Lăng Huyền đương nhiên tìm không tìm được đáp án.
Mà Sở Mộ Vân cũng đã bố trí xong, chỉ chờ tên ‘ đệ nhất Ma giới ’ này bước vào là được.
Lăng Huyền là một tu chân giả hiếm hoi, nhưng đương nhiên không có nghĩa là gã có thể tu luyện trận pháp và thuần thú. Mà là ở nghĩa rộng.
Ví dụ như binh khí, cho dù là loại vũ khí nào gã cũng có thể khiến nó bộc phát sức mạnh lớn nhất; mà nguyên tố hệ pháp thuật là thuộc tính trời sinh của gã, sức mạnh lưu chuyển trong cơ thể gã cùng loại với hệ ám của Yến Trầm. Nhưng gã lại có thể tùy ý biến hóa ra kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thậm chí là phong, lôi, băng. Chỉ cần gã muốn thì tất cả công kích pháp thuật đều dễ như trở bàn tay.
Chính vì giả thiết bug này nên Đế tôn Phẫn nộ hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất Ma giới.
Đương nhiên ngoại trừ Đế tôn Ngạo mạn có Sinh chi bảo hộ và Đế tôn Tham ăn không ai dám trêu chọc.
Sở Mộ Vân lấy cứng đối cứng với gã là tự tìm đường chết. Đương nhiên hắn cũng không phải muốn chết mà chỉ muốn khiến Lăng Huyền sung sướng. Nhưng muốn sướng thì không phải cứ làm bừa là được, mà cần phải có kỹ xảo tốt, có tiền diễn là có thể làm người bay lên.
Sở Mộ Vân thi triển Thiệu nguyệt kiếm pháp đến cực hạn, thân hình hắn biến hóa nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ. Lăng Huyền vừa so chiêu vừa thưởng thức nói: “Đóa Đóa, ngươi như vậy không khiến ta thỏa mãn."
Sở Mộ Vân không lên tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lăng Huyền nhìn thấy, trong lòng lập tức giống như bị mèo cào. Gã thích dáng vẻ hồ ly của hắn, xấu xa nhưng lại khiến người chờ mong.
Sau đó ước chừng qua trăm chiêu, Sở Mộ Vân đột nhiên ngừng lại.
Lăng Huyền biết đây sẽ là món chính, cho nên không khỏi càng thêm mong đợi.
Sở Mộ Vân dùng kiếm pháp Thiệu nguyệt không làm được gì Lăng Huyền, nhưng thật ra hắn cũng không chờ mong thứ này có thể làm tiểu lang khuyển sướng. Trên thực tế, hắn chỉ dựa vào kiếm pháp Thiệu nguyệt để bày trận họa văn.
Thiên Loan Phong hắn vô cùng quen thuộc, nhưng điều kiện để bày trận lại vô cùng hà khắc. Không nghĩ biện pháp bố trí thì không thể chỉ dựa vào thiên nhiên mà thi triển.
Cho nên Sở Mộ Vân vừa dùng kiếm pháp Thiệu mê hoặc Lăng Huyền, vừa dựa thế bày trận.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ tự nhiên, cho dù Lăng Huyền có chuẩn bị trước không ngờ trong một thời gian ngắn mà hắn có thể làm nhiều chuyện như vậy.
Chuẩn bị hoàn thành!
Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm gã, sau đó giơ tay lên, trường kiếm sắc bén cắm thẳng vào mặt đất!
Ầm một tiếng lớn, trường kiếm phát ra ánh sáng xanh chói lóa, ngay sau đó giống như dòng nước chảy vào lòng đất, thiên hà đổ từ trên cao xuống thấp chia cắt đại địa, khiến chúng hiện ra hoa văn mê hoặc.
Trong phút chốc, ánh sáng như ẩn như hiện kia đột nhiên bay lên cao!
Lăng Huyền đứng ở trong trận, ánh sáng xanh thẳm kia giống dây thừng ập về phía gã.
Đế tôn Phẫn nộ đã từng bị trận pháp này vây khốn cong môi: “Lại trò cũ?”
Sở Mộ Vân mỉm cười với gã.
Phẫn nộ vừa định giơ tay phá trận thì đột nhiên ngơ ngẩn.
Ánh sáng vừa rồi còn ập đến trước mặt gã đã hoàn toàn biến mất, mà xuất hiện ở đó là một nam nhân tóc đỏ mắt đỏ.
Gã mặc trường bào màu đen, cổ tay áo kéo lên, thân hình cao lớn, con ngươi màu đỏ tươi, môi mỏng nở một nụ cười như có như không……
Giống như soi gương, Lăng Huyền kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt.
Lúc này Sở Mộ Vân cuối cùng cũng mở miệng: “Song sinh trận."
Hắn không mở miệng nữa, mà dùng truyền âm mật nói: “Bảo bối, thử cảm giác đánh nhau với bản thân đi.”
Hắn vừa dứt lời ‘ Lăng Huyền ’ đã cấp tốc vọt tới.
Chỉ ở trận đầu, Lăng Huyền đã nhận ra đây không phải là ảo giác, cũng không phải con rối giống gã y như đúc. Đây là hắn, một phục chế phẩm vô cùng hoàn mỹ.
Thật là……
Quá tuyệt vời!
Lăng Huyền bị gợi lên hứng thú, gã thích lễ vật mà tiểu hồ ly đưa, quá thích!
Sở Mộ Vân nhìn hai Lăng Huyền trong trận như hư ảnh đan xen, nhẹ nhàng thở ra.
Năm đó lúc hắn nhìn thấy trận pháp liền nghĩ ngay tới Lăng Huyền.
Muốn đối phó với tên cuồng chiến đấu này, cách tốt nhất là làm cho gã sướng, nhưng sướng như thế nào? Hãy để gã chiến đấu mọi lúc, gã chắc chắn sẽ vẫy đuôi với ngươi.
Song sinh trận quả thực là thiết kế riêng để hắn công lược Lăng Huyền.
Đương nhiên còn có thứ tốt hơn nhưng không thể lấy ra luôn được. Phải để cho gã đói thì lúc sau tên chó sói này mới có thể muốn ngừng mà không ngừng được.
Trấn an xong Lăng Huyền, sức lực của Sở Mộ Vân cũng hao hơn phân nửa.
Dù sao tu vi của hắn cũng không đủ, bày trận pháp cường hãn như vậy hắn đã tiêu hao quá mức sức lực, cũng may tất cả đều ở trong khống chế.
Sở Mộ Vân quay đầu nhìn về phía chiến trường bên kia.
Thần thú Ám dạ uy vũ khí phách, hai cánh mở ra như thể che cả bầu trời; mà Mạc Cửu Thiều cũng không nhường một tấc, dựa vào trường kiếm khởi động toàn bộ chiến cuộc, thậm chí chiếm thượng phong.
Yến Trầm không dám dùng ra toàn lực, mà Mạc Cửu Thiều lại có Sinh chi bảo hộ. Tình hình chiến đấu này đối với y sẽ càng thêm bất lợi.
Nhưng Sở Mộ Vân làm sao để bọn họ nghiêng về một phía?
Đều là con mình thì không nên bất công.
Hắn tiến lên muốn giúp Mạc Cửu Thiều mau chóng giải quyết trận đấu.
Nhưng khoảnh khắc hắn chạy vào chiến trường, hắn cuối cùng cũng thấy rõ nam nhân đứng phía sau cự thú cánh đen.
Dáng người y thon dài, màu da trắng, đôi mắt của y giống như lan tử la* trong đêm tối. Lúc nở rộ mỹ lệ nhưng cũng đầy nguy hiểm.
*hoa violet
Hắn mím môi, khuôn mặt vô cảm nhưng thần thái gian lạnh lẽo lại ngấm sâu vào xương tủy, như Phật sinh từ linh hồn, cái chết cũng không thể thay đổi, cố chấp mà quanh quẩn, giam cầm, dây dưa…… Không có kết thúc.
Tiểu thú nhân đột nhiên đứng lại.
Hắn vẫn bất động, ngơ ngác nhìn y.
Một cơn gió mạnh thiếu chút nữa đánh trúng hắn, Mạc Cửu Thiều vội bảo hộ hắn phía sau.
“Tiểu Vân?” Y gọi tên hắn.
Tiểu thú nhân lại dùng sức đẩy y ra, con ngươi màu lam nhạt gắt gao khóa lấy nam nhân bị cự thú cánh đen vờn quanh, giọng nói của hắn đầy lo lắng bất an: “Yến Trầm……”
Hắn ở cạnh Mạc Cửu Thiều cho nên Mạc Cửu Thiều nghe được rất rõ ràng, y nghe thấy hai chữ cuối cùng của hắn, “…… Thúc thúc.”
Trái tim đột nhiên bị bóp nghẹn, Mạc Cửu Thiều có dự cảm không tốt.
Nhưng vào lúc này, Yến Trầm vì không thể dùng toàn lực mà bị phản phệ, Ám dạ biến mất nháy mắt, y che ngực, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ tươi.
Mạc Cửu Thiều còn chưa phục hồi tinh thần, tiểu thú nhân đã như tia chớp tiến lên. Hắn cẩn thận đỡ lấy Yến Trầm, trong mắt đầy đau lòng không hề che giấu: “Làm sao vậy? Yến Trầm thúc thúc, ngài bị sao vậy?” Hắn nôn nóng mà khóc nức nở.
Yến Trầm quay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bất ngờ.
Tiểu thú nhân lại khó thở, hắn quay đầu nhìn Mạc Cửu Thiều, hung ác nói: “Ngươi gạt ta! Ngươi nói muốn mang ta đi tìm Yến Trầm thúc thúc! Nhưng bây giờ lại muốn giết y!”
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Mạc Cửu Thiều ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bàn tay nắm trường kiếm nổi đầy gân xanh.
Tiểu thú nhân giống như phát điên rồi, trong mắt hắn chỉ còn Yến Trầm. Nhìn thấy y bị thương, nhìn thấy y đổ máu, hắn đau lòng đến tột đỉnh, đồng thời cũng hận thấu xương người làm thương tổn Yến Trầm.
“Mạc Cửu Thiều! Ngươi là kẻ lừa đảo! Ta muốn giết ngươi!”
Danh Sách Chương: