So với YY, Hàn Tịch căn bản càng không thích Skype, bởi vì thao tác rất phiền, hơn nữa Hàn Tịch cũng không nhớ nổi tài khoản Skype của mình nữa rồi. Quan trọng hơn là, thời điểm Hàn Tịch gia nhập giới võng phối, Skype đã bắt đầu từ từ xuống dốc, dù luôn nghe người ta bảo “Skype âm thanh tốt” “Skype là đại thần của thời đại này”, nhưng nó đã là quá khứ, có khen ngợi Skype ra sao, Hàn Tịch cũng chẳng có cảm giác.
(Đây chỉ là đánh giá của bên Tàu, cơ bản người Tàu vẫn thích dùng các sản phẩm trong nước như YY hơn. Mặc dù thời hoàng kim của Skype đã qua nhưng nó vẫn khá phổ biến trên Thế giới.)
Hàn Tịch thắc mắc vì sao lại chạy lên Skype, kết quả Con Thỏ trên YY nghiêm trang nói một câu “Tìm lại cảm giác ngày xưa”.
Hàn Tịch không hiểu, nhưng thanh âm tràn đầy hoài niệm của Con Thỏ không phải là giả dối.
Những khi rảnh rỗi, Hàn Tịch lại đọc “Gió thổi trên đồng”, thực đúng là một câu truyện đầy máu chó. Thụ Tề Tần vốn cùng công phụ thứ nhất Tiêu Nặc Ngôn là một đôi thanh mai trúc mã trong sáng vô tư, lại vì chuyện gia đình, hai người phải chia lìa rất lâu, về sau thụ gặp Vương gia Hình Tà, Hình Tà lần đầu gặp gỡ đã phải lòng thụ. Bởi tính cách Hình Tà vô cùng tàn độc, tạo thành một mối ngăn cách với Tề Tần, Tề Tần khiếp sợ Hình Tà, một mực chỉ muốn tìm đường chạy trốn. Trong quá trình đó, Tề Tần lại gặp công phụ số hai Bạch Quân Ngọc, Bạch Quân Ngọc thanh tao nho nhã, muôn phần xót thương Tề Tần, mà Tề Tần dần dần cũng bắt đầu ỷ lại vào hắn.
Một lần tình cờ, Tề Tần vô tình gặp lại Tiêu Nặc Ngôn, hai người nối lại tình xưa, gắn bó khó rời, Tiêu Nặc Ngôn hết lòng muốn cứu Tề Tần khỏi tay Hình Tà, lại bị Hình Tà tàn nhẫn giết hại. Hình Tà bá đạo chuyên quyền độc đoán làm Tề Tần chìm trong tuyệt vọng, Tề Tần nhiều lần tự sát, đều bị Hình Tà kịp thời cứu chữa. Tề Tần toàn tâm muốn chết, thân thể dần dần suy yếu, Hình Tà vạn phần đau xót nhưng chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng Hình Tà tỉnh ngộ, bắt đầu tu sửa tính cách của mình, rốt cuộc quyết định trả lại tự do cho Tề Tần, gửi gắm Tề Tần cho Bạch Quân Ngọc, bản thân dẫn quân xuất chinh. Tề Tần dưới sự chăm sóc của Bạch Quân Ngọc sức khỏe dần dần hồi phục, dù được tự do, nhưng tinh thần Tề Tần vẫn luôn thảng thốt không yên, khắc khoải mong nhớ Hình Tà ở phương xa, lại thường nhớ tới sự nuông chiều của đối phương với mình.
Hình Tà chiến thắng trở về, thân mang trọng thương, Tề Tần bất chấp hết thảy tới thăm y, hiềm khích lúc trước tan biến, cuối cùng HE.
Dù tình tiết chẳng ra làm sao, nhưng tác giả lại có văn phong xuất sắc, vì thế coi như câu truyện này cũng có nét cảm động lại làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Kì kịch thứ nhất của bọn Hàn Tịch chính là nửa trước của kịch bản.
Thời gian trôi nhanh tựa cơn gió, chỉ chớp mắt đã tới thời điểm mọi người cùng nhau tập luyện. Hàn Tịch vẫn duy trì thói quen tốt, đổi một tài khoản Skype mới từ trước, sau đó online chờ Con Thỏ gọi sang. Con Thỏ cũng lên sớm chuẩn bị, cách thời gian hẹn nhau những nửa tiếng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ trên Skype.
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Tiểu Ảnh ~ tôi mới tạo một nhóm mới, ông vào nhé?
Nguyệt Vô Ảnh: nhóm gì thế?
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: ôi dào, làm gì mà chả được ~ vào tăng nhân số nha?
Nguyệt Vô Ảnh: cũng được
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: group số XXXXXX, vào rồi đừng có rời khỏi đó ~~~(≧▽≦)/~
Hàn Tịch tìm vào nhóm, quả nhiên chỉ thấy hai người trơ trọi, tên nhóm chắc hẳn còn chưa nghĩ ra nên tùy tiện đặt một cái. Theo thói quen chọn cài đặt thành “Tắt thông báo nhóm”, Hàn Tịch vứt nhóm này sang tuốt một bên, mặc kệ cho nó tự sinh tự diệt. Chờ tới khi cậu biết được công dụng thực tế của nó mà hối hận, đã là chuyện của sau đó rồi.
Rất nhanh đã tới thời gian hẹn, mọi người đều lục tục online. Đợi tất cả tụ hội đầy đủ, lại xuất hiện vài đoạn chuyện phiếm phiền phức. Mỗi lần như thế, Hàn Tịch đều muốn rằng, một ngày nào đó đoàn của mình lên YY chăm chỉ luyện tập, không lãng phí chút thời gian nào, thật là năng suất.
Tiếc rằng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, vĩnh viễn không có khả năng trở thành sự thực, cho dù có một ngày như vậy thật, đoán chừng hết thảy mọi người sẽ vì luyện tập quá nhàm chán mà từ bỏ mất.
Tóm lại mặc kệ trước đó đùa giỡn ra sao, mọi người cũng đã bắt đầu chuyển sang trạng thái nghiêm túc tập kịch. Bởi vì hầu hết đều là lão làng thân kinh bách chiến, lần tập thoại này đặc biệt suôn sẻ.
Lời thoại của Hàn Tịch không nhiều, phần lớn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa*.
Có thể cưỡi ngựa xem hoa cũng là một kỹ năng sống, như Con Thỏ cho dù làm người qua đường cũng có thể chiếu sáng bốn phương, Hàn Tịch lại có thêm mục tiêu phấn đấu – làm sao để cưỡi ngựa xem hoa mà vẫn thể hiện được sự hiện hữu của chính mình…
Dù sao luyện tập thuận buồm xuôi gió, đã là chuyện vui lớn rồi. Hiệu suất của mọi người tốt hơn tưởng tượng của Hàn Tịch, vốn cậu nghĩ tập thoại tối thiểu cũng phải tới ba ngày, kết quả theo như tốc độ hiện nay, chỉ một ngày cũng không có vấn đề gì.
Nội dung kịch nhanh chóng đi tới đoạn đối đầu của Hàn Tịch – Tiêu Nặc Ngôn cùng Minh Âm – Hình Tà, nói là đối đầu, thực ra chính là khảng khái chịu chết.
Hàn Tịch điều chỉnh cảm xúc, khí thế mạnh mẽ gấp đôi hôm chọn vai mà quát lên câu đầu tiên của đoạn kịch đối đầu.
“Buông hắn ra!”
“Lớn gan xằng bậy! Dám nói như vậy với Vương gia!”
“Lui ra”
“Vương gia?”
“Đừng để ta nói lần thứ hai”
“Dạ!”
“Tiêu Nặc Ngôn, ngươi có tư cách gì đấu với bổn vương?”
“Ha…Thực lực của Vương gia, Tiêu mỗ tất nhiên hiểu rõ. Nhưng Tề Tần, ta không thể nhường cho ngươi.”
“Ngươi không sợ chết?”
“Sống chết có số, Tiêu mỗ chưa từng sợ hãi!”
“Can đảm lắm ~ bản vương tán thưởng sự gan dạ hiểu biết của ngươi. Hôm nay nếu ngươi rời đi, từ nay về sau buông tay Tề Tần, ta tha cho ngươi một mạng.”
“Hahahaha…Vương gia muốn mạng của Tiêu mỗ, tùy tiện lấy đi cũng được. Nhưng Tiêu mỗ phải nhắc nhở Vương gia, có những thứ, ngươi vĩnh viễn không chiếm đoạt được đâu!”
“Tự tìm chết!”
“A…hự…”
“Tần nhi…thực xin lỗi…lời hứa của ca ca…đành phải nuốt lời rồi…”
Lời kịch thử một lần đã đạt làm nhóm em gái trên Skype trầm trồ khen ngợi. Đoạn Tiêu Nặc Ngôn chịu chết đã tập xong, biểu trưng cho việc luyện tập đã đi tới phần cuối, hết thảy quá mức thuận lợi, đến Hàn Tịch đã trải qua nhiều buổi tập kịch cũng có cảm giác như đang mơ.
Chưa tới mười một giờ đêm, các phân đoạn trong kỳ kịch thứ nhất vèo phát đã tập xong. Hợp tác quá vui vẻ, mọi người đều rất high, còn chưa có ý định giải tán. Vì vậy hội chị em lại bắt đầu náo nhiệt, đại thần hát một bài đi ~ đại thần cười khẽ, lập tức làm say lòng một rổ quần chúng, sau đó đại thần nói muộn quá rồi, hát sẽ làm phiền hàng xóm, vì vậy việc hát hò này trở thành quả bóng, viu một cái, đá trúng CV đóng vai thụ.
CV phối âm thụ là Lam Diễm (ngọn lửa xanh), là nhân vật vô cùng hot trong giới, là người khá toàn năng, Hàn Tịch thường nghe anh ta đóng kịch hiện đại, hiếm khi thấy anh ta phối cổ phong. Tính cách Lam Diễm chín chắn điềm đạm, trong lúc tập luyện có thể bình tĩnh đối mặt với đại thần và đám em gái ồn ào gán ghép. Thế nên nhận được quả bóng đại thần ném sang, chỉ hờ hững nói “Trong người không khỏe không thể hát được” mà đá quả bóng ngược trở về.
Đại thần lại mở miệng cười haha.
Lập tức Hàn Tịch cảm thấy da đầu bắt đầu căng, không tự chủ được mà có chút chột dạ.
“Đêm nay thật sự không thể hát mà, không thì Vô Ảnh hát đi ~”
→_→
“Tiểu Ảnh ~(≧▽≦)/~ hát đi!!! Tiểu Ảnh ~(≧▽≦)/~ hát đi!!”
→_→ Con Thỏ bà phấn khích cái gì vậy.
“Hình như chưa từng nghe được hậu kì đại nhân hát bao giờ!!”
“Đúng vậy đó ~ hậu kì đại nhân nhất định là thần!! Toàn năng gì đó chính là đây, xin nhận một lạy…” (Thần mã 神马 [ shén mǎ] đồng âm với từ Cái gì, gì đó 什么[shenma])
→_→ quá khen.
“Hậu kì đại nhân hát một bài ~(≧▽≦)/~”
“Tiểu Ảnh!! Hát một bài ~(≧▽≦)/~!! Tiểu Ảnh!! Hát một bài ~(≧▽≦)/~!!”
“Làm sao đây!! Vừa nghĩ tới giọng nói lạnh lùng quyến rũ của hậu kì đại nhân mà hát liền thấy moe không chịu nổi mà ngã xuống đất luôn!! Tôi thấy tôi sắp trở thành fan não tàn của hậu kì đại nhân rồi! Hậu kì đại nhân ~(≧▽≦)/~ đề nghị hát một bài, từ nay về sau máu chảy đầu rơi cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
→_→ tôi không có cần đầu của thím nha.
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: mau hát đi! Không hát sẽ xiên ông! [dao găm]
Không trâu bắt chó đi cày, bức lương dân làm kỹ nữ.
Hàn Tịch cho rằng mình vẫn có khả năng chống cự một chút nữa.
“Tôi không biết bật nhạc đệm trong Skype như thế nào.”
“Chúng ta sang YY thôi O(∩_∩)O~”
Vậy mới nói đại thần thực sự quá phiền phức mà.
Trong kênh YY trò chuyện của Thần Chi Quang, Hàn Tịch tìm rất nhiều ca khúc, lại cảm thấy những bài đó cậu đều không thể hát nổi, lành làm gáo vỡ làm muôi, tùy tiện chọn đại một bài.
Hàn Tịch lên bảng tên rồi, Hàn Tịch mở nhạc rồi, mọi người rất phấn khích, mọi người hết lòng tung hoa.
Hàn Tịch mở miệng, Hàn Tịch cố gắng hát, Hàn Tịch hát xong rồi.
Khung bình luận tĩnh lặng như tờ.
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: tôi thực sự không biết sẽ như thế này QAQ tôi sai rồi…
Nguyệt Vô Ảnh: →_→
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: xin lỗi mà!!!!! Mong được lượng thứ…
Nguyệt Vô Ảnh: haha
Rất lâu sau đó, khi Hàn Tịch sắp trở thành tượng đá trên bảng tên cho người người ngưỡng vọng, rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
“Giọng hát này, rất cá tính. Ừm.”
Đại thần, anh không cần tổng kết, tất cả đều hiểu mà.
“Khụ…Đúng thế đúng thế…Hậu kì đại nhân hát…rất cá tính!”
“Hậu kì đại nhân thật tuyệt!! Quyết tâm làm fan não tàn!!”
Hàn Tịch ngồi trước máy tính, vốn định biểu lộ một nụ cười cao thượng ấm áp như cao tăng, không ngờ cơ mặt co rút, cuối cùng vặn vẹo thành một nụ cười kì quái vô cùng. Trong lòng bình lặng như nước mênh mang.
Một bài hát làm tắt luôn tinh thần vui vẻ náo nhiệt của mọi người, vì thế tất cả chuyện trò vài câu, liền tạm biệt nhau. Nếu như bỏ qua quá trình, chỉ đơn giản nhìn kết quả, Hàn Tịch cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chưa tới vài ngày, Hàn Tịch lần lượt nhận được âm của mọi người gửi tới, ngay cả đại thần ưa đào hố cũng nhanh chóng nộp âm rồi.
Để báo đáp sự phối hợp thần kì của mọi người, Hàn Tịch quyết định cố gắng hoàn thành bộ kịch này trong thời gian ngắn nhất có thể.
Có một câu thế nào nhỉ, cho tôi một cơ hội hợp tác tốt, tôi trả cho bạn một một phần kỳ tích.
Hàn Tịch quần quật cả ngày lẫn đêm, hết lòng chỉnh sửa bộ kịch, qua ba ngày ba đêm, “Gió thổi trên đồng” đã trình làng.
Kịch vừa đăng lên đã lan truyền xu hướng sét đánh không kịp download, lời khen rải kín trời đầy đất – “Cmn nhóm CV đều quá tuyệt, nghe đến sắp khóc rồi phải làm sao!!” “Quá là hay luôn!”, tất nhiên còn có sự đóng góp của hiệp hội fan não tàn “Minh Âm đại thần quá giỏi ~(≧▽≦)/~ ai ai cũng muốn khen đến ngất trời ~~” “Lam Diễm sama gả cho em ~~”
Hàn Tịch thấy thành quả mình vất vả tạo ra được mọi người hưởng ứng nhiệt tình, trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn vui vẻ không nói nên lời. Lác đác gặp bình luận khen ngợi chính cậu “Vô Ảnh đại nhân quả nhiên rất chuyên nghiệp” “Giọng Vô Ảnh đại nhân lạnh lùng kiều diễm, yêu chết mất” “Cmn khí chất của Vô Ảnh đại nhân moe đến sắp nổ rồi! Đóng chung với đại thần làm người ta kích động quá đi mất!!”, Hàn Tịch cũng lặng lẽ bật cười.
Hết thảy đều vô cùng êm đẹp, Hàn Tịch mơ hồ có cảm giác như lần đầu làm kịch, tóm lại tất cả đều nhờ sự phối hợp của mọi người. Nghĩ tới việc hợp tác, Hàn Tịch không khỏi liếc nhìn cái tên nào đó quanh năm tàng hình (ẩn) trong danh sách bạn bè trên YY, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn sửa tên ghi chú của hắn đổi về “Minh Âm”.
Sau này chắc có lẽ cũng không còn liên hệ gì nữa, Hàn Tịch nghĩ như vậy.
Xin chào đại thần, tạm biệt, đại thần.
___________
Suy nghĩ của tác giả: tôi đang lấp hố nè, truyện vẫn nằm trong kho bản nháp, nếu có bình luận chưa kịp trả lời xin đừng buồn nha, tôi yêu các thím lắm lắm.
* Đả tương du (打酱油Dǎ jiàngyóu ) : cưỡi ngựa xem hoa, qua loa qua đường. Một lần truyền hình Quảng Châu phỏng vấn một công dân, hỏi quan điểm của anh ta về những hình ảnh bê bối tình ái vừa khiêu dâm vừa bạo lực, anh này cho biết: “Liên quan gì đến chuyện của tôi, tôi ra ngoài đi mua xì dầu”. Từ đó “anh xì dầu” trở thành 1 hiện tượng mạng nổi tiếng.