• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phong Miên

Còn nhớ đã từng nghe ở đâu đó một câu rằng – ai yêu trước, người ấy đã thua.

Hàn Tịch nhìn hai câu cuối cùng của Phạm Lam trên màn hình, lại không thể không mỉm cười.

Phạm Lạm: Tôi cảm thấy chúng ta không hợp lắm, về sau tiếp tục làm bạn bè, có được không?

Được, hay lắm, chẳng có gì không tốt. Thật sự rất phù hợp với phong cách của Phạm Lam, từ đầu tới cuối không bao giờ thay đổi. Điềm điềm đạm đạm, tinh tế tỉ mỉ lại dịu dàng uyển chuyển. Cho dù chán ghét một người, cũng tuyệt đối không nói lời cay nghiệt. Vừa hiểu chuyện vừa lịch sự như vậy, cậu chưa bao giờ dám từ chối.

Nguyệt Vô Ảnh: Được.

Lời đáng nghìn vàng, từ nay về sau, có những chuyện không còn như xưa nữa. Hàn Tịch âm thầm nhớ lại, bọn họ gặp gỡ, thấu hiểu, từ thoáng dịu dàng ban đầu đã tâm linh tương thông, duy chỉ không có ái tình, không có lưỡng tình tương duyệt.

Phạm Lam: vậy tôi đăng weibo làm sáng tỏ quan hệ của chúng ta, có thể chứ? ^_^

Nguyệt Vô Ảnh: đương nhiên.

Trả lời đối phương xong, Hàn Tịch refresh lại weibo của mình, status làm sáng tỏ quan hệ kia của Phạm Lam quả nhiên xuất hiện ngay trước mắt.

Phạm Lam_mệt rã rời thực sự không còn chút sức lực nào.

Các vị bạn học thân yêu ~ tôi với Vô Ảnh đại đại rất trong sáng nha ~ dù trước nay luôn được anh ấy chiếu cố, nhưng mà chúng tôi chỉ là bạn tốt thôi ~ cảm ơn Vô Ảnh luôn giúp tôi làm kịch, hơn nữa lần này thị phi lớn như vậy, tôi cũng không nghĩ sẽ làm phiền anh ấy nữa, thực sự xin lỗi. @NguyệtVôẢnh chân thành cảm ơn ~

(Đại đại大大: trong ngôn ngữ mạng dùng để gọi bạn bè hoặc người mình cảm thấy kính trọng)

Cứ thể ngây ngẩn nhìn weibo hồi lâu, Hàn Tịch rốt cuộc thực hiện một động tác, chọn chia sẻ, gõ thêm vài chữ “Ừ, về sau tiếp tục cố gắng nhé”, ấn xác nhận.

Lại refresh weibo, status kia của Phạm Lam đã có rất nhiều người chia sẻ rồi, nào là tiếc nuối, nào là đề cử những CP khác, nào là tiếp tục ủng hộ, tràn đầy sắc thái SE. So với vài người ít ỏi chia sẻ trạng thái của mình, Hàn Tịch lại phát hiện, Phạm Lam, ở trên mạng thực sự nổi danh rồi.

Trí nhớ không thể kìm nén mà bay bổng trở về ngày xưa.

Đoàn kịch truyền thanh Phù Thế Phàm Âm của Hàn Tịch mới thành lập không lâu, mọi người tranh thủ dịp phát hành hai kì kịch tương đối hấp dẫn bắt đầu gia tăng thành viên, Hàn Tịch với tư cách một trong những người tổ chức đoàn kịch, chủ yếu đảm đương chức vụ hậu kì, nhưng bởi vì ban đầu đoàn kịch không đủ nhân lực, cậu cũng đồng thời kiêm nhiệm CV và biên kịch.

Chính là ở thời điểm tuyển người đó quen biết Phạm Lam, một nam sinh có giọng nói thanh tịnh lại hết mực dịu dàng.

“Cái này…tôi lần đầu tiên tham gia thi thố kiểu này, cái gì cũng không hiểu rõ ràng lắm, hi vọng về sau được mọi người giúp đỡ, xin cảm ơn~” nếu như hỏi lúc ấy có điều gì hấp dẫn Hàn Tịch từ sâu thẳm, Hàn Tịch nhất định sẽ nói rằng, đó là một cảm giác, tựa như đắm mình trong gió xuân.

Phạm Lam tham gia thử âm lúc ấy, dường như chưa chuẩn bị gì, các nữ sinh trong đoàn nghe được giọng nam, đã kích động đến nhảy dựng lên chỉ mong sao dùng ngôn ngữ có thể đem người ta ăn sống nuốt tươi. Hiện trường hỗn loạn tơi tả, Phạm Lam vừa ngại ngùng vừa căng thẳng, Hàn Tịch nhớ khi đó chính mình nói “Hát thử một bài đi.” Sau đó Phạm Lam trả lời bằng một khúc “Thiên Thiên” (Ngàn vạn).

Không thể không nói, bài hát Phạm Lam chọn rất chuẩn, cùng giọng của cậu hòa hợp quyện vào nhau, trong chớp mắt đánh gục tất thảy mọi người. Mặc dù, ca hát cùng phối kịch là hai chuyện khác nhau, nhưng sau khi chịu sự đầu độc của thanh âm tinh tế tao nhã ấy, Hàn Tịch thực giống như bị nghiện, đơn giản hát một ca khúc, lại đồng ý cho người ta nhập đoàn.

Sự thực chứng minh, Phạm Lam hoàn toàn là một người có tiềm lực, tham gia đoàn một năm, cậu tích cực học tập phối âm, chờ tới cuối năm, biểu hiện của Phạm Lam so với ban đầu đã có thể nói là một trời một vực. Cho nên, Hàn Tịch bắt đầu cùng Phạm Lam đóng vài vai phụ.

Giọng của Hàn Tịch lạnh lùng ẩn chứa vẻ cao sang, Phạm Lam dịu dàng nho nhã, Hàn Tịch xứng công, Phạm Lam đóng thụ, hợp tác với nhau không ít tác phẩm lớn nhỏ. Hàn Tịch không phải người ưa thích nói chuyện cho lắm, cũng không thích nghe người khác chuyện trò dông dài, tính cách lạnh nhạt giống hệt như giọng nói của cậu. Thế nhưng Hàn Tịnh lại thích nghe Phạm Lam nói chuyện, Phạm Lam sẽ kể cho cậu chuyện phát sinh ở trường học, kể về bạn bè của cậu ấy, cả những thứ cậu ấy yêu thích.

Hàn Tịnh yêu mến giọng nói của Phạm Lam, không ồn ào không vội vã, chỉ có nhẹ nhàng, non mềm như ánh nắng mùa xuân bừng nở khe khẽ trên da thịt. Dần dà, lặng im lắng nghe giọng nói ấy đã trở thành thói quen, sau đó, thói quen lại trở thành tình cảm, lặng lẽ sinh sôi, theo thời gian mà lớn lên, cho đến một ngày bị phát hiện.

Đoàn trưởng của Phù Thế Phàm Âm là một cô gái mạnh mẽ nghiêm khắc như gió như sấm, nói như thế nào nhỉ, mỗi xã đoàn đều có một cô gái gánh nửa bầu trời, Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang chính là người như vậy. Ngày đó, Hàn Tịnh một mình treo YY trong đoàn bị Con Thỏ đột ngột lôi về kênh YY của cô, Hang Thỏ.

(Thỏ tử bất cật oa biên thảo兔子不吃窝边草 : bắt nguồn từ tập tính của thỏ, có ý là dù thế nào cũng không nên làm việc không tốt với người xung quanh mình, giống như thỏ không ăn cỏ trước hang để ngụy trang hang không có sinh vật sống, bảo vệ được chính bản thân mình.)

Con Thỏ trực tiếp hỏi thẳng cảm giác của Hàn Tịch đối với Phạm Lam, ban đầu, Hàn Tịch còn chưa hiểu rõ, cho tới khi Con Thỏ gửi rất nhiều ảnh screenshots bình luận trên diễn đàn thảo luận YY CP (couple) Ảnh Lam gửi cho cậu, cậu mới tự nhìn lại hành động của bản thân, tự ngẫm lại thái độ của chính mình.

Con Thỏ cho cậu thời gian, cậu trầm tư suy nghĩ hai ngày, vô cùng chắc chắn nói với Con Thỏ, tôi thích Phạm Lam.

Hàn Tịch cảm thấy nhất định là khi đó khẩu khí của cậu phải rất nghiêm túc, bằng không thì với tính cách của Con Thỏ, chắc chắn phải cười nhạo cậu một phen mới thỏa. Không ngờ, Con Thỏ chỉ dùng giọng điệu phảng phất mỏi mệt của người thiếu vắng nghỉ ngơi nói: “Vô Ảnh, tôi đã nói với ông lời thật lòng, tán thưởng không giống như thích, tôi biết ông tán thưởng giọng nói của Phạm Lam, nhưng việc này không giống với thích đâu. Hơn nữa, Phạm Lam không phải vật trong ao (an phận) * , không biết vậy ông có hiểu không, ôi trời tôi nói, dã tâm của cậu ta rất lớn, sẽ không ở lại đoàn chúng ta mãi hiểu chưa? Hơn nữa ông không biết khả năng giao tiếp của cậu ta tốt như thế nào đâu, haha, loại người này, không thấy khuyết điểm, lợi hại đến đáng sợ.”

Lúc ấy Hàn Tịnh nghe rõ hiểu thấu, nhưng cậu không để tâm. Thích chính là thích, là chuyện của chính mình, không liên quan tới đối phương.

Về sau, đúng là Phạm Lam dứt áo ra đi, hơn nữa cũng hoàn toàn chính xác như lời của Con Thỏ, cậu ấy chí khí bừng bừng, gia nhập một xã đoàn có tên có tuổi, sau đó càng ngày càng nổi danh, hơn nữa lại thần kì hầu như không có tin tức tiêu cực, giống như toàn bộ giới võng phối, ai ai cũng là bạn bè của cậu ta.

Khi ấy Hàn Tịch mới rõ ràng, có lẽ cái này chính là “lợi hại đến đáng sợ,” nhưng mà tất thảy đều không quan trọng nữa, bởi người trong lòng cậu, đã đi rất xa rồi.

Hàn Tịch cảm thấy, bản thân mình chưa bao giờ là kiểu người chủ động tiến tới, cho nên tình cảm của cậu, cũng như lạch nước nhỏ róc rách thanh bình, một khi yêu ai, cậu sẽ tùy ý để phần cảm tình ấy phát triển tự nhiên, nếu người trong lòng giã biệt, cậu cũng chỉ biết đưa mắt nhìn theo, tuyệt sẽ không bước lên một bước.

Nghĩ tới nghĩ lui, so với kết cục cả đời không qua lại, vẫn làm bạn bè như thế, đã là tốt lắm rồi.

Hàn Tịch tắt máy tính, trong lúc nhất thời đầu óc mông lung, không biết nên làm gì.

Điện thoại trên bàn vang lên quen thuộc, Hàn Tịch liếc màn hình, Con Thỏ Đòi Mạng, thôi được, nên đến thì cứ đến đi.

“Alo, xin chào.”

“Chào cái em gái ông!!!”

“…”

“Ông có đầu óc không hả? Có phải Phạm Lam nói cái gì với ông không? Phạm Lam cho ông ăn shit ông có ăn không?”

“…” Hàn Tịch vô cùng muốn phản bác, Phạm Lam sẽ không nói như thế, hơn nữa con gái nhà nào cũng không nên dùng ngôn từ như vậy. Nhưng là trái cân phải nhắc, nếu nói ra, có khả năng đến chiều tối cũng đừng hòng yên tĩnh nổi, vì vậy Hàn Tịch đành ngoan ngoãn tiếp tục nghe giáo huấn.

“Trước kia vẫn cảm thấy mỗi ngày ngồi chém gió, là kiểu người làm cho người ta bực đến điên người, thế mà kết quả lại bị kẻ như thế bắt nạt, ông còn chưa đem mặt qua làm quạt dâng cho người ta à!!”

“Đúng vậy” lựa thời cơ thích hợp thể hiện bản thân đang chăm chú nghe giáo huấn, sẽ giúp màn phát biểu hùng hồn nhanh kết thúc một chút, đó là suy nghĩ của Hàn Tịch.

“…Mợ nó, ông không dám đấu tranh tí nào à??? Lão nương cũng bị ông làm tức chết!!!”

(Lão nương 老娘vốn là gọi người mẹ già hay cách tự xưng có hướng tự phụ của phụ nữ, ngày nay được dùng với nghĩa tự xưng hơi thô, kiểu như bà đây, bà mày)

“Được rồi mà.”

“Được cái em gái ông!!!! Đến cùng là ông có thành ý nghe hay không??? Có phải suy nghĩ xuất phát từ tim gan phèo phổi hay không???”

“…” Hàn Tịch tỏ vẻ, rõ ràng cậu đã tích cực giả bộ phản ứng như thế, tại sao thời gian ca cẩm dường như lại sắp dài thêm rồi…Hơn nữa dùng sai từ rồi nha, đoàn trưởng.

“Với lại ai bảo trước kia ông bày tỏ với Phạm Lam trên diễn đàn hả? Bây giờ lại chia sẻ weibo người ta không thích ông, phủi sạch quan hệ với ông, rốt cuộc ông có hiểu cái gì gọi là tự tay vả mặt không?”

“…” Hàn Tịch nhớ rõ topic kia, chủ đề hỏi “CV yêu thích nhất của bạn”, là loại topic chuyện phiếm không có chuyên môn, đáng ra mà nói loại topic như thế sẽ rất nhanh chóng chìm xuống đáy diễn đàn, nhưng Hàn Tịch hôm ấy không rõ vì sao đột nhiên tâm huyết dâng trào lại gõ lên mấy chữ “Phạm Lam”, kết quả bởi vì cậu không có thói quen dùng clone trên diễn đàn, tên của cậu nghênh ngang xuất hiện, về sau topic kia lượt xem lại thần kì tăng vọt, sau đó Nguyệt Vô Ảnh cùng Phạm Lam cũng trở thành đề tài nóng hổi trong ngày, sau đó của sau đó, Phạm Lam tìm cậu phủi sạch quan hệ. Ừm, nghĩ đi nghĩ lại, dường như ngoại trừ hôm nay, đã thật lâu rồi Phạm Lam không cùng cậu tán gẫu qua ngày nữa. Thật đúng là có chút ý vị mỉa mai.

“Ông không phải là ma mới có được không!! Vì sao hành động còn không bằng tay mơ như vậy!!! Người ta ma mới còn biết thường xuyên dùng clone đó nha!!! Ông thì sao!!! Lão nương phải nói gì cho phải đây, thiệt tình bị ông làm tức chết.”

“…” Hàn Tịch lặng yên nhìn trời, thật ra cậu có clone mà, trên weibo ấy, dùng trong giới cos, là Ảnh Vô Yên.

“Tui xin ông đừng như sắp chết thế có được không!! Chíp một tiếng sẽ chết à?”

“Chíp” bọn con gái thật phiền phức.

“Được rồi, ông cứ tiếp tục dặt dẹo không muốn sống như thế đi! Cho đáng kiếp về sau không theo đuổi được em thụ nào!! Hơn nữa, loại người như ông là thụ tiêu chuẩn như thế, thích thụ làm gì vậy! Mợ nó, hai thằng thụ không có tương lai đâu!! Tìm đế vương công mới là chuyện đúng đắn nha chàng!! Mau đi quyến rũ một đế vương công trở về cho gia đi!!!”

(Gia爷 từ dùng xưa dành cho người nam có địa vị cao, làm chủ gia đình/gia tộc, dùng để tự xưng hay kẻ dưới gọi)

Ghi chép diễn thuyết “Không một cơ hội” của Con Thỏ mách cho cậu biết – một khi tự xưng của Con Thỏ từ “lão nương” biến thành “gia”, vậy chứng tỏ cô đã không còn tức giận nữa rồi.

“Chẳng có tinh thần gì cả, vì sao Mao gia lại nuôi phải đứa con như vậy chứ.”

(Mao gia 毛爷 hay Mao gia gia 毛爷爷 là gọi Mao Trạch Đông, đại khái như bác Mao, cụ Mao. Người Trung Quốc ngày nay hay xưng là con cháu Mao Trạch Đông, giới trẻ thường tự nhận theo ý vui đùa hơn.)

“…”

“Nhanh đi làm hậu kì đi đó! Cúp nha!”

Sau đó thật sự dập máy, thực tốt, hài hòa yên tĩnh. Hàn Tịch loanh quanh đi lại trong căn phòng đơn giản trống trải một vòng, không thể nghĩ ra chuyện gì khác có thể làm, cậu quyết định – đi ngủ trưa.

___oOo___

* Vật trong ao池中物 : một điển cố xuất phát từ Tam Quốc chí – Ngô thư: Chu Du truyện, là phép ví von trong tấu chương của Chu Du, đại ý nên dùng tiền tài mỹ sắc mua chuộc Lưu Bị, tách Lưu Bị khỏi Quan Vũ, Trương Phi; không nên giúp đỡ ba người này, cuối cùng cũng không phải vật trong ao, ám chỉ ba huynh đệ Lưu Bị hùng tâm tráng chí, sẽ không cam lòng an phận thủ thường.

___O(≧▽≦)O___

Để các bạn tiện theo dõi (do sở thích màu mè đồng bóng của mình là chính >ω<) nên mình sẽ sử dụng các màu sắc khác nhau cho những phương tiện khác nhau nhé ~

Màu xám : chú thích của editor, ở cạnh một số chú thích có dấu * hay các số [1],[2] là phần chú thích ở cuối chương về các điển tích, nhân vật, chỉ mang tính bổ sung hem xem cũng được

Màu cam sáng : weibo

Màu xanh dương : QQ

Màu xanh lá : bài viết và bình luận trên các forum

Màu huyết dụ : YY hoặc SK

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang