Lam Tư Truy thấy hắn thất hồn lạc phách, hốt hoảng bịt miệng mình lại, tự biết mình đã nói sai.
Chỉ là, lời đã nói, hai người bọn họ không tự chủ được, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong một năm trước...Đối với Ngụy Vô Tiện chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với người chờ đợi lại vô cùng dài.
Lúc đầu, hai người bọn họ cũng như đám tiểu bối khác, hoàn toàn không biết gì cả, hôm đó Lam Vong Cơ từ phương Bắc trở về, bọn họ bởi đưa công văn đến Tĩnh Thất nên mới nhìn thấy.
Ngụy tiền bối bị bọc trong chiếc áo choàng thật dày, khuôn mặt cũng không thấy rõ, chỉ có sợi dây buộc tóc màu đỏ tươi và một bàn tay nhợt nhạt rơi khỏi ống tay áo của Hàm Quang Quân, bất động.
Bọn họ lúc đó sợ ngây người, đầu óc trống rỗng, mà Lam Vong Cơ cũng chưa từng để ý đến bọn họ, rất nhanh đã có y sư vội vàng chạy đến, nói bọn họ đi ra ngoài.
Từ đây, Tĩnh Thất đóng cửa nửa năm trời ròng rã, mấy vị y sư Lam gia kia mỗi ngày đều ra ra vào vào, ngọn lửa trong lò luyện thuốc cũng chưa từng tắt một ngày nào, người người u sầu.
Vân Thâm Bất Tri Xứ trôi qua một mùa Thu Đông gian nan nhất.
Mọi tin tức đều phong bế, cái gì cũng không truyền ra, bọn họ chỉ có thể âm thầm suy đoán, sau khi tan học mới đứng ở bên ngoài Tĩnh Thất nhìn quanh.
Thời gian trôi quan từng ngày từng ngày, cánh cửa đóng chặt, Hàm Quang Quân hủy bỏ Thanh Đàm hội, hi vọng ngày càng xa vời...!
Khóe mắt Lam Tư Truy hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói "Lúc ấy bọn con còn tưởng rằng, Ngụy tiền bối thật sự, thật sự không qua khỏi..."
Nhưng Ngụy Vô Tiện đã vượt qua được.
Đầu hè, tình trạng của Ngụy Vô Tiện cũng ổn định, Tĩnh Thất cuối cùng cũng mở rộng cửa.
Từ đó về sau, chỉ cần Lam Tư Truy rảnh thì đều sẽ đến đây thăm hỏi.
"Y sư nói, bọn họ cũng không thể làm gì được nữa, chỉ có thể xem Ngụy tiền bối có thể tỉnh lại hay không.
Thế là Hàm Quang Quân để cho con với Cảnh Nghi đến, mỗi ngày cùng người nói chuyện một chút"
Bọn họ cũng không đợi lâu.
Mùa hè trôi qua, Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại.
Toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc này giống như thở dài một hơi.
Mặc dù đa số người cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ tưởng là Hàm Quang Quân với mấy vị trưởng bối xảy ra mâu thuẫn, làm khổ nhau một năm trời...Lễ hội thả đèn 15 tháng Giêng năm ngoái đúng là thê thảm, cho nên năm nay bọn tiểu bối đã lên kế hoạch từ trước, muốn chơi một trận vui vẻ như thể đã sống qua một cơn đại nạn.
Hôm nay tất cả đều vô cùng náo nhiệt tụ tập ở bên ngoài, còn chưa bắt đầu đã nhân cơ hội thủ một cái đèn, các trưởng bối cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Vài lời của Lam Tư Truy cũng chắp vá ra một năm yên lặng đối với Ngụy Vô Tiện, hơn nữa ngày cũng không thể nói nữa câu.
Sau đó hắn chậm rãi đưa tay, lau sạch nước mắt cho Lam Tư Truy, nhẹ nói "Thật xin lỗi...!đã để các ngươi lo lắng"
Hai thiếu niên liên tục lắc đầu.
Lam Tư Truy nghẹn ngào nói "Là bọn ta cần nói lời xin lỗi...Nếu biết sớm, lúc ấy, lúc ấy nên đem Ngụy tiền bối về Vân Thâm"
Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì sững sờ, trong đầu lại hiện lên hình bóng Lam Vong Cơ.
Người kia có phải cũng nghĩ như vậy? Đã từng nói "Ta hối hận", nhưng đổi lại là chờ đợi một năm dài đằng đẵng, mỗi ngày đều nhìn người nằm trên giường như thể không bao giờ tỉnh, như lăng trì, như tra tấn.
Chỉ sợ một lần nữa, trơ mắt nhìn người đi.
Hắn nghĩ: Trước đó hắn còn cười giỡn nói, Hàm Quang Quân sao lại mua nhiều quần áo như vậy, hắn còn không dậy nổi mà.
Nhưng Lam Trạm đối với hắn tốt như vậy, vì hắn mà nỗ lực, hắn làm sao có thể trả hết? Hắn khổ sở lại đau lòng, trong lòng phức tạp, một bụng chua xót như muốn trào ra.
Hắn không chỉ khó chịu vì những hành vi phiền phức trong những ngày qua, mà còn hận mình chỉ có thể nằm trên giường không thể làm được gì...Không, không, hắn làm gì có thời gian để hối hận? Hận không thể nắm chặt thời gian, hận không thể móc tim móc phổi ra, đối với người kia tốt một chút, dù chỉ là một chút mà thôi.
Ngụy Vô Tiện nhìn cánh tay và đôi chân tái nhợt gầy guộc của mình dưới lớp chăn...hắn mím môi như thể đã hạ quyết tâm, chậm rãi thở ra một hơi.
Được, được, đừng khóc" hắn lại cười, vỗ vỗ bả vai Lam Tư Truy "Tết rồi, khóc cái gì? Chút nữa Lam Trạm trở về, sẽ hỏi đó"
Lúc này Lam Tư Truy mới vội vàng xoa mắt, sợ chuyện mình nói sai sẽ bị phát hiện.
Lam Cảnh Nghi lấy khăn tay đưa qua, nhỏ giọng an ủi "Hiện tại Ngụy tiền bối đã tốt hơn nhiều, rất nhanh sẽ khỏe lại, sau đó có thể dẫn chúng ta đi săn đêm"
Ngụy Vô Tiện gật đầu nói "Đúng vậy a, ta rất nhanh sẽ khỏe lại, có thể dẫn các ngươi tới phương Bắc săn đêm, có rất nhiều tà mà yêu thú các ngươi ở Cô Tô sẽ không thấy được"
Hai tiểu bối đồng thời ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa như đang hỏi "Thật?"
"Đương nhiên là thật, ta đã nói dối khi nào chưa?" ánh mắt Ngụy Vô Tiện vượt qua đỉnh đầu hai thiếu niên, hướng về phía cửa Tĩnh Thất.
Bên ngoài Tĩnh Thất tuyết trắng mênh mang, không chỉ có riêng một màu tuyết trắng.
Còn có cỏ mọc, tiếng ve râm ran, gió vàng sương ngọc...!Cuộc sống sau này dài như vậy, cho dù không vì hắn, cũng vì Lam Trạm, vì những gì hắn thiếu người kia mãi mãi cũng không thể trả hết, hắn cũng nên cố gắng một chút.
Hắn vỗ vỗ chân mình đang ở dưới lớp chăn, khẽ cười nói "Trước hè này...nhất định có thể."
13/10/2021.
Danh Sách Chương: