Đáng tiếc với tình huống bây giờ, Sở Mộ Vân mới là kẻ bị ngược khóc.
Suốt hai tháng này, Sở Mộ Vân tự hóa mình thành tiểu bạch hoa đáng thương chỉ biết trốn tránh.
Không dám đối mặt với cảm xúc của chính mình, càng không dám đối diện với tương lai. Còn phải nhìn vào sự thật tàn khốc 'Mạc Cửu Thiều không thích mình'.
Nếu không nhờ Yến Trầm can thiệp, Sở Mộ Vân vẫn sẽ chôn giấu tâm tư của mình, lén lút mà thích y. Tuyệt đối không có dũng khí phá đi tầng giấy mỏng ấy.
Thế nhưng... Yến Trầm lại phá hủy tất cả.
Năm đêm triền miên đã đem tình yêu của Sở Mộ Vân ủ xuống, cắm rễ trong trái tim, vươn rộng cành lá, hòa vào trong huyết mạch, trở thành cây đại thụ rợp trời. Rồi lại đột nhiên giống như giấc mộng, tỉnh dậy liền tan thành bọt nước.
Thiếu niên mới mười lăm, làm sao đối mặt được với truyện này?
Sở Mộ Vân :"Linh, ngươi thấy ta phân tích tâm lý đúng không? "
Linh :"Ta không hiểu lắm. "
Sở Mộ Vân :"Được rồi, ngươi mới chính là tiểu bạch hoa thuần khiết."
Linh :"..."
Sở Mộ Vân đắn đo về cảm xúc, sau đó bắt đầu diễn.
"Phụ thân... ". Giọng nói hắn run rẩy , đau đớn nơi trái tim làm hắn không nhịn được :"Ngươi thật sự... muốn ta đi sao?"
Mạc Cửu Thiều ngồi ở mét giường nhưng khoảng cách hai người không gần vì Sở Mộ Vân dựa ở sát giường. Tựa như gần y một chút khiến hắn không chịu nổi, tư thế như vậy khiến ánh mắt của Mạc Cửu Thiều hơi ảm đạm, giọng điệu có chút cô đơn :"Ta sẽ không can thiệp vào quyết định của con."
Sở Mộ Vân bỗng nhiên ngẩng đầu. Sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn cả tờ giấy, đôi mắt là một mảnh sâu đen, tràn đầy tuyệt vọng cùng phẫn uất, giọng điệu bỗng nhiên cất cao lên :"Ngươi chỉ muốn đuổi ta đi phải không? Là do ngươi cảm thấy ta phiền phức! Ngươi chỉ muốn thoát khỏi ta!"
Hắn hét lên khiến Mạc Cửu Thiều chau mày. Bờ môi mỏng khẽ mở, giọng nói vì tức giận mà trở nên lạnh lẽo :"Con đang nói cái gì? "
Sở Mộ Vân lại không nhịn được, hắn nhìn chằm chằm vào y. Mất mát cùng tuyệt vọng hòa vào huyết mạch khiến cho hắn run rẩy :"Nếu không muốn nuôi dưỡng ta thì còn cứu ta làm gì? Tại sao còn mang ta về? Không bằng để ta chết ở... "
"Câm mồm! " Mạc Cửu Thiều ngắt lời hắn, giọng điệu lạnh lẽo :"Không được nói mình như vậy. "
Sở Mộ Vân nhìn y, đây chính là khuôn mặt mà hắn tâm niệm đến tận xương tủy. Hắn cảm thấy trái tim như bị cắt nát, tuyệt vọng nói :"Ta mong lúc đó ngươi không cứu ta, cũng không nuôi dưỡng ta..."
Mạc Cửu Thiều đứng dậy, trường bào ngân sắc kéo dài trên mặt đất, giọng nói lạnh lẽo như hồ nước băng:"Không muốn ta cứu ngươi... Vậy muốn ai? Yến Trầm sao?" Ba chữ cuối cùng, y đột ngột đè thấp âm điệu, phát ra uy thế làm không gian trở nên đông cứng.
Sở Mộ Vân lại không phát hiện. Hắn nghe đến cái tên đó, cảm thấy trái tim lại bị đè nát: Yến Trầm hủy hoại tất cả , cũng khiến hắn nhìn thấy tất cả.
Thấy được cả đời mình cũng không chiếm được tình cảm của Mạc Cửu Thiều.
Sở Mộ Vân không hề sợ hãi mà đối diện với y. Bỗng nhiên hắn nhếch môi, lộ ra nụ cười diễm lệ :"Đúng vậy, nếu Yến Trầm sư thúc cứu ta thì tốt biết bao! "
Giọng nói lạc hẳn đi, trong không khí căng chặt giống như rơi vào hầm băng, thở ra một làn sương mỏng.
Mạc Cửu Thiều không nháy mắt nhìn chằm chằm hắn.
Sở Mộ Vân quật cường mà ngẩng đầu.
Linh :"QAQ"
Sở Mộ Vân bớt thời gian hỏi nó :"Làm sao vậy? "
Linh :"Ngược tâm quá... "
Sở Mộ Vân :"Lát nữa còn có màn thiếu nhi không nên nhìn, nhớ che mắt. "
Linh :"...."
Sở Mộ Vân :"^_^"
Thiên Loan điện nằm ở nơi rất cao, gần như chạm đến trời, nên ánh trăng chiếu ở đây sáng hơn nhiều so với bất cứ đâu. Nhưng dù sáng thế nào cũng không xua tan được bóng đêm u ám, ngược lại bóng đêm lại không ngừng cắn nuốt trường bào ngân bạch, giống như sự điên cuồng tuyệt vọng vẫn đang chiếm lấy tâm trí Sở Mộ Vân lúc này.
Hai người cứ giằng co như vậy đến khi hốc mắt Sở Mộ Vân đỏ lên, Mạc Cửu Thiều mới khe khẽ thở dài. Y thu lại uy áp lạnh lẽo kia, giọng nói thanh lãnh đạm mạc khàn khàn hỏi:"Vì sao là Yến Trầm? "
Vì sao....không phải ta.
Môi Sở Mộ Vân run rẩy, mãi một lúc sau hắn mới nói:".....Không biết. "
Ánh mắt Mạc Cửu Thiều hơi ảm đạm :"Cũng đúng." Thích một người thì đâu cần lý do.
Lời đối thoại ngắn ngủi, ai cũng chưa nói ra hết suy nghĩ của mình nhưng cả hai đều lựa chọn im lặng.
Mạc Cửu Thiều khôi phục vẻ lạnh lùng. Y thong thả xoay người, mái tóc đen bị gió thổi bay, nhấc lên độ cong mềm mại... Đáng tiếc lại như đám mây nơi chân trời, hư vô mờ mịt, càng lúc càng xa.
Sở Mộ Vân trơ mắt nhìn, cuối cùng không đè được nỗi đau cùng tuyệt vọng trong tim:"...... Phụ thân."
Giọng nói Mạc Cửu Thiều trầm thấp :"Ngươi yên tâm, nếu ngươi thực sự thích Yến Trầm, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có ta ở đây, y sẽ không dám phụ ngươi."
Một câu vân đạm phong kinh của y hoàn toàn chọc giận Sở Mộ Vân. Hắn bước xuống giường. Bởi vì vội vàng mà dẫm phải vạt áo khiến cả người lảo đảo. Nhưng nhanh chóng đứng thẳng lại, kéo lấy tay Mạc Cửu Thiều.
Mạc Cửu Thiều dừng bước.
Đôi mắt Sở Mộ Vân đỏ lên tràn ngập sự điên cuồng :"Tại sao ta lại gặp ngươi? "
Mạc Cửu Thiều không cảm xúc nhìn hắn.
Sở Mộ Vân không thể chịu được, gần như tuyệt vọng nói:"Mạc Cửu Thiều, ta không muốn ngươi làm phụ thân ta. Từ trước đến nay đều không muốn.... "
"Sở Mộ Vân " Mạc Cửu Thiều bỗng nhiên xoay người, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của hắn, đôi mắt đầy lạnh lẽo :"Ngươi náo loạn đủ rồi! "
Sở Mộ Vân không nhúc nhích cứng đờ nhìn y.
Mạc Cửu Thiều tựa như thật sự tức giận, giọng nói lạnh lẽo :" Ngươi thích Yến Trầm, ta thành toàn cho ngươi. Ngươi muốn rời đi, ta cũng không cản ngươi. Ngươi thiếu cái gì thì lấy đi, tất cả mọi thứ ở Thiên Loan Phong này, ngươi muốn thì cứ lấy! Nhưng ngươi có tư cách gì nói ta không nên cứu ngươi! Ngươi có tư cách gì nói ta không xứng làm phụ thân của ngươi?"
Sở Mộ Vân nãy giờ không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi nghe y nói những lời ấy, sự tuyệt vọng đè hắn không áp chế được.
Nếu cả đời này không thể gặp lại, hắn còn cố kỵ gì nữa ? Nếu đây là lần cuối cùng từ biệt, hắn còn sợ hãi cái gì?
Nước mắt như mưa rơi xuống, giọng Sở Mộ Vân tràn đầy tuyệt vọng :"Nếu không phải ngươi cứu ta, nếu ngươi không đối với ta tốt như vậy, nếu không gặp được ngươi, ta sẽ...sẽ không yêu ngươi như vậy! "
Hắn vừa nói ra, trong mắt Mạc Cửu Thiều hiện lên sự kinh ngạc.
Sau một lúc lâu im lặng, giọng y run nhẹ:"Con nói cái gì? "
Sở Mộ Vân lại không cách nào nói được một câu hoàn chỉnh.
Mạc Cửu Thiều giật mình nhìn về phía Sở Mộ Vân, gần như cẩn thận hỏi :"Vân nhi, con vừa nói...con yêu ai?"
Sở Mộ Vân gian nan nói :"Ta biết ta sai rồi, nhưng ta thích người... Phụ thân, con thích người! "
Cả người Mạc Cửu Thiều cứng lại :"Nhưng ngươi và Yến Trầm... "
"Y biến thành người! Con cho rằng đó là người, con nghĩ người... ". Câu còn lại quá gian nan, Sở Mộ Vân không nói thêm được gì nữa.
Mạc Cửu Thiều trước nay luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng vô cùng kinh ngạc :"Vân nhi...."
Sở Mộ Vân nói ra tất cả, giọng điệu như mất hồn:"Người đừng chán ghét ta, ta sẽ rời đi, ta biết chính mình... Ưm...". Còn chưa dứt lời, Mạc Cửu Thiều đột nhiên hôn xuống môi hắn.
Sau đó điên cuồng tiến công thần tốc, giống như cỏ khô mùa đông đụng phải lửa mà cháy lan ra cả cánh đồng, khiến người ta không thể chống đỡ được.
Sở Mộ Vân:"Tốt quá, cuối cùng không phải giả vờ nữa. Ngạo mạn muội tao này hứng lên thật hăng hái."
Linh :"..."
Sở Mộ Vân :"Nhắm mắt nhắm mắt, chạy ngay đi."
Linh := =
Sở Mộ Vân khen ngợi :"Đúng là một bảo bảo nghe lời. "
Tiếc rằng bảo bảo đang bế quan không nghe được.
Ngày trước ở cùng Đố kỵ, Sở Mộ Vân vì phải giả vờ không biết hôn nên không dám đáp lại. Nhưng giờ không cần cố kỵ như vậy nữa.
Vẫn nên đáp lại nóng bỏng một chút.
Sở Mộ Vân cẩn thận suy đoán về tâm trạng của bạch liên hoa vốn đang tuyệt vọng lại được trời cao ban phước xuống, làm sao có thể kiềm chế được?
Đương nhiên Sở Mộ Vân cũng không dám phóng túng quá, nếu không sẽ bị Mạc Cửu Thiều phát hiện ra.
Nhưng như vậy cũng đã không tệ rồi, Mạc Cửu Thiều vốn băng lãnh cấm dục, giờ lại hôn đến cuồng nhiệt, kỹ thuật hôn không phân cao thấp với Đố kỵ.
Sở Mộ Vân không cần diễn kịch, thoải mái mà hưởng thụ.
Trong lòng Sở Mộ Vân vẫn rõ ràng, Mạc Cửu Thiều tạm thời vẫn không làm đến cùng. Không biết do bản thân mình quá nhỏ hay do tên này chính là tình thánh, không để ý đến chuyện này?
Quả nhiên hôn xong, Mạc Cửu Thiều liền dừng lại, nhưng ngón tay thon dài vẫn ái muội vuốt ve lưng hắn.
Sở Mộ Vân biết y vẫn còn muốn, tiếp tục vui vẻ diễn với y:"Phụ thân... Ta..." Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu, đầy thấp thỏm bất an.
Giọng Mạc Cửu Thiều rất nhẹ:"Ta cho rằng con thích Yến Trầm, ta còn nghĩ trong lòng con không có ta... Hai tháng nay ta đều khó yên giấc, vừa muốn giam cầm con vĩnh viễn ở Thiên Loan Phong, vừa không đành lòng nhìn con khổ sở... "
Sở Mộ Vân kinh ngạc :"Không, không phải! Phụ thân, là do con thích người, con...."
"Giờ ta đã rõ." Mạc Cửu Thiều hôn hắn, ôn nhu nói :"Vân nhi, ta cũng thích con."
Giọng của y thật dễ nghe khiến lòng Sở Mộ Vân ngứa ngáy. Nơi đang nằm yên cũng đã ngẩng đầu, chỉ tuốt thôi thì không đủ, hắn muốn thao vào.
Cũng may Mạc Cửu Thiều vô cùng hiểu ý, hôn hôn đến đổi vị, tay cũng rất có kỹ xảo làm Sở Mộ Vân thỏa mãn.
Phải biết rằng Ngạo mạn lúc không phát bệnh có thể nói chính là tình nhân tuyệt vời.
Sở Mộ Vân không ngờ thoáng cái đã ba năm. Trong thời gian này cả tinh thần và thể xác của hắn đều rất thoải mái.
Kiếm pháp Thiên Nguyệt càng trở nên lợi hại, tu vi của hắn cũng tăng lên. Cơ thể không còn vẻ ngây ngô của thiếu niên mà dần dần lộ ra hình dáng gợi cảm của kiếp trước.
Sở Mộ Vân yêu cầu rất cao đối với bản thân mình, mà dáng dấp này đều là do hắn khống chế.
Tuy suy xét theo lý trí thì thân hình trắng nõn mảnh khảnh dễ công lược Mạc Cửu Thiều hơn, nhưng Sở Mộ Vân lại không muốn ủy khuất chính mình.
Diễn kịch là diễn kịch, nếu muốn chân chính công lược được Mạc Cửu Thiều thì chỉ dựa vào khuôn mặt cùng thân thể là không đủ.
Ba năm này, Mạc Cửu Thiều sủng hắn đến đầu quả tim, nếu nói là phục tùng hắn cũng không quá.
Ăn mặc không cần đề cập đến, tất cả đều là thứ tốt nhất. Công pháp không cần nói, là do y tự mình chỉ dạy. Sở Mộ Vân hiện giờ mới mười tám đã có thể một mình đấu với hơn nửa tinh anh Ma giới. Càng muốn mệnh là tình yêu say đắm của y có thể khiến người ta hòa tan trong đó. Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã hãm sâu vào bể tình không biết ngày hay đêm.
Nhưng Sở Mộ Vân vẫn luôn rất lý trí, bởi vì hắn quá hiểu con người y.
Sở Mộ Vân :"Ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Mạc Cửu Thiều đang muốn thu lưới."
Linh :"Ngươi chắc chắn làm cho y yêu ngươi được sao ?"
Sở Mộ Vân :"Phải xem y dùng đến chiêu nào đã."
Linh nhìn hai người họ ân ái suốt ba năm không khỏi nghi ngờ :"Nếu không phải mấy ngôi sao trên đầu y không sáng, ta còn cho rằng y thật sự thích ngươi. "
Nếu không thích thì sao phải dụng tâm như vậy? Thật là khó tưởng tượng.
Sở Mộ Vân mỉm cười :"Chờ xem. "
Giống như Sở Mộ Vân suy đoán, biến cố xảy ra vào ba ngày sau.
Mạc Cửu Thiều mang về một thiếu niên đầy chật vật.
Tình cảnh này hình như đã xảy ra?
6 năm trước, Sở Mộ Vân được mang về cũng chật vật như vậy.
Sở Mộ Vân không phải không nghĩ đến chiêu này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên, trong lòng hắn không khỏi lộp bộp.
Đm, sao cậu ta lại lên sân khấu?
Linh :"Đây là... "
Sở Mộ Vân cảm thấy đau đầu :"Đúng vậy, cậu ta mới chính là con ruột của ta."
*******
Chúc mọi người năm mới thật nhiều may mắn và luôn vui vẻ nhé😘
Danh Sách Chương: