dù nằm mơ cũng mong tác phẩm của mình chuyển thể thành điện ảnh mà! Nếu anh trực tiếp quay thành phim, lại quay thêm mấy bộ nữa nhất định sẽ lưu danh thiên cổ!"
So với đối phương đang hưng phấn, Sở Mộ Vân không hề dao động chút nào :"Không bán, không có hứng thú chuyển thể thành điện ảnh. "
Tiểu Trương quả thật muốn quỳ: "Tại sao chứ? Bọn họ sẽ tìm đạo diễn và minh tinh hạng nhất đóng phim, tuyệt đối... "
Sở Mộ Vân ngắt lời cậu ta: "Không có ý nghĩa ."
Tiểu Trương bị lời của hắn làm cho nghẹn họng, nhịn không được nói: "Sao lại không có ý nghĩa? Nhân vật chính của chúng ta giàu nhiệt huyết, giàu năng lượng , luôn tích cực hướng về phía trước mà!"
Sở Mộ Vân cười: "Cậu chắc chắn người xem muốn xem nhân vật chính chứ không phải nhân vật phản diện?"
Tiểu Trương cam chịu không nói được gì.
Sở Mộ Vân nhìn đồng hồ, không muốn nhiều lời nữa: "Nếu vẫn là việc này thì tôi không muốn nghe nữa"
Tiểu Trương thấy hắn muốn gọi điện thoại, vội vàng thét to:"Anh Sở! Không bán thì không bán, chúng ta nói chuyện khác! ((Ma giới)) đã kết thúc được ba tháng rồi, anh không tính viết truyện khác sao? Độc giả đang đợi anh đó!"
Sở Mộ Vân không nghĩ ngợi trả lời :"Chưa nghĩ đến"
Tiểu Trương quả thật muốn quỳ xuống ôm đùi hắn mà gào lên :"Anh Sở, anh mau viết đi! Tất cả đều là tiền đó!"
Sở Mộ Vân gạt tàn thuốc, trả lời: "Tôi không thiếu tiền. "
Tiểu Trương gào khóc: "Có ai ngại nhiều tiền đâu..."
Sở Mộ Vân xoay người mặc quần áo nói: "Nếu tôi muốn tiền thì cần gì viết truyện? Lúc ở Hall không phải kiếm được nhiều hơn sao?"
Một câu liền khiến giấc mơ của bạn nhỏ Tiểu Trương tan vỡ.
Cậu không còn lời nào để nói. Trong ba năm làm biên tập, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ ký hợp đồng với một đại thần.
Lần đầu tiên viết truyện đã trở nên nổi tiếng, trong một năm đã thành trụ cột của trang web, có thể nói là kì tích.
Càng hiểu biết về người này, Tiểu Trương càng muốn quỳ lạy.
Vị đại thần này đích thực là •Con cưng của trời!
Với chiều cao 1m8, cơ thể gợi cảm như người mẫu cộng thêm khuôn mặt cực kì tuấn mỹ, chỉ cười một cái thôi cũng đủ mê hoặc biết bao con người.
...Đã có vẻ ngoài yêu nghiệt như vậy, lại còn vô cùng có năng lực .
Trước khi viết truyện, hắn từng là CEO của tập đoàn Hall đứng top 10 thế giới, tiền đồ sáng ngời, lương cầm không hết. Chỉ lăn lộn một chút đã nằm ở đầu bảng doanh nhân Forbes.
Nhưng mà... Hắn lại từ chức, lý do là: Không có thời gian viết tiểu thuyết.
Mẹ nó chứ! Tùy hứng không chịu nổi!
Tiểu Trương nhìn điện thoại bị cúp, tâm trạng cực kì phức tạp: "Người so với người, sao lại khác nhau như vậy? "
Sở Mộ Vân thật ra vẫn không buông điện thoại, hắn lướt danh bạ, cuối cùng dừng ở cái tên "7.31"
Tiểu Tùng? Sở Mộ Vân mơ hồ nhớ lại lúc hắn đi Senegal lần trước có gặp một cậu bé rất xinh đẹp, da trắng, eo nhỏ, quan trọng là trên giường rất phóng đãng.
Ở sa mạc nghẹn hơn nửa tháng, Sở Mộ Vân muốn thả lỏng một chút.
Hắn nhấn nút gọi, sau hai hồi chuông bên kia truyền đến tiếng nói kinh hỉ:"Anh Sở? Em còn tưởng anh sẽ không gọi cho em nữa!"
Giọng Sở Mộ Vân trầm thấp, từ tính nói :"Buổi tối có rảnh không?"
Cậu thanh niên hưng phấn nói :"Có có có!". Đùa sao! Dù không rảnh cũng nhất định phải đi! Người đàn ông cực phẩm như vậy, có cầu cũng không được!
Đã đẹp, ra tay còn hào phóng, tính cách ôn nhu, càng muốn mạng người là hàng to xài tốt... Cách hơn nửa tháng Tiểu Tùng nhớ lại còn mặt đỏ tim đập! Cứ nghĩ sẽ không gặp lại, ai ngờ còn có thể làm một phát, cớ gì không đi?
Sở Mộ Vân cười cười: "Buổi tối tôi ở nhà hàng Nhĩ Đức đợi cậu."
Tiểu Tùng nghe vậy càng thêm kích động, nhà hàng Michelin 3 sao! Thật hào con mẹ nó phóng!
Sở Mộ Vân mặc xong quần áo, cầm chìa khóa xe ra cửa.
Chỉ là Sở Mộ Vân không nghĩ tới lần này đi sẽ không thể trở lại ngôi biệt thự mình đã gắn bó 6 năm đấy nữa.
Khi tai nạn xảy ra, trong nháy mắt Sở Mộ Vân chắc chắn mình sẽ chết.
Không ngờ rơi vào bóng tối, ý thức của hắn vẫn không biến mất, thậm chí du đãng thật lâu rồi bỗng nhiên mở mắt.
Còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hắn đã bị thông tin trong đầu làm chấn động
Hắn vậy mà không chết...
Nhưng cũng không còn ở thế giới cũ nữa.
...Nơi này là ((Ma giới)), nhưng tại sao hắn lại xuyên qua cuốn tiểu thuyết của mình?
Đột nhiên, mùi máu tanh gay nồng ập đến. Dù Sở Mộ Vân không phải kẻ nhát gan nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho buồn nôn.
Địa ngục trần gian.
Ánh lửa như chiếu rọi bầu trời đen, mùi thi thể hôi thối hòa với mùi khói cháy khét khiến điện Quỳnh Lâu Ngọc trở nên hỗn độn. Vô số người chết trở nên thối rữa, máu chảy thành sông, khói bụi bốc lên khắp nơi , dưới cái nóng rực mọi thứ trở nên vặn vẹo.
Sở Mộ Vân ngơ ngẩn nhìn.
Một trận gió nhẹ hoảng hốt lướt qua, từ xa xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Hình ảnh hư ảo không chân thật chút nào. Người nọ tựa như bước ra từ ngọn lửa mang theo cơn lạnh thấm mát vào từng khúc ruột. Giống như vị trích tiên rơi vào địa ngục, xiêm y lam nhạt kéo dài, sợi tóc đen nhánh và vạt áo phất bay trong gió, cước bộ của y thong thả ưu nhã, nhẹ nhàng giơ tay lên thanh lệ, thoát tục.
Y đứng trước mặt Sở Mộ Vân, hơi khom người. Khuôn mặt y tuấn mỹ ôn nhu, đôi mắt xám tro như có thể khiến dìm chết người, giọng nói y rất dễ nghe: "Nhà của ngươi đã bị hủy, cha mẹ ngươi cũng đã chết. Trở về với ta đi, ta sẽ là người nhà của ngươi, phụ thân của ngươi".
Trong biển máu địa ngục vậy mà xuất hiện một mỹ nhân nói những lời êm tai như vậy, là ai cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng mà...
Sở Mộ Vân vẻ mặt như tro tàn.
Trong đầu hắn chỉ quay cuồng có ba chữ:
Mạc Cửu Thiều.
Người cha giả thuyết là thật, không ngờ hắn được tự mình được trải nghiệm làm con của y.
Danh Sách Chương: