Hàn Tịch thầm nghĩ thế là hết, lại sắp niệm kinh rồi. Có điều, xui xẻo thế nào cũng phải kéo người khác chết cùng mới được.
“Đại thần rủ tôi chơi.” Đổ hết mọi chuyện lên đầu người nào đó là được rồi.
“Ông không thích ai mà rủ được!”
“Anh ta bắt ép tôi.” Đây là sự thật, Hàn Tịch gật đầu khẳng định.
“Có người có thể ép buộc ông???” Con Thỏ không tin nổi vào tai mình, sau đó cảm thấy, thế gian này quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Phải, là anh ta.”
“…” Lục Thanh Hợp dở khóc dở cười, lần đầu tiên trong đời bị người ta tố giác, mặc dù những điều này đúng là sự thật.
Hàn Tịch cho rằng người nào đó cũng sắp bị nghe kinh, âm thầm cười trộm. Kết quả Con Thỏ đã đổi giọng.
“Ai da người ta là đại thần thu âm cái gì cũng đạt, đóng cái gì cũng hay, chơi game cũng chẳng làm sao. Nhưng mà Tiểu Ảnh ông còn chưa luyện được đoạn H…haiz…”
Hàn Tịch 囧.
“Chắc chắn là đại thần chỉ rủ xã giao, ông lại đi chơi game thật! Phải nói ông quá ngốc hay quá khờ đây…Lại nói, trong game đại thần có chăm sóc Tiểu Ảnh tốt không? Cậu ta có làm anh phiền không? Ai da Tiểu Ảnh nhà bọn em đôi khi rất ngốc nghếch, đại thần anh đừng để bụng, chịu khó để ý cậu ấy một chút, cậu ấy nhất định sẽ cho anh một phần kì tích!”
Chờ…chờ một chút, hình như có gì không đúng!
“Được” Lục Thanh dù cố nén cười, hiện tại cũng không nhịn được nữa. Giọng hắn tràn ngập ý cười, phối hợp nói: “Tiểu Ảnh rất ngoan mà, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
“Được! Vậy em yên tâm rồi!”
Hàn Tịch có cảm giác mình và bọn họ không phải người cùng một hành tinh.
“Vậy, em không quấy rầy hai người thắm thiết nữa ~ hehe, đại thần không ngại sau này em sẽ tới nghe trộm chứ?~”
“Không ngại.” người nào đó phóng khoáng đồng ý.
“O~K~ hai người đừng có quên chính sự nha! Chúc H vui vẻ ~ đại thần 88 Tiểu Ảnh 88~” lời còn chưa dứt, Con Thỏ đã biến mất không còn bóng dáng.
Hàn Tịch hậm hực chẳng thèm xen vào một câu. Con Thỏ này đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài điển hình, đồ cõng rắn cắn gà nhà.
Đúng lúc đó, Con Thỏ gửi một tin nhắn tới.
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Tiểu Ảnh! Goodjob!
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Không ngờ ông tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi! Chưa gì đại thần đã bị ông thu phục rồi! Bái phục!
…Hàn Tịch từ bỏ chuyện giải thích, quyết định đi làm chính sự thôi.
Kịch bản bị bỏ xó bao ngày nay rốt cuộc được thấy ánh Mặt trời, Hàn Tịch trái ngó phải xem, giật mình cảm thấy kịch bản biết cậu cậu lại không quen nó.
Game online đúng là thứ hại người, Hàn Tịch vô cùng đau khổ, về sau còn chơi sẽ tự phạt mình. Hai chữ chặt tay thật lớn đột nhiên hiện ra trong đầu. Hàn Tịch câm lặng, trừng phạt gì đó vẫn là thôi đi.
Mất nửa ngày trời Hàn Tịch mới tìm lại được cảm giác đóng Kurt, nhưng vừa tập thử đoạn H, cậu lại bắt đầu buồn phiền.
Cố thử bao nhiêu cảm giác vẫn thấy thiếu một chút gì đó, Hàn Tịch bất đắc dĩ, liếc nhìn đại thần có vẻ nhàn nhã trong YY, cậu quyết định nhờ cậy đối phương.
“Còn đó không? Muốn hỏi anh một chuyện.”
“Nói đi ~”
“Màn đóng cửa tắt đèn anh đóng như thế nào?”
“Cứ đóng vậy thôi”
“Cụ thể một chút?”
“Chính là trong đầu nhớ gì liền nói cái đó là được ~”
“…”
Tài năng trời phú gì đó không đáng ghét, đồ khoe khoang tài năng trời phú mới đáng bị đánh chết.
“Anh vẫn đang chơi game à?”
“Đúng thế ~”
“Mình tập thoại đi”
“…Nhưng mà chuẩn bị đi phó bản rồi.”
“Không tập thoại tôi sẽ công bố thân phận anh trong game ngay lập tức.”
“…”
“Cho anh ba giây suy nghĩ, ba, hai…”
“Đợi tôi thông báo với mọi người một tiếng…”
“Được.”
Lục Thanh Hợp bất đắc dĩ báo với người trong công hội “Anh có việc, hôm nay không đánh phó bản được”, thầm nghĩ, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Quá trình tập thoại vẫn trùng trùng gian khổ như trước, Hàn Tịch không tiến bộ chút nào, đến Minh Âm theo sau cũng thấy nản rồi.
Lục Thanh Hợp cảm thấy đối phương xứng đoạn tối lửa tắt đèn thật cứng nhắc chẳng có cảm xúc gì, lại không dám nói thẳng, mắt thấy buổi tập càng ngày càng thê thảm, hắn cẩn cẩn thận thận lên tiếng.
“Tiểu Ảnh, cậu đóng H khô khan quá.”
“Tôi biết.” giọng đối phương quả nhiên không dễ chịu chút nào.
“Trong kịch bản Kurt vẫn luôn duy trì hình tượng lạnh lùng nội tâm không thay đổi, nhưng mà, tình cảm của hắn và Leo sở dĩ hấp dẫn người khác là bởi, tình yêu làm cho hắn có cảm giác tin tưởng, đúng hơn là một người vốn bị lý trí trói buộc dần dần giải phóng được cảm xúc, chỗ này cậu vẫn chưa đạt.”
“Giải phóng cảm xúc?”
“Đúng vậy. Đoạn trước cậu đóng Kurt rất hợp, bởi vì cậu nắm rõ được sự tỉnh táo, lý trí của hắn. Nhưng đến phần sau, Kurt từ từ thay đổi, hắn học được cách tin tưởng người khác, chấp nhận giao phó phía sau lưng mình cho Leo, đó là sự thay đổi xuất phát từ sâu trong nội tâm. Cậu đóng Kurt vẫn chưa có được cảm giác như thế.”
“…” Đối phương rơi vào yên lặng, một lát sau, người nọ mới lên tiếng, “Tập lại thôi”.
Hàn Tịch bắt đầu thử lý giải biến chuyển trong tính cách của Kurt.
Giai đoạn đầu tiên thanh âm lạnh nhạt, điềm đạm không cảm xúc, mãi cho đến khi gặp được Leo, tâm tình mới thường xuyên dao động, ban đầu còn chất chứa khinh ghét, dần dần trở thành thuận hòa, sau đó bắt đầu chuyên tâm cùng nghiêm túc thảo luận chiến thuật cùng đối phương, tán thưởng năng lực của đối phương, bước ngoặt cuối cùng, là trong chiến trận sinh tử có nhau hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Dù chưa tập đoạn tắt đèn, Hàn Tịch diễn các phần khác so ra đã thành công hơn trước nhiều.
“Tiến bộ hay hơn hẳn ~~ rất tuyệt!” Lục Thanh Hợp hào phóng cổ vũ, “Thật ra đoạn tắt đèn cũng không khó đâu, chỉ cần cậu thả lỏng một chút. Cảm giác đó giống như là ở cùng với người cậu gắn bó khăng khít nhất, thoải mái, chẳng cần che giấu bản thân, cậu thử xem?”
Hàn Tịch được khích lệ, lòng đầy hăng hái, trước kia đóng kịch chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ giống như ngày hôm nay.
Điều chỉnh cảm xúc, Hàn Tịch bắt đầu thử thoại.
“Đừng cố kiềm nén thanh âm của mình, cứ tự nhiên thôi.” lời của đại thần không ngừng vang vọng bên tai, chỉ đường dẫn lối cho Hàn Tịch.
Thả lỏng, tự nhiên.
Tựa như thật sự đang cùng người yêu thương như sinh mệnh gần gũi âu yếm, Hàn Tịch nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt của phân đoạn, càng lúc càng gợi tình, càng lúc càng nhập vai.
Một vở hạ màn, có đôi chỗ Hàn Tịch còn biểu hiện tốt hơn cả Minh Âm.
Hai hôm sau, Phàm Âm tổ chức hoạt động tập thoại hai ngày liên tiếp.
Tất cả mọi người đều bị màn trình diễn của Hàn Tịch làm rung động, cậu lại nhận được tiếng xuýt xoa ưu ái vắng bóng đã lâu từ Con Thỏ. Cái gì mà “Tiểu Ảnh ông thật sự quá tuyệt vời” “Gia biết mình không nhìn lầm người” “Quả thực là tiến bộ vượt bậc” này nọ tràn ngập màn hình.
Tiếp đó chính là quá trình thu âm đằng đẵng mỏi mòn, có điều sau khi bị Con Thỏ tích cực dùng chính sách uy hiếp dụ dỗ, mọi người đều ra sức nhanh chóng nộp âm.
Hàn Tịch vùi đầu làm việc.
Chỗ khó của kịch chiến đấu đâu phải chỉ một điểm hai điểm, để làm ra được sản phẩm ưng ý, hầu như tất cả những bộ kịch chiến đấu được đánh giá không tồi Hàn Tịch đều đã nghe.
Sau gần một tháng sinh hoạt không giống người thường, Hàn Tịch lần lượt gửi thành phẩm cho biên kịch, Con Thỏ cùng đại thần, được tất cả đồng lòng ngợi khen, mới dám chính thức phát hành.
Một vở “Tuyệt thế” làm mảng kịch chiến đấu dậy sóng.
Fans của Minh Âm sắp phát cuồng, danh tiếng Minh Nguyệt couple cũng hot đến điên đảo.
Hàn Tịch còn chưa quen với việc lượng fans tăng đột biến, cũng không biết làm sao đáp lại những lời đùa giỡn của họ trên weibo.
Đoàn quân giương cờ “Lãnh Nguyệt điện hạ” càng ngày càng đông, cũng có một số fans cho rằng Hàn Tịch đích thực là một tiểu nhược thụ trắng tròn hay thẹn thùng không dám lên tiếng, Hàn Tịch chẳng nói nên lời, Lục Thanh Hợp lại vô cùng khoái trá.
Gần đây chuyện mà Lục Thanh Hợp thường làm nhất là sau khi nghe thắc mắc của đám fans hâm mộ “Minh Âm đại đại có phải thật sự là một đôi với Vô Ảnh đại đại không”, nửa cười nửa không lưu lại một câu “Mọi người hỏi cậu ấy”. Hàn Tịch đối với chuyện này đương nhiên “Im lặng là vàng”.
Dần dà, tình cảm giữa hai người được đồn thổi đến thật giả khó phân.
Lục Thanh Hợp là người thích xem náo nhiệt, Hàn Tịch càng bị fans làm khó, hắn lại càng vui vẻ.
Một ngày, hắn đang đọc truyện ngắn “Sinh hoạt hằng ngày của Minh Nguyệt” trên diễn đàn do fans hâm mộ tự viết, tiếng QQ tích tích vang lên.
Di chuột click vào ô biểu tượng không ngừng lóe sáng, hai chữ Sở Thần hiện ra, trong lòng Lục Thanh Hợp thót lên một cái.