• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Áo ngủ của anh đây, trước khi anh xuất viện tôi cũng đã giặt sạch nó rồi, tôi tắm một chút, lát anh cũng đi tắm đi.”
Hứa Vân nhỏ nhẹ nói.
Giang Lâm chỉ thành thật ừ một tiếng tỏ ý đã biết, Hứa Vân cũng quen hình ảnh Giang Lâm thế này rồi.
Bình thường cô vẫn sắp xếp việc giữa anh cùng cô, kể cả tắm rửa, nếu không anh sẽ cứ đứng ngốc cả ngày không biết làm gì.
Vào phòng tắm, Hứa Vân cởi quần áo, lộ ra dáng người hoàn mỹ, body gợi cảm, mở vòi hoa sen, cảm thụ dòng nước ấm chảy toàn thần, cô cũng thả lỏng một chút.
Ban đầu cô cho rằng Giang Lâm tự sát như thế sợ là chết rồi, lại không ngờ Giang Lâm không chết, ngược lại thông suốt.
Có thể hoàn thành một ca không thể phẫu thuật, lại có được một ân tình của Phương Huy Hoàng, còn có thể chỉnh cả hai mẹ con Lý Di Giai.
Hứa Vân vừa chà sát cơ thể bằng bông tắm, vừa nghĩ, có thể là do trong sinh tử, thật sự sẽ tạo ra một số thay đổi lớn.
Giang Lâm ngồi ở nệm mềm trên giường, nghe được nước tắm trong phòng tắm vang lên, anh như có thể cảm nhận được cảnh tượng bên trong.
Lòng Giang lâm có chút bất định.
Hôm nay Giang Lâm cảm giác như mình trải qua được cảm giác từ địa ngục cho tới thiên đường, tuy rằng cứu người nên bị chết, nhưng lại được truyền thừa từ y thánh.
Anh cũng hiểu rõ, những thứ anh biểu hiện hôm nay chỉ là vài thứ vặt vãnh mà Y Thánh đã truyền thừa, dù sao anh cũng hôn mê lâu như vậy.
Cùng lúc trong đầu có quá nhiều thông tin, hiện tại anh khó mà tiêu hóa hết.
“A…”
Đang lúc Giang Lâm suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng hét trong phòng tắm.
Giang Lâm vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng tắm, thì thấy Hứa Vân đang mặc áo ngủ ngồi trên nền đất.
Phía dưới váy ngủ lộ ra hai cặp đùi trắng nõn vô cùng mê người, Hứa Vân xoa xoa mắt cá chân, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Cô… không sao chứ?”
Giang Lâm quan tâm hỏi.
Hứa Vân nhìn thấy Giang Lâm mở cửa vào, vội vàng kéo váy xuống rồi nói.
“Không sao cả, chỉ là trượt ngã.”

Giang Lâm nghe vậy thì trực tiếp bế cô lên, bản thân Hứa Vân là một cô gái độc lập kiên cường, nên lập tức giãy giụa.
“Không cần… tôi tự mình…”
“Đừng động!”
Khuôn mặt Giang Lâm nghiêm túc, có chút bá đạo, lần đầu tiên thấy Giang Lâm nói vậy, cũng không biết làm sao cho phải, thật sự cũng không giãy giụa nữa.
Đành để Giang Lâm tùy ý bế mình.
Giang Lâm bế Hứa Vân như công chúa, lại ngửi được mùi hương thoang thoảng sau khi tắm của cô.
Lại cảm nhận sự mềm mại của cô, trong lòng có chút rạo rực, anh đặt Hứa Vân trên giường.
Giang Lâm đưa tay sờ xem chân của cô bị thương thế nào, phát hiện mắt cá chân sưng lên.
“Cũng không có gì, ngủ sẽ khỏi thôi.”
Hứa Vân muốn rút chân về.
“Không được, sưng to vậy không ổn, mắt cá chân là nơi lưu thông máu, nhìn qua có lẽ sẽ đau hơi lâu.”
Giang Lâm vừa nói, vừa đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn lông ra.
Anh lấy khăn lông lót dưới chân Hứa Vân, rồi nói.
“Nằm thẳng, thân thể thả lỏng một chút.”
Hứa Vân hơi khó xử.
Bản thân đang mặc váy ngủ, bên trong cũng không có gì, vốn dĩ váy ngủ đã ngắn, giờ nằm thẳng, Giang Lâm lại ngồi ngay chân mình.
Vậy… anh nhìn thấy hết sao?
Bỗng nhiên Hứa Vân lấy được con thú bông trên giường, vội lấy qua ôm trên người, lúc này mới nằm thẳng được.
Giang Lâm dùng tay vuốt ve chỗ mắt cá chân bị sưng của Hứa Vân, nhẹ nhàng mát xa, vô cùng nhẹ nhàng.
Ban đầu Hứa Vân cho rằng sẽ rất đau, không ngờ Giang Lâm mát xa vô cùng thoải mái.
Trong ấn tượng Hứa Vân thì Giang Lâm chưa từng quan tâm cô như vậy, bây giờ lại như chăm sóc, trước nay cô nói gì thì anh mới làm.

Hứa Vân vô cùng thoải mái, Giang Lâm cũng như vậy, bởi vì làn da cô quá mượt mà, vô vùng tinh tế, chạm vào cảm thấy vô cùng thích.
Đang lúc Hứa Vân thả lòng, Giang Lâm chợt dùng sức, liền nghe một tiếng xương kêu nho nhỏ, Hứa Vân cảm giác đau đớn ở chân biến mất.
“Tốt rồi, giờ ngủ một giấc thì mới tốt.”
Giang Lâm buông chân Hứa Vân cười nói.
Hứa Vân hoạt động mắt cá nhân, phát hiện đã bình thường, Giang Lâm cứ thế vào phòng tắm.
Vừa rồi Giang Lâm xoa nắn chân Hứa Vân, làm cô có chút nghi hoặc, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng, ít nhất người chồng ở rể này của cô không quá cù lần.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Sau khi Giang Lâm tắm xong, chuẩn bị cùng nằm cùng mỹ nhân, lại phát hiện Hứa Vân quay lưng về phía mình nằm ngủ, mà dưới đất đã được trải đầy đủ mền gối.
Tức thì Giang Lâm hiểu ngay, thì ra lúc trước Giang Lâm là phân giường với Hứa Vân, mà anh cũng chỉ nằm trên đất.
Sau khi qua bữa cơm sáng hôm sau, Hứa Vân cùng Giang Lâm tới bệnh viện đi làm.

“Kia không phải là tên phế vật của bệnh viện chúng ta sao? Sao mới ra viện lại đi làm? Chẳng lẽ thích bị ngược đến rồ?”
Giang Lâm vừa đổi áo blouse trắng, liền nghe được giọng nói chướng tai.

Quay đầu lại thì thấy một người có dáng người mập mạp chính là trưởng y tá Tần Hoa đang cười nhạo mình.
Anh cũng biết Tần Hoa bởi vì chuyện gia đình có mâu thuẫn nên hay giận cá chém thớt, mà kẻ bị chịu trận chính là Giang Lâm.
Xem ra thái độ này chắc lại có chuyện, muốn tìm Giang Lâm xả giận đây mà.
Giang Lâm nhàn nhạt nhìn Tần Lam liếc một cái.
“Trưởng y tá Tần, nhìn cô như thế không lẽ chồng cô lại bay bướm bên ngoài?”

Tần Hoa nghe được lời này từ Giang Lâm thì sửng sốt, trước kia đều là cô tìm Giang Lâm xả giận, mà anh nghe cũng cười rồi thôi, không ngờ hôm nay lại bật lại cô.
Tức khắc mặt béo của Tần Hoa đỏ lên, cô rất ghét người khác lấy chuyện nhà của mình mà nói, lập tức giận lên mà quát.
“Giang Lâm, cậu bị điên à? Cậu chỉ là một kẻ phế vật ăn bám đàn bà, có tư cách gì nói tôi?”
Hôm qua Tần Hoa xin nghỉ, cho nên không biết chuyện phát sinh hôm qua, còn cho rằng Giang Lâm còn như trước đây, không hề kiêng nể mà sỉ nhục.
Mà Giang Lâm thì lại lười để ý, trực tiếp lơ cô ta, chuẩn bị đi đến văn phòng Viện trưởng Thẩm.
Dù sao người ta cũng để người tới mời anh, không đi thì không hay lắm.
Nhưng Tần Hoa lại chặn trước Giang Lâm.
“Cậu đứng lại cho tôi! Hôm nay không nói rõ với tôi, đừng hòng đi!”
Giang Lâm cũng bất đắc dĩ mà nói.
“Viện trưởng Thẩm muốn gặp tôi, nếu tôi không tới viện trưởng tức giận, cô chịu trách nhiệm?”
Tần Hoa nghe vậy thì càng thấy nực cười, cứ như đang nghe Giang Lâm nói chuyện hoang đường.
“Xem đầu óc cậu có khi có vấn đề rồi.

Viện trưởng Thẩm là ai? Sao lại muốn gặp một nam hộ lý? Còn không tự nhìn bản thân có bao nhiêu phân lượng mà đi nói linh tinh.”
Giang Lâm lúc trước ở bệnh viện chẳng khác gì người tàng hình, căn bản không ai coi trọng.
Viện trưởng bệnh viện đệ nhất Hoa Dương sao có thể yêu cầu gặp người như thế, Tần Hoa khẳng định là Giang Lâm nói xạo.
Giang Lâm bị đàn bà đanh đá Tần Hoa dây dưa, cũng bất đắc dĩ, đành ngồi xuống.
Tần Hoa đang định nói thêm vài câu sỉ vả thì trưởng khoa Trần đi tới.
“Trưởng khoa Trần, sao lại rảnh rỗi tới bên này, có phải nhớ tôi không.”
Tần Hoa thấy trưởng khoa Trần thì ra vẻ nịnh nọt.
Nếu là một người đẹp nói vậy thì có lẽ sẽ rất tốt, mà người như Tần Hoa nói làm cho Trưởng khoa Trần muốn buồn nôn.
Trưởng khoa Trần không để ý đến Tần Lam, liếc mắt đã thấy Giang Lâm vội cười nối.
“Ai đô, người anh em Giang Lâm, viện trưởng Thẩm ở văn phòng chờ cậu sốt ruột rồi.


Sao cậu còn ở đây chứ?”
Giang Lâm nhìn trưởng khoa Trần, người này như cái đuôi, hôm qua đuổi tới nhà, hôm nay tới đây.
“Tôi cũng muốn đi, nhưng trưởng y tá Tần không cho tôi đi.”
Giang Lâm lạnh nhạt nói.
Trưởng khoa Trần nghe xong biến sắc, gì chứ, chính mình có thể làm hay không còn do Giang Lâm nói một câu, sao y tá não tàn kia lại cản trở chứ?
Kia muốn chặt đi đường sống của ông sao?
“Tần Hoa, có phải làm việc nhiều quá nên hồ đồ? Giang Lâm là do Viện trưởng đề cử làm bác sĩ chủ quản, một y tá như cô mà dám cản trở?”
Trưởng khoa Trần ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Hoa.
Nghe được lời trưởng khoa Trần nói, Tần Hoa sợ tới tái mặt, thì ra Giang Lâm nói thật, viện trưởng Thẩm vậy mà muốn gặp Giang Lâm, hơn nữa còn đề bạt làm bác sĩ chủ quản.
Mình còn ngu ngốc cản trở người mà viện trưởng muốn gặp, đây là tự đào hố chôn mình sao?
“Trưởng khoa Trần, tôi xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không biết… tôi…”
Tần Hoa nói một nữa thì vội vàng nhìn Giang Lâm.
“Giang Lâm, cậu xem gã chồng xui xẻo kia làm tôi mụ mị rồi, do tôi ăn nói không suy nghĩ, cậu bỏ qua, xin lỗi cậu.”
Tần Hoa sợ Giang Lâm nói gì dó trước mặt viện trưởng thì xem như xong rồi, bao vất vả đều vứt cả.
Giang Lâm lười để ý loại người như vậy, cứ thế vòng qua người Tần Hoa đi ra ngoài, Trưởng khoa Trần hung hăng trừng mắt với Tần Hoa.
Nhìn thấy Giang Lâm rời đi, Tần Hoa cảm thấy mơ màng hoang mang, cô chỉ nghỉ có một ngày sao lại có nhiều chuyện biến đổi thế?
Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Trưởng khoa Trần theo Giang Lâm đi tới văn phòng Viện trưởng Thẩm, vẻ mặt lấy lòng nói.
“Người anh em Giang Lâm, lát nữa cậu giúp tôi nói vài lời tốt nhé.”
Giang Lâm tùy tiện đồng ý, sau đó đi thẳng vào văn phòng.
- ----------------
Mọi người thấy một ngày 2 chương được không?
Dạo này sếp quản hơi chặt, nếu không có sếp tranh thủ lên chương sớm, nếu có sếp thì mọi người chịu khó chờ tối chút vậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK