"Ngụy Anh?" Hắn mở đôi mắt buồn ngủ ra thì mới biết là Lam Vong Cơ đã quay về.
Lam Vong Cơ mở cửa ra, để lộ tia ánh sáng đỏ cam của ngọn đèn.
Trong giây phút ngắn ngủi, dường như gương mặt trắng nõn của Lam Vong Cơ đã có một chút ửng hồng.
Lam Vong Cơ bước tới, rồi y để đồ xuống.
Màn che, thân thuyền khẽ đung đưa rồi chìm vào bóng tối, và rồi ngọn đèn mờ ảo đã được thắp lên.
Ngụy Vô Tiện thấy y để một hộp cơm nhỏ lên bàn, lẽ ra hắn nên ăn chút gì đó, nhưng hắn lại không muốn.
Hắn nhắm mắt, khịt mũi một cái rồi hỏi:
"Ngươi uống rượu đúng không..." Do hắn nói quá nhỏ nên Lam Vong Cơ cũng không đáp lại hắn.
Cái bàn bên cạnh truyền đến những âm thanh nhỏ, sau đó có một mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra, giống như một sợi tơ rơi xuống mặt hắn.
"Ta có mang cho ngươi một chén chè mầm quế hoa".
Lam Vong Cơ ngồi xuống cạnh hắn, trong tay thì bưng một cái chén nhỏ "Nửa ngày nay ngươi đã không ăn gì rồi, bây giờ ăn một chút đi".
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy rồi ăn một muỗng mầm quế từ tay Lam Vong Cơ.
Nghe nói món này là đặc sản ở Lâm Lăng, đúng thật là món ngon.
Hắn chẹp chẹp miệng, trong miệng có vị ngọt cũng có một ít mùi rượu.
Chén mầm hoa quế này, nói không chừng là dùng hoa quế đã phơi khô, thu hoạch năm ngoái để chế biến cùng với một ít rượu hoa quế.
Tuy rằng ngon nhưng do vị giác của Ngụy Vô Tiện không tốt nên hắn cũng không quá hứng thú.
Còn phải nhờ Lam Vong Cơ dỗ dành thì Ngụy Vô Tiện mới chịu há miệng ăn thêm vài miếng.
Thuyền lắc lư, khiến hắn làm rơi một chút chè ở cằm, hắn liền le lưỡi liếm sạch, bốn phía lại tối, cũng không biết có làm rơi xuống quần áo không nữa.
Hắn không muốn phiền toái nên híp mắt không muốn ăn.
Lam Vong Cơ vẫn cầm muỗng nhìn chằm chằm hắn.
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn y một lát rồi nghĩ thầm: Ra ngoài ăn ngon uống ngon rồi khi về lại lấy một chén chè để dụ dỗ qua loa với ta sao? Hắn phải tìm cách để quậy Lam Vong Cơ mới được.
Hắn không thèm ăn nữa mà vùi đầu vào vai y để ngửi lấy sương đêm cùng mùi rượu trên người bạch y kia.
Hắn bĩu môi lảng sang chuyện khác, ỷ vào chuyện mình đang buồn ngủ mà ngang ngược chỉ trích y "Ngươi uống rượu!".
Lam Vong Cơ sợ hắn làm đổ muỗng chè nên bỏ muỗng vào chén rồi ôm lấy eo hắn, muốn giữ hắn lại.
Nhưng Ngụy Vô Tiện được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc này hắn càng rúc vào ngực y hơn.
Lam Vong Cơ để cái chén xuống một nơi an toàn rồi trả lời hắn "Ta không uống rượu, chỉ là ăn mấy món dùng rượu làm nguyên liệu thôi"
Người Tạ thị uống rất nhiều nên người y cũng mang theo một ít mùi rượu.
Ngụy Vô Tiện khịt khịt mũi hai tiếng, lúc trước y không uống ly rượu nào còn bây giờ thì ăn món có rượu? Hắn ôm người y, nói "Ngươi há miệng ra để ta kiểm tra một lát..."
Nói vậy nhưng thật ra hắn vẫn còn đang buồn ngủ, nên liền dựa vào ngực y, hắn cảm thấy lồng ngực ấm áp này đã xua tan không ít hơi ẩm, so với ván thuyền cứng ngắc lúc nãy thì dễ chịu hơn nhiều.
Hắn đè Lam Vong Cơ xuống giường, khiến y trở thành cái lò sưởi ấm cho hắn ôm ngủ.
Lam Vong Cơ đắp chăn, vòng tay qua eo hắn rồi nhẹ nhàng hôn hắn.
Ngụy Vô Tiện há miệng theo bản năng để đón nhận nụ hôn này...Ngọt ngào nhưng lại mang theo mùi rượu.
Nói là kiểm tra nhưng chính hắn cũng không biết đây là hương vị trong miệng Lam Vong Cơ hay là của hắn nữa, tuy vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy rất nóng bỏng và dễ chịu.
Hắn vươn đầu lưỡi ra để liếm mút, thậm chí hắn còn không nhận ra rằng mình đã bị Lam Vong Cơ đè dưới thân, hai cánh tay hắn có ôm chặt lấy cổ y hơn.
Nhưng dường như Lam Vong Cơ chưa ăn no, y ra sức vơ vét sạch sẽ mầm hoa quế còn sót lại trong miệng hắn, sau đó y hôn qua khóe môi, cằm với cổ hắn.
Ngụy Vô Tiện híp mắt, hắn cảm thấy hơi ngứa, hắn vươn tay định tháo tóc với mạt ngạch của y xuống, sau đó cởi ngoại bào nặng nề của y ra, hắn nói "Lam Trạm, chúng ta...ngủ nhé, có được không?" Hắn quá buồn ngủ nên nói cũng không rõ chữ, chẳng biết rơi vào tai Lam Vong Cơ thì thành cái gì nữa.
Nam nhân kia dừng động tác nhưng lại vươn tay cởi y phục hắn ra.
Con thuyền này cũng không ấm áp thoải mái như Tĩnh thất, cho nên dù là nằm trong chăn nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn khoác thêm ngoại bào mỏng.
Không có đai lưng, sợi dây áo buộc quanh hông đã bị kéo tuột ra, để lộ một mảnh da thịt trắng hồng.
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó y xoay người khẽ cắn vào xương quai xanh hắn để lại một dấu đỏ.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy hơi lạnh, quần áo của hắn đã bị kéo tuột xuống vai nhưng vẫn may là Lam Vong Cơ vẫn đang cúi đầu hơi mắc cỡ.
Dù sao thì cơn mưa đầu tháng tư vẫn khá lạnh, nhưng Lam Trạm không ngủ, cũng không giữ ấm cho hắn, hắn quẹt miệng, mơ màng hỏi "Làm gì vậy...".
Lam Vong Cơ không trả lời hắn, y cúi đầu cắn lấy cánh môi hắn, liếm mút rồi ngậm vào miệng giống như đang ăn một cục kẹo.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cái tay đang lần mò trong vạt áo hắn lại bắt đầu di chuyển xuống đùi.
Tay Lam Vong Cơ luôn mang theo hơi ấm, còn người hắn thì lạnh.
Lúc này, giữa hai chân hắn như có một khối đá nóng bỏng khẽ quét qua từng thớ thịt của hắn, nóng đến mức khiến hắn phát run.
Đến bây giờ thì Ngụy Vô Tiện mới nhận ra y đang tính làm gì, hắn lập tức mở mắt ra, gương mặt dần đỏ lên, hắn muốn tránh né cái tay không an phận kia, nhưng trên thuyền khó thực hiện nên hắn cố quơ chân vài lần, nhưng càng làm thì càng khiến y gấp gáp hơn..
Danh Sách Chương: