Ngụy Vô Tiện dựa vào cửa sổ xe ngựa, tuy rằng trên đường đi hắn ngủ không ít nhưng vẫn cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời.
Có phải là thân thể của hắn quá yếu đuối không.
Đi qua đi lại, rồi bận bịu đủ thứ, hôm nay hắn đi dạo nhiều hơn nên cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn siết chặt cái áo choàng, kéo mũ kín để tránh gió, hắn thầm nghĩ: Hàng ngàn hàng vạn lần đừng bị bệnh mà.
Nếu trên đường săn đêm về hắn bị bệnh thì Lam Trạm nhất định sẽ không cho hắn cơ hội ra ngoài nữa.
Chính hắn cũng cảm thấy căng thẳng, muốn hạ rèm xuống để nghỉ ngơi, nhưng Lam Tư Truy phía sau lại đuổi theo, cậu suy nghĩ một đêm qua cũng không thể hiểu được, nên cuối cùng cũng mở miệng hỏi "Tối hôm qua...làm sao Ngụy tiền bối biết được địa phược linh kia sợ cái cây châm sẵn lửa vậy?"
Tối hôm qua hắn đã nói Ôn Ninh chuẩn bị trước một cái cây châm sẵn lửa đề phòng có việc gì ngoài ý muốn, không ngờ như vậy lại có đất dụng võ.
Ngụy Vô Tiện ghé vào cửa sổ, cười nói "Địa phược linh kia không sợ cây châm lửa mà là sợ lửa"
Lam Cảnh Nghi cũng gia nhập cuộc trò chuyện, tò mò hỏi "Nhưng mà từ trước đến nay ta chưa từng nghe qua việc địa phược linh sợ lửa nha?"
Ngụy Vô Tiện trả lời "Người trong nhà kia không nói sao? Cửa đã khóa sẽ tự mở ra, đang nhóm lửa thì tự nhiên sẽ bị tắt...cũng là sau vụ tai nạn xém đốt phòng của người gia phó kia, địa phược linh lại càng quấy phá hơn.
Địa phược linh sẽ không vô duyên vô cớ làm nhưng chuyện kì lạ như vậy.
Tại sao cứ thấy lửa thì lại muốn dập tắt? Nếu như không phải lúc sống nó thường xuyên làm việc này, vậy thì điều này có liên quan đến chấp niệm của nó.
Vậy nên ta với Ôn Ninh đã đi dò hỏi, quả nhiên"
Lam Tư Truy vội vàng hỏi tiếp "Qủa nhiên cái gì?"
"Tại mảnh đất này, sáu mươi bảy mươi năm trước đã một nhà được mua lại, đã từng có một trận hỏa hoạn nơi đây.
Đã qua rất nhiều năm nên người nhà đó cũng không nhớ rõ, họ chỉ nói là nửa cái thành bị đốt, chết rất nhiều người, mà tổ tiên nhà bọn họ đã cùng nhau trùng tu lại những kiến trúc trong thành đã bị tàn phá, sau này lại mua một khu đất hoang bị cháy và lập nghiệp ở đây.
Mấy năm trước tới bây giờ cũng thường có chuyện nháo quỷ, nhưng cũng lúc có lúc không, không biết tại sao những người thế hệ trước lại không muốn mời người tới trừ túy, mà hiện tại bởi vì nháo quỷ đến bất an và xảy ra chuyện cho nên mới tìm tới người để hỗ trợ"
Lúc này Lam Cảnh Nghi mới kịp phản ứng, kinh ngạc nói "Cho, cho nên địa phược linh là người đã chết trong trận hỏa hoạn năm đó"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc: Qua nhiều năm như vậy, địa phược linh kia cũng không chủ động hại người, dập lửa, mở cửa, chẳng qua là tái hiện lại trận hỏa hoạn đã khiến mình bỏ mạng năm đó thôi...nghĩ đến cùng thì cũng thật đáng thương.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi ở bên kia cũng kịp phản ứng, trên mặt họ hiện lên vài phần lo lắng cùng hồi tiếc: Nếu bọn họ sớm biết được đằng sau địa phược linh kia còn có một câu chuyện như vậy, có lẽ họ đã thử đem tàn hồn để siêu độ, thay vì tiêu diệt nó.
Thấy bọn họ hơi buồn, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói "Nếu có khả năng, ta đã sớm ngăn cản các ngươi rồi.
Nhưng địa phược linh này đã bị nhốt quá lâu, không còn trong trạng thái hình người nữa, cũng không còn khả năng luân hồi vãng sinh...Những vong linh sẽ bị bỏ lại, sau hơn mười năm, sớm muộn gì họ cũng sẽ mất khả năng khống chế bản thân mà trở thành lệ quỷ.
Hôm nay chúng ta không làm thì sau này sẽ có những người khác tới giải quyết"
Lúc này sắc mặt Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy mới khá hơn một chút, như thể họ đã học được thêm một bài học mới, trên mặt họ lộ rõ vẻ trầm tư suy nghĩ.
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, có chút buồn ngủ, hắn khoát khoát tay nói đến giờ cơm thì hẳn gọi hắn dậy, nói rồi thả rèm cửa xuống, dựa vào nệm đánh một giấc.
Mơ màng một lúc nhưng hắn vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này: Kỳ thật, phương pháp trừ túy của Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi tối hôm qua cũng không có gì sai.
Bất luận các tiểu bối ở thế hệ này hay là bọn hắn ở thế hệ trước thì trước đến nay đều không lưu tình đối với tà ma yêu thú, có thể sử dụng phương pháp đơn giản để xử lý mà không để lại những rắc rối về sau thì tốt.
Giống như năm đó hắn với Giang Trừng cùng nhau bắt thủy quỷ, cũng là lợi dụng hiểu biết mà bôi một chút máu heo lên thuyền gỗ, thủy quỷ leo lên là bị cung tên lửa thiêu chết.
Mà bây giờ còn có Triệu Âm kỳ do hắn phát minh, việc xử lý lệ quỷ, oán quỷ với các tà mà khác càng trở nên nhanh gọn hơn, cũng hạn chế nhiều nguy hiểm hơn.
...Nhưng, còn cách khác thì sao?
Năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, việc Lam Khải Nhân bị sự ngụy biện của hắn làm cho tức giận đến mức ném sách lại hiện lên trong đầu hắn, trên mặt Ngụy Vô Tiện hiện lên ý cười bất đắc dĩ.
Hắn vùi đầu vào trong tấm nệm êm, bởi vì buồn ngủ nên hắn cũng không còn nghĩ đi nghĩ lại nữa.
Xe ngựa có hơi xóc, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
28/11/2021.
Danh Sách Chương: