• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đại hội săn bắn kết thúc, rất nhanh sau đó bọn họ đã tìm được cơ hội để nói với Lam Vong Cơ về câu chuyện "phu nhân" nọ được lưu truyền rộng rãi ở bên ngoài.

Lam Vong Cơ nghe xong cũng không cảm thấy kinh ngạc, thân là Tiên đốc, đối với những lời đồn vớ vẩn này của Huyền môn thì ít nhiều gì y cũng đã nghe qua, nhưng y không ngờ những lời đồn này lại lan rộng như vậy, thế mà lại có thể đến tai Kim gia, một trong tứ đại thế gia.
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát rồi nói, chẳng qua chỉ là chuyện phiếm để bọn người đó tự mua vui thôi, hai người đừng nên để tâm làm gì.

Nhưng mà hai bọn họ vẫn không yên lòng, trong lòng cảm thấy tự trách, luôn muốn làm thêm điều gì đó.


Muốn xóa bỏ những lời đồn đang sôi nổi này thì đúng là không có khả năng, nhưng ít ra cũng có thể xóa đi những chi tiết chẳng có thật, giống như cái danh "phu nhân" nọ...Aiii, đâu mà lại ra một vị phu nhân chứ, đúng là nói hươu nói vượn mà.
Cho nên cả hai nhân dịp hưu mộc này đi xuống núi, ngồi ở mấy quán trà tiệm cơm ở trong thành Cô Tô, lấy thân phận đệ tử Cô Tô để mà đính chính câu chuyện.

Lúc đầu, quả là có rất nhiều người hiếu kì, đều chạy đến nghe ngóng tin tức.

Nhưng Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi phát hiện rằng, cho dù là bọn họ có nói sự thật, dù cho có hợp tình hợp lý đi chăng nữa thì phần lớn đám người đó lại mất đi hứng thú, ngược lại đám người kia lại muốn tin vào những lời đồn kì dị, dung tục, thậm chí còn là những lời ác ý.

Thà nói rằng Tiên đốc bị hồng y yêu nữ mê hoặc chứ không chịu tin rằng người trong Tĩnh thất kia chỉ là một người bạn cũ của Hàm Quang Quân, một người bạn xuất chúng nhưng nay lại mang bệnh.
Thú vị, lạ lẫm, thậm chí nghe rợn cả người mới là thu hút, mà sự thật thì làm sao có thể bì lại với những câu chuyện bên bàn rượu.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cảm thấy phẫn uất một lúc, cũng cảm thấy hụt hẫng.

Mắt thấy tai nghe những lời bậy bạ của chúng sinh, cổ vũ những lời đồn đại thiếu căn cứ cũng chỉ vì thú vui nhất thời, bọn họ thật muốn để gia quy Lam thị sang một bên để khinh thường đám người này mà.

Bọn họ muốn cãi lại, muốn sửa sai nhưng lại cảm thấy bất lực.


Cảm giác này thật giống như mấy tháng trước, lúc hai người đang ngồi ở quán trà cũ nát nơi Cửu Long sơn để hỏi thăm chuyện của các nữ tử kia...bọn họ bất bình bởi sự ngu muội của dân làng, lúc bất bình, chỉ trích cũng là lúc nhận lại ánh mắt lạnh lùng, xa cách của dân làng: Bọn ta thế này, bọn ta thế nọ, thì cần gì loại người giàu sang, tu sĩ hay cao nhân hiểu cho bọn ta chứ? Biến đi, cút đi.
Vậy nên ngay lúc này, Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cũng chẳng nhiều lời, những gì có thể thì cũng đã làm rồi, hai người trả tiền ăn uống, đứng dậy rời khỏi tiệm cơm náo nhiệt.

Khi ra khỏi cửa, bọn hắn cùng quay đầu lại nhìn phía sau: người đến kẻ đi ở sau lưng, rộn rộn ràng ràng, những gia đình cũng lui tới ở tiệm cơm, quán rượu bình dân, thổi phồng có, nịnh hót có, chẳng qua hết chảy cũng chỉ là những điều tầm thường, vụn vặt trong kiếp phù du.

Bọn họ hiểu được, nhưng suy đi ngẫm lại thì cũng không thể hiểu tường tận.
"Chúng ta còn phải đi học nữa" Lam Cảnh Nghi nhỏ giọng nói.
Lam Tư Truy nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ: Bình thường Cảnh Nghi luôn xúc động hơn mình một chút, không để ý đầu đuôi, tâm tư đơn thuần nên rất thản nhiên, có chuyện gì thì cậu cũng phải tốn một chút thời gian để suy nghĩ, nhưng Cảnh Nghi làm quen với mọi chuyện rất nhanh.
"Đúng vậy ha" cậu gật đầu tán thành, nói "Chúng ta còn phải đi học"

"Thật không giống với những gì được dạy trong sách.

Ngụy tiền bối nói đúng, có vài chuyện nhất định phải tự mình trải qua mới có thể hiểu được" Lam Cảnh Nghi sờ cằm, nhíu mày nghĩ "Cái này gọi là gì ta? Ta nhớ trước kia Hàm Quang Quân đã từng nói qua rồi"
Lam Tư Truy cười nhẹ, sóng vai cùng đi với Lam Cảnh Nghi giữa con đường Cô Tô nhộn nhịp, cậu ngửa đầu nói "Ta nhớ rõ.

Hàm Quang Quân từng nói, cái này gọi là bước vào đời"
10/02/2022.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK