• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Loan Phong một năm có bốn mùa.
Chiếu Mai Sơn băng tuyết bao phủ, hoa mai nở rộ. Lúc này nơi đây cũng đã vào thu. Lá cây níu chặt vào thân cây cũng bị gió thổi lung lay sắp rụng. Nếu có gió thổi mạnh, chúng sẽ không chút lưu luyến thân cây, trở về mặt đất vĩnh hằng.
Ba năm trước, Thiên Loan cung đã không còn sức sống.
Không còn bắt gặp hình ảnh thiếu niên luyện kiếm dưới bóng cây, thân ảnh thường đọc sách ở trong đình viện biến mất, thanh niên gầy yếu không thể tu luyện vẫn cố dậy sớm để tập thể dục cũng không còn.
Hắn đã mang sự sống của ngọn núi đi mất. Giống như lá khô rụng xuống, quyết biệt nói câu 'vĩnh bất tương kiến*' với đại thụ đã dưỡng dục mình.
*vĩnh viễn không gặp lại
Ba năm này, Yến Quân Khanh từ thiếu niên ngây ngô biến thành thanh niên anh tuấn.
Cậu biết rất nhiều chuyện, biết Sở Mộ Vân yêu Mạc Cửu Thiều, cũng như biết Mạc Cửu Thiều không yêu Sở Mộ Vân. Ít nhất lúc hắn còn sống, đế tôn Ngạo mạn đã phải trả giá tình cảm để lưu giữ mạng sống.
Khi Phẫn nộ đại náo, Sở Mộ Vân đã đánh đổi sinh mệnh để giữ cho Mạc Cửu Thiều nghìn năm bình an. Đồng thời khiến vị tôn thượng Ngạo mạn này không còn đặt ai trong mắt mình.
Ba năm này, quan hệ giữa Yến Quân Khanh và Mạc Cửu Thiều xa cách như người lạ.
Cậu biết Sở Mộ Vân là tự nguyện, nhưng lại không thể chấp nhận. Không thể đối mặt với nam nhân 'gián tiếp ' hại chết Sở Mộ Vân.
Hai năm trước, cậu đã xin xuống núi.
Khi đó, Mạc Cửu Thiều cũng không nhìn cậu, chỉ nói một câu :"Hắn muốn ngươi sống sót."
Yến Quân Khanh cứng đờ đứng đó.
Mạc Cửu Thiều cũng không ngẩng đầu, chỉ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của thanh niên trong lồng ngực, chậm rãi nói :"Hai năm. Chỉ cần ngươi áp chế hoàn toàn sí hỏa, ngươi có thể rời đi."
Yến Quân Khanh không nhịn được nhìn xuống khuôn mặt quen thuộc đang nhắm mắt. Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng cảm thấy đau đớn xuyên tim nứt phổi.
Cậu cúi đầu, che giấu giọng nói đầy run rẩy :"Được."
Cuối cùng Yến Quân Khanh đã có thể rời khỏi Thiên Loan Phong.
Trước khi đi, cậu muốn từ biệt Mạc Cửu Thiều, đồng thời gặp lại Sở Mộ Vân lần cuối.
Có lẽ là vĩnh biệt, không còn gặp lại. Thanh niên mang đến sự ấm áp cho cậu, đánh thức cậu khỏi cơn ác mộng sẽ vĩnh viễn ở trong tâm trí cậu.
Ở Thiên Loan Phong mấy năm chỉ như một ngày. Yến Quân Khanh dập đầu ba cái với Mạc Cửu Thiều :"Đa tạ ơn dưỡng dục của tôn thượng."
Mạc Cửu Thiều bình đạm đáp một tiếng.
Yến Quân Khanh do dự:"Tôn thượng... " Cậu còn chưa nói xong, Mạc Cửu Thiều đã ngắt lời :"Không thể."
Ánh mắt Yến Quân Khanh hơi ảm đạm :"Ta chỉ muốn gặp.... "
Mạc Cửu Thiều :"Trời sắp tối rồi, hắn cần nghỉ ngơi."
Trái tim Yến Quân Khanh giống như bị kim đâm:"Tôn thượng, Vân ca đã..."
Mạc Cửu Thiều bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi bao phủ sương xám, giọng nói lạnh như băng :"Còn nói nữa, ta sẽ khiến ngươi không ra khỏi Thiên Loan Phong! "
Yến Quân Khanh im lặng, đôi mắt tràn đầy sự chua xót. Nhưng lại thật sự... Thật sự không dám nói gì nữa.
Không phải vì sợ hãi, mà do không đành lòng.
Thời gian ba năm, không ai thoát khỏi bóng ma kia.
Yến Quân Khanh xuống núi.
Mạc Cửu Thiều cũng không trở về phòng, chỉ lẳng lặng ngồi ở đình viện đầy lá khô mà xuất thần.
Sắc mặt y vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hoảng loạn. Y giống như đang suy nghĩ điều gì, nhưng rốt cuộc là điều gì thì không ai biết.
Một trận gió lạnh thổi qua, ngọn cây run rẩy, lá cây bay xuống rơi trên tóc y. Mái tóc đen nhánh lại có vài chiếc lá màu vàng, sự đối lập làm y có vẻ vô cùng cô đơn. ( Tội nghiệp anh:-((
Cũng không biết y đã ngồi bao lâu, mãi đến khi có người hầu cúi người hành lễ, nhỏ giọng nói :"Tôn thượng, đế tôn Lười biếng đến."
Mạc Cửu Thiều hơi ngẩn ra, sau đó y đứng dậy, trường bào trắng kéo dài trên mặt đất, kéo lá khô tạo ra một con đường.
Thiên Loan Phong được xây lại hoa mỹ hơn cả trước đây.
Quân Mặc đứng giữa đại điện, một thân trường bào ngân bạch, mái tóc bạc, tấm lưng như sương tuyết, không dính chút bụi trần.
Ở góc độ nào đó, Lười biếng và Ngạo mạn rất giống nhau.
Bọn họ không quan tâm điều gì, khinh thường đối với mọi thứ.
Đều lạnh lùng như nhau, đồng thời thờ ơ với tất cả.
Nhưng lúc này... Hai người giống như giấy Tuyên Thành, đánh mất sự hoàn mỹ kia, nhưng lại trở thành một bức tranh tuyệt mỹ khác.
Mạc Cửu Thiều làm tư thế mời với Quân Mặc.
Quân Mặc nói tạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề :"Ta có thể luyện chế Hoàn Hồn Đan cho ngươi."
Mạc Cửu Thiều đột nhiên nheo mắt lại:"Điều kiện. "
Quân Mặc nhìn y:"Chỉ một điều."
Mạc Cửu Thiều :"Nói đi."
Quân Mặc :"Lăng Huyền có một con Băng Linh Thú."
Mạc Cửu Thiều hơi nhíu mày. Y cũng từng nghe nói về Băng Linh Thú, đó là một con linh thú vô cùng quý hiếm, sau khi thành niên có sức mạnh siêu phàm, hơn nữa còn sản xuất ra nguyên liệu luyện đan trân quý.
Ngạo mạn hỏi:"Muốn Băng Linh Dịch?"
Lười biếng đáp :"Đúng vậy."
Mạc Cửu Thiều biết rõ ân oán giữa Lười biếng và Phẫn nộ :"Nói như vậy là Lăng Huyền không cần đan dược áp chế cảnh giới? "
Quân Mặc :"Phải, gã rất thích tiểu thú nhặt được."
Mạc Cửu Thiều lập tức nắm được trọng điểm :"Ngươi muốn Băng Linh Thú? "
Quân Mặc :"Chỉ có ta mới khiến cho hắn sản xuất ra băng linh dịch có độ tinh khiết cao."
Mạc Cửu Thiều không hỏi nhiều, bởi vì hỏi thêm sẽ chạm vào điểm *. Lười biếng đã nói đến mức này, chứng tỏ thật sự muốn nhờ y.
Ở Ma giới, người có thể đoạt được thứ từ tay Phẫn nộ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tham ăn có thể làm được, nhưng sẽ không ai muốn nói điều kiện với hắn.
Ngạo mạn cũng có thể làm được. Nhưng nếu là trước đây, Lười biếng cũng không thể nhờ được y.
Nhưng mà... Lúc này Ngạo mạn cần Hoàn Hồn Đan.
Lười biếng không muốn luyện chế đan dược này. Bởi vì nó rất nghịch thiên, sau khi luyện thành sẽ rước đến một đống phiền phức.
Mà y ghét nhất là phiền phức, đặc biệt là phiền phức xoay quanh mình.
Nhưng... Tất cả không thể so sánh với thứ kia.
Một lát sau, Ngạo mạn mở miệng :"Ta đã biết."
Lười biếng hỏi:"Còn yêu cầu gì có thể nói với ta."
"Được." Mạc Cửu Thiều nói:"Khi nào có ta sẽ tìm ngươi."
Lười biếng :"Ta chờ tin tốt của ngươi."
***
Sau khi đi theo Lăng Huyền, Sở Mộ Vân vẫn luôn yên tĩnh.
Linh bảo bảo nhỏ giọng hỏi:"Lần này công lược ai?"
Sở Mộ Vân :"Ngươi muốn công lược ai?"
Linh:"Ta vốn dĩ cho rằng khó công lược Phẫn nộ, nhưng bây giờ có vẻ gã rất hứng thú với Băng Linh Thú. Lười biếng cũng muốn đoạt lấy ngươi, còn Đố kỵ... Y có vẻ thích bị ngược QAQ."
Sở Mộ Vân :"Ngược tra công, ngươi không vui?"
Linh :"Không biết, cảm thấy Đố kỵ khá đáng thương."
Sở Mộ Vân :"Ta chỉ có bốn chữ dành cho y."
Linh :"Là gì?"
Sở Mộ Vân :"Mẹ nó thiểu năng trí tuệ."
Linh :"..."
Cuối cùng công lược ai, Linh bảo bảo không hỏi đáp án. Đương nhiên chỉ có Sở Mộ Vân là hiểu rõ.
Cục diện này rất tốt, nếu không nhân cơ hội này đuổi kịp tiến độ thì thật có lỗi với sự vất vả diễn xuất của hắn.
Mãi đến khi đi xa Chiếu Mai Sơn, đến một rừng cây đầy âm u, Phẫn nộ mới dừng bước.
Sở Mộ Vân tuy phun tào nói mình xuyên vào đồng nhân OCC, nhưng thật ra trong lòng rất rõ ràng : Đây là Ma giới, tuyệt đối không sai; trước mặt chắc chắn là đứa con chỉ biết đánh lộn của hắn.
Tuy Lăng Huyền rất khác thường, nhưng loại khác thường này cũng không phải là khác thường.
Sở Mộ Vân có rất nhiều phỏng đoán, mà lúc này hắn cần chứng thực.
Lăng Huyền nhìn chằm chằm vào tiểu thú, không nói gì chỉ nhìn như vậy.
Nhưng Sở Mộ Vân lại hơi nhíu mày. Đôi mắt lam nhạt không che giấu được sự chán ghét :"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? "
Lăng Huyền mỉm cười :"Ngươi thích Yến Trầm? "
Sở Mộ Vân không chút do dự trả lời :"Đương nhiên! "
Lăng Huyền :"Vì y chăm sóc ngươi nửa năm ?"
Sở Mộ Vân :"Ngươi lý giải như vậy là không đúng. Yến Trầm thúc thúc rất tốt, đối với ta cũng tốt. Căn bản ngươi không thể tưởng tượng được! "
Lăng Huyền :"Nhưng y không cần ngươi. "
Lời này lập tức trúng trọng điểm, sắc mặt Sở Mộ Vân trắng bệch.
Lăng Huyền vẫn ung dung nói:"Y đối tốt với ngươi, vậy vì sao biết ngươi muốn ở lại Chiếu Mai Sơn lại còn muốn ngươi rời đi? Y đối tốt với ngươi, vậy vì sao biết ta sẽ ức hiếp ngươi, lại còn muốn ngươi đi với ta?"
Sở Mộ Vân hơi há miệng, lại phát hiện mình không thể phản bác.
Lăng Huyền :"Ngươi xem, cái mà ngươi cho là 'tốt' cũng chỉ là như vậy."
Nghe vậy, tiểu thú nhân tạc mao*:"Ngươi không có tư cách nói như vậy! "
* là chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào.
Lăng Huyền :"Ta không có tư cách? Nếu không nhờ ta giết mãnh thú kia, ngươi đã sớm nằm trong bụng nó; nếu không nhờ ta luyện cho ngươi tinh thần và nghị lực, ngươi làm sao hấp thụ được vạn linh thạch? "
Lời này của gã khiến tiểu thú nhân giật mình.
Lúc Sở Mộ Vân cho rằng, tên này đang muốn tẩy não tiểu thú nhân....
Đế tôn Phẫn nộ không theo lẽ thường duỗi eo, đôi mắt đỏ sáng ngời, khóe môi nở nụ cười tà khí mười phần, mở miệng ra lại như sấm chớp giữa trời quang.
"Kỹ thuật diễn xuất của ngươi không tệ."
Sở Mộ Vân :"..."
Linh: ⊙0⊙
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ:"Tiểu trận pháp sư, ngươi rất thú vị."
Vẻ mặt Sở Mộ Vân không một vết rách. Hắn mở to con ngươi màu lam nhạt ẩn chứa nghi hoặc và khó hiểu.
Đế tôn Phẫn nộ lại gần hắn, giọng nói trầm xuống :"Ta không cho là thật, nhưng... Ngươi là Sở Mộ Vân. "
Sở Mộ Vân suy nghĩ, Lăng Huyền vẫn chưa bắt được nhược điểm gì, đây chỉ là muốn thăm dò hắn.
Mà Lăng Huyền đã gấp không chờ được :"Đến đây đi, cho ta thấy trận pháp của ngươi."
Giọng nói lạc đi, khí thế bành trướng ra ngoài, không gian giống như bị đè ép, không thể thấy được thứ gì.
Sở Mộ Vân :"Đm, quả thật là Phẫn nộ, nửa điểm cũng không sai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK