Từ đầu chí cuối Hàn Tịch đều cúi đầu, nhận lấy ánh mắt không rõ ý tứ của tất cả mọi người.
Một khúc cuối cùng, Lục Thanh Hợp nhẹ nhàng buông mic. Con Thỏ liền đứng ngay dậy, vừa nháy mắt ra hiệu cho những người khác, vừa lên tiếng: “Ừm, tôi đi vệ sinh một chút, mọi người cứ ngồi chơi nha~”, lúc ra cửa tiện thể kéo Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ đi cùng.
“Bọn mình cũng đi vệ sinh đi~” ba em gái nhanh chân theo sát.
Trong chớp mắt chỉ còn lại hai người khiến Hàn Tịch luống cuống không kịp chuẩn bị tâm lý, đành ngồi tại chỗ đơ như khúc gỗ.
Lục Thanh Hợp thấy Hàn Tịch như chuẩn bị đón địch, khóe miệng vô thức cong lên. Đối phó với Bé Thịt Viên phải từ từ chậm rãi, bằng không sẽ dọa cậu chạy mất, xôi hỏng bỏng không. Có điều…
Lục Thanh Hợp đi tới chỗ Hàn Tịch, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hàn Tịch cảm thấy lông tóc trên người đều dựng đứng, toàn thân căng như dây đàn.
Không khí đột nhiên trở nên hồi hộp.
Lục Thanh Hợp không vội vàng không chậm trễ, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đã ăn no chưa?”
…“No rồi.”
“Ừ…” Giọng trầm còn chưa dứt, tay Lục Thanh Hợp bất giác đã lướt qua môi Hàn Tịch.
Xúc cảm da thịt khẽ chạm vào nhau chân thực đến thế, từ đầu đến chân Hàn Tịch đều ngây dại.
“Vừa thấy trên miệng cậu dính vụn đồ ăn” người nào đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ chính trực, “Tiện tay lau giúp thôi.”
…
…
Hàn Tịch nghi ngờ ngước mắt nhìn chằm chặp người đối diện, nhưng vẻ mặt bình tĩnh đó vẫn một mực không đổi.
Là mình suy nghĩ nhiều?
Mấy người nhóm Con Thỏ đồng loạt đẩy cửa bước vào, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng hai người đối mặt thâm tình (?). Có điều cảnh đẹp chẳng duy trì được bao lâu, Hàn Tịch vội vàng lui vào góc, tiếp tục đóng vai cây nấm.
“Khụ” Con Thỏ dùng vẻ mặt hết sức thái độ đưa mắt ra ý với những người đứng cửa, thế nào, đã bảo để cho hai người bọn họ có không gian riêng tư thể nào cũng có trò hay mà lị!
Không hổ là Con Thỏ đại nhân! Đôi mắt của ba người bọn Cá Ăn Thịt Người sáng chói như đèn pha.
Xúc cảm mạnh mẽ cũng dần qua, đến ba giờ sáng, ngoại trừ Lục Thanh Hợp ra, những người còn lại đều vạ vật trên ghế salon không muốn dậy nữa rồi, thậm chí Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ còn cất lên tiếng ngáy nho nhỏ nữa.
“Vậy…Giờ chúng ta tạm thời giải tán đã, tôi thấy hôm nay mọi người đã mệt lắm rồi?” Con Thỏ huy động hết sức bình sinh để mở mắt.
Ba cô gái nhanh chóng đồng ý, Con Thỏ ngó sang Hàn Tịch, ai đó đã chui vào góc làm tổ ngủ ngon lành rồi.
Dù sao thì vẫn là 4:3, thiểu số phục tùng đa số, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ cùng Hàn Tịch lục tục bị gọi dậy, Hàn Tịch còn đương mơ màng, nửa ngày sau mới thoát khỏi trạng thái mơ mơ hồ hồ.
Mấy người cùng nhau chân nam đá chân chiêu rời khỏi KTV, làn gió thổi qua khiến mọi người tỉnh táo lên nhiều.
“Tôi với vị nhà tôi trở về khách sạn~”
“Ba bọn tôi cũng về khách sạn thôi~”
“Tôi về nhà.”
Ai nấy lục tục khai báo kế hoạch, duy chỉ có Lục Thanh Hợp một lời cũng không nói.
“Đại thần, còn anh thì sao?” Con Thỏ lễ phép hỏi.
“Tôi không đặt phòng khách sạn.” Lục Thanh Hợp bình thản trả lời.
“Khụ…Vậy làm sao bây giờ? Đại thần, sao đến vali anh cũng không mang theo?”
“Ừ, gửi ở khu hành lý bên ngoài ga tàu.”
“…Chứng minh thư thì sao?”
“Yên ổn nằm trong vali cùng cái ví rồi.”
“…Vậy trên người đại thần anh có mỗi cái thẻ đó thôi?????”
“Thật ra còn ít tiền mặt, mỗi tội đã dùng để mua vé vào cửa mất rồi.” Lục Thanh Hợp đáp, khẽ nở nụ cười.
Những người còn lại 囧 ngay tại chỗ.
Không có chứng minh thư làm sao thuê phòng được? Trên người còn không mang tiền mặt…
Ánh mắt của toàn thể quần chúng liền đánh về phía Hàn Tịch.
“…”
“Tiểu Ảnh…Nhà ông ở đây mà…Cho đại thần ở nhờ nhé?” Con Thỏ dè dặt hỏi.
“Điện hạ rủ lòng thương xót đại thần đi mà…” Mấy em cũng đồng loạt cầu tình cho Lục Thanh Hợp.
Hàn Tịch có ý trốn tránh, “Phòng khách nhà tôi không có giường.”
“Cái này không thành vấn đề!”
“…Nhà tôi cũng không có bàn chải khăn mặt dự phòng”
“Cũng không sao cả!!”
“…Nhà tôi…”
“Tiểu Ảnh, tôi biết nhà ông có giường đôi!”
“…Nhà tôi có ghế sofa đó…”
“Quyết định vậy nha!”
Hàn Tịch im lặng hồi lâu, bên kia Con Thỏ đã cùng mọi người vẫy tay từ biệt rồi, trước khi đi còn đặc biệt nói nhỏ với Lục Thanh Hợp: “Đại thần, anh được đó!”
Lục Thanh Hợp nở nụ cười đầy ẩn ý, không đáp.
Sau khi mọi người giải tán hết rồi, bóng đêm quạnh quẽ lại vây lấy Hàn Tịch, bên cạnh còn xuất hiện thêm một túi hành lí không rõ lai lịch, Hàn Tịch buồn bực đến nghẹn lời.
Lục Thanh Hợp vốn định ra phía giao lộ đông đúc bắt xe, vừa đi được hai bước, quay đầu lại phát hiện Bé Thịt Viên vẫn đứng yên tại chỗ đầy khó hiểu.
Thở dài một hơi, Lục Thanh Hợp rảo bước trở lại, nhân lúc ai đó còn đang ngẩn người, thuận tay xách hành lý của đối phương, “Đừng đứng đây nữa, ra đường lớn bắt xe thôi. Ngoan~ Chúng ta về nhà~”
…Hàn Tịch bị đối phương dắt đi, vừa sững sờ lại vừa bối rối chẳng biết phải làm sao.
Taxi ven đường ít tới đáng thương, hai người bọn Hàn Tịch đứng ở giao lộ tới 20 phút đồng hồ, rốt cuộc cũng vẫy được một chiếc.
Lúc lên xe Hàn Tịch đẩy Lục Thanh Hợp ngồi phía trước, còn mình yên vị ở băng ghế sau.
Xe khởi hành, làn gió theo cửa sổ đang mở ùa vào trong, khiến Hàn Tịch rùng mình một cái.
Mùa hạ chưa gì đã qua mất rồi…
Đường về hẵng còn rất xa, Hàn Tịch thi thoảng đưa mắt nhìn chăm chú những ngọn đèn đường chợt lóe lên ngoài ô cửa, khi lại ngắm bầu trời bị dãy dãy nhà cao tầng che khuất, cuối cùng ánh mắt đọng lại trên người ngồi ở bên phải hàng ghế phía trước kia.
Rất tuấn tú, hơn nữa lại là loại đẹp trai có chiều sâu, càng gần gũi lại càng dễ bị hấp dẫn. Cho dù đi KTV hát hò cũng giữ nguyên tư thế ngồi thẳng lưng, xem ra được cha mẹ giáo dục rất tốt. Con người rất lịch thiệp, ngoài ra cũng vô cùng rộng rãi.
Một người hoàn mỹ như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt…Vẫn là chưa thể quen được.
Mi mắt Hàn Tịch âm thầm rủ xuống, tâm tư bất giác nghĩ tới lời tỏ tình đêm hôm trước.
Mọi thứ dường như tái hiện rõ ngay trước mắt, một câu nói bất ngờ xuất hiện, lại khiến trái tim cậu không sao bình thản được.
Tại sao phải nói những lời này vào tình huống đó…Hàn Tịch sốt ruột lắc lắc đầu, thật bối rối quá.
Lúc về đến nhà đã hơn 4 giờ rồi.
Hàn Tịch mệt mỏi đến mức hận không thể nằm vật ra giường đánh một giấc, bất đắc dĩ còn đem theo một túi hành lí có ý thức về nhà.
Giới thiệu nhà cửa qua quýt xong, Hàn Tịch liền phi vào nhà tắm, nhanh nhanh chóng chóng tắm rửa thay đồ. Mang theo mái tóc ướt nhẹp, Hàn Tịch tiến thẳng vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng đóng cửa lại khóa trái, chưa tới hai phút lại nghĩ đến điều gì đó, mở cửa ngó đầu về phía Lục Thanh Hợp nói to: “Anh tắm xong đừng lau bằng khăn của tôi nhé, mà người ướt cũng đừng nằm lên sopha”.
Cảm giác trả được thù sung sướng lan tỏa, Hàn Tịch thỏa mãn leo lên giường.
Chẳng lẽ muốn để mình tự ráo nước? Lục Thanh Hợp bật cười, sau đó cũng hướng về phía phòng ngủ hô: “Tóc ướt không được ngủ luôn đâu, không tốt cho cơ thể ~~”
“Rườm rà quá” Hàn Tịch đột nhiên phát hiện, hóa ra sỉ vả người nào đó có thể xua tan mệt mỏi, thả lỏng tâm tình ~
Chiều hôm sau, Hàn Tịch ngủ một giấc căng đẫy rồi mới dụi mắt trèo xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi vệ sinh liền thấy Lục Thanh Hợp đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon.
…
Hàn Tịch nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Lục Thanh Hợp ngồi trên ghế khẽ cười trộm.
“Cậu còn chưa nói cho tôi biết tên cậu” hai người bọn họ từ lúc bắt đầu gặp mặt chưa nói với nhau được một câu thuận hòa, Lục Thanh Hợp đến tên của người ta cũng không biết.
“Hàn Tịch” Hàn Tịch miệng đầy bọt kem đánh răng, ú ớ trả lời.
“Hàn Tịch?? Thật đúng là người sao tên vậy, rất lạnh lùng”
“Là Hàn trong nước Hàn (*)!” Hàn Tịch nhấn mạnh.
“Tôi tên Lục Thanh Hợp, Thanh trong thanh minh (trong sáng), Hợp trong hợp gia hoan nhạc (hạnh phúc gia đình).”
Thật ra cái tên này trước đây Hàn Tịch đã nghe Cẩm Dương gọi, Thanh Hợp, cũng phù hợp với hình tượng của người kia.
“Vậy là chúng ta coi như chính thức quen biết rồi ~ ~”
“…” Nếu cậu nói tôi không muốn quen biết anh, có khi nào người đối diện sẽ xông tới hành hung cậu một trận không? Hàn Tịch vô cùng nghiêm túc suy xét tới khả năng phát sinh chuyện này, sau đó liền nghĩ tới chiều cao trên 185 (cm) của người ta, không thể không bắt đầu cảm thấy rầu rĩ với số đo 178 mà trước nay mình vẫn luôn thỏa mãn.
______________________________________
(*) Hàn trong Hàn Tịch là 韩, còn chữ Hàn (lạnh lẽo) là 寒, đều đọc là [hán]
Nước Hàn là tên một nước chư hầu thời Chu, nay thuộc miền Trung tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn tây, Trung Quốc