• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trở về Cô Tô đã là buổi chiều ngày thứ ba.

Vừa vào thành, Ngụy Vô Tiện lại càng hăng hái, nhìn thấy xe ngựa chạy vào chợ hắn liền muốn xuống dưới dạo chơi, mua hai vò Thiên tử tiếu về.

Cứ xem như hiện tại hắn ăn gì cũng không có mùi vị đi, nhưng hắn lại không e ngại ngửi lấy mùi hương của rượu, cảm nhận hương rượu ấm áp đó rót vào cổ họng rồi đi xuống dạ dày.

Nhưng lúc Ngụy Vô Tiện xuống xe thì mới nhận ra bốn người bọn hắn thật sự có hơi nổi bật.

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi là đệ tử của Lam thị, hầu hết người trong thành Cô Tô sẽ biết điều này, lúc trước Ôn Ninh đã có lần đưa Lam Tư Truy quay về, cũng tới Cô Tô một hai lần rồi, hơn nữa cậu đứng một chỗ với người đánh xe ngựa cũng không thể gọi là xuất chúng được.

Nhưng chỉ có một mình hắn, che chắn rất kỹ càng, một thân y phục vừa đen vừa đỏ cực kỳ bắt mắt, hắn bước xuông từ chiếc xe ngựa có họa tiết mây cuốn, còn hai đệ tử Lam thị kia cung cung kính kính đỡ hắn xuống.

Trong lúc nhất thời, không thể không có những lời đàm tiếu, nghị luận ầm ĩ.

Hắn phải kéo mũ trùm kín, cúi đầu xuống một cách khó chịu để không ai nhận ra mình.

Cũng may, nhờ có Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi bảo vệ, Ôn Ninh chặn lại những ánh mắt đang dò xét đó, hắn mới có thể thuận lợi đi mua Thiên Tử tiếu, lại đi dạo một vòng trong tiệm sách.

Thừa dịp bọn Lam Tư Truy không chú ý, Ngụy Vô Tiện lén lút mua hai quyển thoại bản, nhét vào trong vạt áo.


Mấy quyển Lam Trạm mua hắn đã xem hết rồi, vậy nên mua thêm mấy quyển mới để giết thời gian.

Lúc bọn hắn ra khỏi tiệm sách, hắn vô tình thấy một quầy bán hoa bên đường, Ngụy Vô Tiện lại nhớ đến đám phong lan trong Tĩnh thất đã bị hắn phá, vậy nên đến đó lấy thêm vài nhánh.

Tuy nhiên, dù sao phong lan này cũng do người bình thường trồng, nên vẫn kém hơn so với nhánh hoa quý giá trong Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Mặc dù Ngụy Vô Tiện trả tiền nhưng cũng không thấy hài lòng lắm, ánh mắt của hắn lại rơi vào những đóa hoa rực rỡ ở bên trên, hắn đảo mắt một vòng, chọn lấy vài bó hoa, gói kỹ đem về.

Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy giật mình hỏi "Ngụy tiền bối, đây là...?"
Ngụy Vô Tiện trả tiền, cái túi tiền mà hắn lấy ra nhìn rất giống với cái của Hàm Quang Quân "Đám phong lan ở Tĩnh thất, nên mua một ít về trồng lại"
Lam Cảnh Nghi nói "Không phải nói phong lan, những bông hoa này..."
"Làm sao, mua một chút hoa tặng cho Hàm Quang Quân nhà các ngươi thôi mà.

Đi một chuyến nên cũng không thể tay không quay về được" Ngụy Vô Tiện nhận lấy bó hoa thược dược, sơn chi và sen trắng từ tay người bán hoa.

Vẻ đẹp diễm lệ, hương thơm xông vào mũi, khiến cho tâm trạng người ngắm trở nên vui vẻ, hắn cười nói "Vân Thâm Bất Tri Xứ của các ngươi nên mua một ít hoa về để trang trí đi, không phải rất tốt sao?"
Mà Lam Tư Truy lại im lặng nhớ đến dòng ký ức mơ hồ lúc nhỏ ở Di Lăng, Ngụy Vô Tiện đã từng không đứng đắn dạy cậu rằng, cái gì mà mua hoa để dỗ dành các tỷ tỷ xinh đẹp...Vậy nên cậu còn tưởng rằng Ngụy tiền bối mua hoa về là để lấy lòng Hàm Quang Quân.

Tuy nhiên mua bó hoa này về thì có thể phạm tới vài điều gia quy, ví dụ như không thể nịnh hót, không thể hối lộ, không thể vì việc riêng mà nhận quà...Nhưng không ngờ Ngụy Vô Tiện chỉ mua về để trang trí, trong lúc nhất thời cậu cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy mình đã nghĩ sai khiến Ngụy tiền bối bị oan uổng.

Một lúc sau, Lam Tư Truy nghiêng người nói nhỏ "Ngụy tiền bối thật giống như Tiêu sư tỷ nha...Lần trước sau khi săn đêm về còn mua mấy xấp vải, nói là làm khăn trải bàn mới để đẹp mắt một xíu...Aizz, ngươi có thấy nó giống như?"
Lam Tư Truy vô thức muốn phản bác lại: Lúc ấy, đạo lữ của Tiêu sư tỷ ở bên cạnh mặt đỏ ửng còn hé miệng cười...khăn trải bàn kia là làm cho đạo lữ nhà người ta, hoa này là cho Hàm Quang Quân, có thể giống nhau không? Nhưng lời còn chưa nói ra, trong đầu cậu không thể không tưởng tượng ra cảnh tặng hoa.

Không đến mức đỏ mặt, nhưng, vậy mà cậu lại có thể tưởng tượng được Hàm Quang Quân nhìn bó hoa này rồi cười cười nhẹ.

Cái này...giống như, đúng là, có hơi giống.

Hai người bọn họ liếc nhau, cùng nhau có loại cảm giác không nói gì cũng cảm thấy xấu hổ, cả hai đều cảm thấy chuyện này không nên nghĩ thêm nữa, nên đã bỏ qua đề tài này.

Ngụy Vô Tiện cũng không biết hai đứa nhỏ sau lưng còn đang phải sắp xếp để hắn với Lam Trạm tận hưởng thời gian nhàn hạ đi mua sắm, hắn cầm hoa tán gẫu với Ôn Ninh đang ôm rượu ở bên cạnh, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Còn chưa đi được hai bước, hắn đã gặp người quen ở khu chợ này.


Cách một con đường, Âu Dương Tử Chân cùng với đám bạn đang đứng cách đó không xa.

Thấy một người trùm kín mít, còn ôm hoa yểu điệu còn tưởng là cô nương xinh đẹp nào nữa chứ, bọn họ không thể không dừng lại rồi kiễng chân nhìn xem dung mạo này.

Khuôn mặt với khóe môi ấy, cậu kinh ngạc mở to mắt nhìn mới biết đây thật sự là người quen nha.

Ngụy Vô Tiện muốn dùng hoa che mặt lại, nhưng Âu Dương Tử Chân đã từ xa lao đến, kinh động đến mức nói lắp "Ngụy tiền bối, sao người lại..."
Ngụy Vô Tiện ra hiệu cho cậu nhỏ tiếng lại một chút, Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy cũng vội vàng che miệng cậu lại.

Ngụy Vô Tiện kéo kín mũ, thấy trước mặt có những tu sĩ không quen nên nhỏ giọng nói "Ta không muốn bị người khác biết ta đang ở đây, ngươi phải giữ bí mật nha"
Âu Dương Tử Chân vội vàng gật đầu, lúc này Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy mới buông ra.

Hai người một trái một phải giữ chặt lấy Âu Dương Tử Chân.

Nhưng Âu Dương Tử Chân vẫn chưa hay biết cứ nói chuyện với Ngụy Vô Tiện "Tiền bối, sao người lại ở Cô Tô? Tới chơi sao?"
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười đối phó, cũng không thể nói hắn tới đây dưỡng bệnh phải không? Hắn qua loa gật đầu một cái, hỏi lại "Vậy còn ngươi, đến đây làm gì?"
"Đến săn đêm ạ!" Âu Dương Tử Chân hào hứng nói "Ta với bằng hữu nghe nói ở một ngọn núi ở Thanh Hà có noãn sơn thú làm loạn...A, Tư Truy, Cảnh Nghi các ngươi có muốn đi cùng không?"
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ, đúng là thời tiết này đến rồi.

Tháng sáu tháng bảy là thời điểm phồn thịnh nhất của mùa hè, ở trong núi cũng có nhiều dị thú hoạt động, noãn sơn thứ cũng là một trong số đó.

Yêu thú này sống bằng cách hấp thụ chướng khí, cũng không phải phiền toái gì lớn, nhưng số lượng của chúng lại nhiều và thật sự cần đến nhiều nhân lực.


Khó trách Âu Dương Tử Chân lại dẫn theo nhiều người như vậy.

Lam Cảnh Nghi muốn đi theo.

Nhưng Lam Tư Truy nói nhỏ "Còn phải đưa Ngụy tiền bối trở về"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười cười "Chỗ này rất gần, người đánh xe ngựa dẩn ta về là được rồi"
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi có chút khó xử, lúc này Ôn Ninh lên tiếng "Ta đưa Ngụy công tử lên núi, a Uyển ngươi cùng Lam tiểu công tử đi săn đêm đi"
Có Ôn Ninh thì cũng không cần lo lắng.

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cũng không từ chối nữa, cứ quyết định như vậy đi.

Ngụy Vô Tiện lên xe ngựa, thò đầu ra cửa sổ dặn dò hai tiểu bối: Mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng gây ra những rắc rối không đáng có giống như chuyện của địa phược linh đó.

Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi nghiêm túc đáp lại rồi hành lễ cáo từ hắn.

Xe ngựa đi xa, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại chỉ thấy hai thân ảnh màu trắng đứng yên bên cạnh một một thân áo lam Âu Dương Tử Chân đang vẫy tay về phía này.

28/11/2021.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK