• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trong bảy vị ma tôn: Quân Mặc, chưởng quản 'Lười biếng ', tóc màu bạc đồng, khuôn mặt không cảm xúc, tính cách trầm mặc, không để tâm đến chuyện gì. Thậm chí dù bị địch đánh lén, hay bị chính đồng đội phản bội cũng không hề dao động. Trong mắt y, con người cũng giống như động vật, đều không có gì thú vị.
Sở Mộ Vân cũng không biết y đến nếu không có Linh nhắc nhở.
Trong truyện (( Ma giới)), mỗi ma tôn đại diện cho một đại tội, nhưng cách họ thể hiện cho mỗi đại tội lại khác nhau.
Quân Mặc lười biếng, nhưng không phải thể hiện ở bên ngoài, mà là khắc ở linh hồn.
Đơn giản là lười làm việc, lười kinh doanh, lười sinh hoạt. Quân Mặc cũng không hề có những tình cảm như thân quen, hữu nghị, hay là tình yêu. Những cảm xúc như vui, buồn, tức giận cũng không liên quan đến y.
Trong truyện, Sở Mộ Vân đặt giả thiết điều có thể làm cho y hứng thú là luyện đan.
Tu vi của Quân Mặc trong bảy vị ma tôn có thể nói là yếu nhất. Nhưng y lại là luyện đan sư đứng đầu thế giới này.
Y ít khi ra ngoài, cũng ít khi gặp người khác nhưng toàn bộ đan dược gây chấn động thế giới đều là do một tay y làm ra.
Tuy nhiên y chưa từng luyện đan cho bất cứ ai, cũng không đáp ứng yêu cầu của người nào. Giống như y vĩnh viễn không bao giờ thể hiện cảm xúc, cho dù y có thể luyện đan cứu người nhưng lại không hứng thú.
Lúc Quân Mặc xuất hiện, Sở Mộ Vân liền hiểu rõ.
Phẫn nộ và Lười biếng từng có một đoạn ân oán.
Theo lí thuyết, hai người kia, một người không thể kiểm soát được, một người lại tùy hứng vô tâm, không hề có quan hệ gì với nhau.
Nhưng Lười biếng lại vô tình luyện được viên đan dược mà Phẫn nộ luôn muốn.
Viên đan dược này không phải là linh dược cải tử hoàn sinh, cũng không phải là thần đan tăng tu vi, càng không phải đan dược có thể phá hủy cả thành trấn....
Đương nhiên nó cũng không phải đan dược tầm thường. Nguyên liệu luyện đan đều là thứ quý hiếm nhưng quá trình luyện đan lại rất đơn giản. Tuy nhiên, thời gian luyện đan lại rất dài, để luyện được một viên ít nhất phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Tác dụng của đan dược này cũng rất đáng sợ, có thể khiến tu sĩ thần cảnh rơi xuống một cảnh giới. Nếu không phải còn cần điều kiện tiên quyết, chỉ sợ đã khiến cho người ta điên cuồng.
Nhưng điều kiện của nó không phải là đơn giản.
Muốn cho dược liệu phát huy tác dụng cần phải chủ động làm tan khí hộ thể, hơn nữa còn phải tiếp nhận nó chảy vào trong kinh mạch.
Nhưng tu sĩ thần cảnh là đại năng hiếm thấy của thế gian. Họ sẽ không bao giờ làm tan khí hộ thể, chứ đừng nói đến hủy tu vi để tiếp nhận nó.
Nhưng mà có người sẽ.
Độc Cô Cầu Bại* đế tôn Phẫn nộ không thể tìm được đối thủ cho mình, nhưng lại muốn thỏa mãn sự hiếu chiến, chỉ có cách như vậy.
* Độc Cô Cầu Bại có nghĩa là Cô độc một mình cầu được bại trận.
Nhưng nếu cố gắng làm tan lớp khí hộ thể sẽ khiến kinh mạch bị thương tổn nghiêm trọng. Chưa nói đến còn đánh nhau hay được không, gã nhất định sẽ trực tiếp trở thành phế nhân.
Nhưng viên đan dược của Lười biếng có thể khiến tu vi của gã rơi xuống một cảnh giới mà không hề tổn thương kinh mạch.
Đáng tiếc là dù có dùng bao nhiêu thứ cực phẩm hay quý hiếm đi luyện đan thì sau khi luyện xong, Lười biếng đều tiện tay mà vứt đi. Cho nên lúc Phẫn nộ tìm đến y, Quân Mặc chỉ nói cho gã một từ:"Vứt."
Lăng Huyền :"Luyện thêm một viên nữa."
Quân Mặc :"Không."
Phẫn nộ rút kiếm ra, Lười biếng vẫn bất động, mặc kệ gã đặt kiếm lên cổ mình.
Lăng Huyền :"Tin ta sẽ giết ngươi không?"
Quân Mặc :"Tùy ngươi."
Lăng Huyền :"Nếu ngươi không sợ chết, ta sẽ phá hủy Thất Nhiễm Cư, đập vỡ hết tất cả dụng cụ, lò khí của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể luyện đan được nữa."
Quân Mặc :"Ừ."
Lăng Huyền nổi giận :"Nếu ngươi không luyện thêm, ta sẽ ở lại đây, khiến ngươi cả đời không thể thanh tịnh."
Quân Mặc :"Ừ."
Vì vậy....
Linh :"Ân oán này thể hiện rõ tính cách của họ."
Sở Mộ Vân bổ sung cho nó :"Một kẻ tính cách tệ hại, một kẻ lười đến chết."
Linh bảo tọa :"Ta muốn làm cho ngươi một danh sách độ khó về đối tượng công lược. "
Sở Mộ Vân :"Phẫn nộ đứng thứ ba, Lười biếng đứng thứ hai. "
Linh :"...." Thất bại rồi, năng lực phun tào* của nó kém xa ký chủ QAQ...
*là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Chuyện Phẫn nộ và Lười biếng có thể viết thành một quyển truyện ngắn. Đương nhiên Sở tổng cũng không muốn nghĩ về giả thiết đau trứng này nữa. Vì vậy hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đố kỵ có thể dụ Lười biếng đến chắc chắn là nhờ Băng Linh Thú, chính xác ra là băng dịch.
Nhưng Sở Mộ Vân không hiểu, theo giả thiết cho dù là thứ có một không hai trên đời, thậm chí là thứ cả đời cũng không có được, đáng lẽ cũng không thể lay động được Lười biếng.
Sở Mộ Vân hiểu quá rõ đứa con không tim không phổi, cả năm lười biếng này. Y cũng không quá hứng thú với luyện đan, chỉ đơn giản là muốn kiếm việc để giết thời gian.
Nhưng bây giờ, Lười biếng lại vì băng linh dịch mà rời khỏi Thất Nhiễm Cư, tự mình đi đến chỗ khắp nơi đều là mê trận Chiếu Mai Sơn này.
Thứ này có lợi ích gì?
Sở Mộ Vân lục lại ký ức, xác định mình chưa từng viết qua.
Thậm chí cũng chỉ giả thiết là thứ này tồn tại, nhưng chưa từng đề cập tác dụng của nó.
Mà hiển nhiên thứ này không hề đơn giản, ít nhất là không đơn giản đối với Lười biếng.
Sở Mộ Vân cảm thấy hứng thú, vì dù sao hắn cũng chưa từng gặp được Quân Mặc trong giả thiết.
Yến Trầm ra ngoài đón Quân Mặc.
Đế tôn Đố kỵ tóc đen mắt tím và đế tôn Lười biếng tóc bạc đồng đứng giữa rừng mai, tạo nên bức tranh đầy tuyệt mỹ.
Sở Mộ Vân cuối cùng cũng ra khỏi Chiếu Mai Cung, lần thứ hai chiêm ngưỡng hàn sơn tuyệt trần mỹ lệ này.
Hắn đi qua một hành lang gấp khúc, lưu lại từng dấu chân trên tuyết. Tâm trạng của hắn lúc này khá tốt.
Vừa đến chính điện, Sở Mộ Vân liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam nhân tóc bạc đồng ngồi ở bên trái điện.
Quân Mặc rất đẹp, vì quanh năm không ra ngoài nên làn da của y rất trắng, đẹp đến kinh hồn đoạt phách.
Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra, mà chuyện xảy ra sau đó càng khiến hắn kinh ngạc.
Quân Mặc bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt thiếu niên, vươn ngón tay thon dài nắm lấy cằm hắn, không báo trước mà hôn xuống.
Sở Mộ Vân kinh ngạc mở to mắt.
Nếu những người khác hôn hắn, hắn sẽ không thấy ngạc nhiên, nhưng nếu là Lười biếng....
Thật sự không thể tưởng tượng!
Càng khiến hắn kinh ngạc là, đây không phải một nụ hôn đơn giản, cũng không phải chỉ là cái chạm môi nhẹ.
Lưỡi của y xâm nhập vào khoang miệng hắn, đầu lưỡi chạm vào nhau, hôn đến mãnh liệt.
Sở Mộ Vân nhịn xuống, không đáp lại. Ngón tay tái nhợt của Lười biếng lại nhẹ nhàng vuốt ve đuôi của thiếu niên. Môi mỏng hôn xuống, càng hôn càng gợi lửa.
Thấy hai người sắp lăn giường, giọng nói của Yến Trầm bỗng vang lên :"Hắn còn chưa thành niên. "
Lười biếng không để ý đến y, động tác vẫn không dừng lại. Sở Mộ Vân nghẹn mất ba tháng, không thể giải quyết dục vọng của chính mình nhưng lúc này lại tiết ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK